Nguồn ảnh: Eleven.
Cái cảm giác có bạn trai thật kỳ diệu.
Như là có người chen vào cuộc sống sinh hoạt thường ngày vậy.
Lúc Dậu Dậu rời giường chính là có cảm giác như thế.
Nhưng mà trải nghiệm này cũng không đến nỗi nào.
…..Không tệ!
Mới nhậm chức bạn trai, vừa mới 7 giờ rưỡi sáng đã gửi tin nhắn WeChat cho cô đúng lúc báo thức kêu sớm 5 phút cũng reo lên đánh thức con sâu ngủ.
“Bữa sáng nay muốn ăn gì?”
Lúc ấy Dậu Dậu vừa mới tỉnh dậy, ý thức vẫn còn mơ mơ màng màng, thuận tay nhắn một câu: “Đều hàng cùng du đào.” Chờ cô tình hoàn toàn mới phát hiện mình đánh sai chữ, bổ sung thêm một câu: ” Là sữa đậu nành và bánh quẩy, đánh nhầm chữ thôi.”
Lâm Tắc Tu nói: “8 giờ anh sẽ đến đón em đi làm, được không?”
Dậu Dậu vừa định nói không cần phiền anh như vậy đâu nhưng chớp mắt mới nhớ đây là bạn trai của mình, trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ diệu, nói: “Dạ được!” Cô ngẩng đầu nhìn trong gương thấy khóe môi mình đang cười.
……Thật ngọt ngào.
“Hạ Dậu Dậu!”
“Ai!”
Mẹ Hạ đẩy cửa vào, ngạc nhiên nói: “Hôm nay cư nhiên không ngủ nướng, như vậy mới tốt chứ. Đến giờ thì nên rời giường, ngủ nướng không có lợi cho cơ thể và tinh thần, còn lãng phí thời gian nữa. Nhìn con đi, nhiều lời vài câu với con thì không thích nghe. Ai, thiếu chút nữa thì quên.”
Mẹ Hạ vui vẻ hớn hở nói: “Cho con tin tức tốt.”
Dậu Dậu hỏi: “Chuyện gì cơ?”
Mẹ Hạ nói: “Tiểu tử kia đối với con rất vừa ý, sáng nay mẹ của nó đã gọi cho mẹ, từ đầu đến chân đều khen con, nói là con bà ấy rất thích con. Mà con cũng thật là, lúc ấy không để lại phương thức liên lạc cho người ta.”
“Tiểu tử là ai?”
Mẹ Hạ đánh cô một cái.
“Thứ bảy vừa rồi đã đi xem mắt đó! Mẹ đã đem số điện thoại cùng WeChat cho người ta rồi. Còn liên hệ lại cho chúng ta, mẹ thấy phản ứng của thằng nhóc kia không tồi, rất dễ thẹn thùng, sau này kết hôn hai đứa sẽ không cãi nhau nhiều đâu, sống chung rất tốt.”
“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Dậu Dậu chạy tới phòng rửa mặt.
Mẹ Hạ cũng đi qua, nhắc mãi: “Cái gì mà nghĩ nhiều quá, mẹ con là đang phòng ngừa chu đáo. Đứa nhỏ này, mẹ đã đích thân hỏi thăm từ quê nhà, láng giềng luôn tất cả đều xác nhận tính tình rất thật thà. Hai đứa đều đã hai mươi…..”
Dậu Dậu nhanh chóng nói: “25!”
“Xùy xùy, con đã 25 rồi thì trước mắt cứ tìm đối tượng tiếp xúc, phải tiếp xúc ngươi ta mới biết được có hợp hay không. Một người con trai có được hay không, quan trọng nhất không phải bề ngoài mà là nội tại. Con theo đuổi những minh tinh xinh đẹp đó có thể thành cơm ăn sao? Không thể. Chúng ta đều là người thường, người phàm cả nên phải tìm một người thành thật kiên định mà sống cùng…..”
Mẹ Hạ bắt đầu niệm “kinh”
Dậu Dậu công lực thâm hậu, nghe tai này ra tai kia.
Lúc ở huyền quan mang giày, mẹ Hạ còn nhắc mãi.
Dậu Dậu từ phía sau cửa ló ra.
“Mẹ”
“Cái gì?”
“Con đang có bạn trai, đợi thời cơ chín muồi con sẽ mang về cho hai người xem. Con đi làm đây!”
Đứng ở cửa một hồi, mẹ Hạ hồi lâu mới hồi phục tinh thần.
Có phải bà lớn tuổi rồi nên xuất hiện ảo giác không?
Dậu Dậu vừa ra khỏi tiểu khu đã nhìn thấy Lâm Tắc Tu.
Anh đứng dựa vào cửa xe.
Dáng người cao ráo, đĩnh đạc với một đôi chân dài nhìn anh rất tùy ý mà lười biếng anh cuối đầu nhìn di động, ngón tay dài trên màn hình không biết đang bấm gì.
Ánh sáng mặt trời hơi chói mắt, mà anh thì trông như đắm chìm trong ánh nắng đó, tựa hồ còn muốn lóa mắt hơn cả mặt trời.
Dậu Dậu nghĩ thầm.
Làm sao lại có người đẹp như vậy?
Bước chân như thoáng dừng lại, hình ảnh quá mức đẹp mắt.
Lâm Tắc Tu phảng phất cảm nhận được ánh nhìn của cô, thu di động lại hơi giương mắt lên, vừa lúc chạm ánh mắt cô, khóe môi giương lên ý cười. Anh chậm rãi đi qua, duỗi tay xoa xoa đầu cô, cười nhẹ: “Còn chưa tỉnh ngủ sao?”
Dậu Dậu đỏ mặt: “Anh chờ lâu rồi sao?”
Lâm Tắc Tu nói: “Anh vừa mới tới thôi.”
Anh mở cửa xe cho cô lên.
Dậu Dậu hồi phục lại sau cú xoa đầu của anh, máy móc mà gài dây an toàn.
Lâm Tắc Tu đưa cho cô một cái túi giấy.
Ben trong là một ly sữa đậu nành còn có một cái bánh quẩy và cái bánh su kem.
Cô hỏi: “Đây là cái gì?”
“Phúc lợi của bạn gái.”
Dậu Dậu muốn hỏi cái bánh nhưng năm chữ “Phúc lợi của bạn gái” vừa thốt ra trong tâm như có ngàn cây kẹo que rơi xuống ngọt ngào không tả được.
Cô hỏi: “Em còn có phúc lợi gì nữa không?”
Đúng lúc dừng đèn đỏ, Lâm Tắc Tu chống ở vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt thâm thúy.
“Hửm? Em nghĩ có phúc lợi gì?”
Dậu Dậu nghĩ không ra.
Anh nói: “Em có thể từ từ nghĩ, nghĩ ra rồi thì nói với anh, làm một người bạn trai anh sẽ thỏa mãn yêu cầu của em vô điều kiện.” Sau đó, tiếng của anh bỗng trầm thấp khàn khàn: “Cai gì cũng có thể.”
Ai, Dậu Dậu cảm thấy chắc chắn mình bị Hùng ca làm hư rồi.
Cho nên suy nghĩ không đứng đắn.
Mỗi lần Lâm Tắc Tu cất tiếng nói trầm thấp, làm cô nhớ đến cô vẫn là fangirl của Vòng ngọt ngào khi phát làn đạn.
A a a mất mặt quá.
Dậu Dậu cắn bánh quẩy, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Mão Mão.
“Cầu cứu!!! Bạn và bạn gái có phúc lợi gì khác nhau?”
Mão Mão nhanh chóng gửi.
“Ngủ.”
Da mặt Dậu Dậu mỏng, nhìn đến từ “Ngủ” không tránh được tưởng tượng đến hình ảnh của Lâm Tắc Tu vào lúc đó, sau đó run rẩy với suy nghĩ của mình.
………Tiến triển hình như quá nhanh.
Dậu Dậu nói: “Phùng Mão Mão, cậu chính là Ô Yêu Vương!”
Mới vừa gửi tin nhắn đi, di động liền vang lên.
Dậu Dậu nhìn màn hình, là dãy số xa lạ, khu vực hiển thị là thành phố H.
Dậu Dậu tưởng chuyển phát nhanh nên không chút do dự mà tiếp điện thoại.
“Alo, là shipper phải không?”
Bên kia di động hơi trầm mặc.
Dậu Dậu lặp lại một lần nữa: “Là shipper phải không?”
“Là tôi.” Di động bên kia rốt cuộc vang lên âm thanh.
Dậu Dậu cảm thấy hơi quen quen, nói: “Anh là shipper đúng không? Nhà tôi có người, anh ấn chuông sẽ có người ra nhận.”
“Hạ tiểu thư, tôi là Ứng Siêu, à….Thứ bảy chúng ta có gặp mặt….”
Dậu Dậu nuốt nước miếng.
Lúc nãy ngườ đó không lên tiếng cô còn cho rằng di động mình có vấn đề, vì thế mới nói lớn tiếng hết cỡ.
Cô lén nhìn Lâm Tắc Tu.
Vẻ mặt anh bình tĩnh mà lái xe, hình như không nghe được?
“Hạ tiểu thư?”
“Hả? Anh nói cái gì?”
Người đó lấy hết can đảm nói: “Cô thích xem phim điện ảnh nào? Cứ nói đi, đừng ngại, cuối tuần này có thể ra ngoài xem phim không?”
Chuyện này thật xấu hổ.
Ngày hôm qua bị người ta vạch trần chuyện đi xem mắt, hôm nay mới vừa xác định mối quan hệ thì có người chạy tới đào góc tường.
Dậu Dậu lại lén nhìn Lâm Tắc Tu.
Anh vẫn chăm chú lái xe.
Dậu Dậu là kiểu người sẽ không cự tuyệt người ta quá mức, rất để ý đến cảm thụ của người khác, mặc dù là người xa lạ.
Cô ấp úng mới nói: “Chuyện….Chuyện là như vậy, buổi xem mắt vừa rồi là mẹ tôi đã an bài, tôi không biết chuyện đó. Cảm ơn hảo ý của anh, cuối tuần tôi có hẹn với bạn trai rồi.”
Nam nhân trầm mặc một lúc cuối cùng lắp bắp mà nói: “Tôi…..Tôi đã biết…..Đã biết, chúc hai người hạnh phúc.”
Điện thoại vừa đứt, Dậu Dậu nhẹ thở ra.
Vừa lúc Lâm Tắc Tu nhìn qua, trên mặt cười như không cười.
Dậu Dậu lập tức nói: “Anh….Anh vừa mới nghe được sao?”
“Nghe được cái gì?”
Dậu Dậu nói: “Chính là sự tình đi xem mắt! Em thật sự không biết chuyện đó! Khi đến nhà hàng mới biết được đó là buổi xem mắt. Sau khi kết thúc, điện thoại em cũng không có lưu lại là mẹ em tự đưa cho anh ta.”
Anh nhẹ nhàng mà “À” một tiếng.
“Kỳ thật là anh không nghe được gì thật.”
…..Qúa đáng!
Dậu Dậu phẫn nộ, Lâm Tắc Tu quả nhiên là đồ phúc hắc! Hại cô khẩn trương nãy giờ!
Bỗng nhiên, tròng mắt Dậu Dậu vừa chuyển, ra vẻ thâm trầm mà nói: “Em giải thích cho anh nhiều như vậy bởi vì đây là quyền lợi của bạn trai.”
Vừa đúng lúc đến công ty, xe ngừng lại.
Dậu Dậu đắc ý trong lòng.
Luôn bắt chẹt cô, lần này bị cô bắt chẹt lại!
“Bạn gái.” Anh bỗng nhiên nói: “Anh muốn xin một quyền lợi khác.”
Dậu Dậu hỏi: “Cái gì?”
Lời còn chưa dứt, một bóng đen phủ tới.
Tóc anh có mùi hương bạc hà rất dễ chịu như là mới gội không lâu.
Dán trên má cô hai mảnh hôn ôn nhu.
Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Anh nhẹ nhàng nói: “Buổi tối sẽ thấy.”
Tác giả có lời muốn nói: Lâm đại thần có vẻ thủ đoạn quá thấp, muốn bắt bài được tôi đi tu luyện mấy năm đi.