Bà nội qua đời. Quân Hạo Kiện trở về quân đội. Trường học đã khai giảng. Mặc dù đã lên năm tư đại học, Hoàng Yến Chi cũng đã học xong các môn chuyên ngành từ lâu. Dù không lên lớp cũng chẳng sao, nhưng cô vẫn quyết định tới trường.
“Yến Chi cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi, dạo trước cậu làm gì thế? Tớ gọi cho cậu nhưng chỉ thấy báo tắt máy?” Hoàng Yến Chi vừa tới phòng ký túc, Trương Linh đã hỏi với vẻ mặt lo lắng.
Trương Linh không biết bà nội Hoàng Yến Chi qua đời, thậm chí cô ấy còn chẳng biết cô là nhị tiểu thư nhà họ Hoàng. Hoàng Yến Chi bình thường vẫn luôn kín tiếng, cũng không xuất hiện trước mặt người khác mấy nên ở Hoa Hạ cũng chẳng có mấy ai biết cô.
“Trong nhà có chút việc, bà nội qua đời.” Hoàng Yến Chi nói với vẻ bình thản, đã chẳng còn nhìn thấy được sự đau khổ ngày đó trên khuôn mặt cô.
Trương Linh khựng lại, ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi lại càng lo lắng hơn. Từ dáng vẻ lạnh lùng của cô, cô ấy có thể thấy chắc chắn rằng vị lão thái này rất quan trọng với Hoàng Yến Chi.
“ Yến Chi, cậu không sao chứ?”
Hoàng Yến Chi khẽ lắc đầu: “Tớ không sao.”
Hoàng Yến Chi cảm thấy mình thật sự không sao nữa rồi. Việc bà nội qua đời là một cú sốc lớn với cô. Nhưng cô vẫn nhớ, bà hy vọng cô có thể sống hạnh phúc. Còn cô thì không muốn phụ sự mong đợi của bà.
Câu chuyện này quá nặng nề. Thấy Hoàng Yến Chi có vẻ đã bình tĩnh hơn, Trương Linh cũng không muốn nhắc lại chuyện khiến cô đau lòng nữa, bèn chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, Yến Chi. Hôm nay tớ phát hiện ra, ngoài cổng trường mới mở một quán lẩu cay, tối nay chúng ta đi ăn đi.”
“Lẩu cay gì thế?” Giọng Bùi Ninh Hân vang lên từ bên ngoài.
“Bọn tớ đang nói, ngoài cổng trường mới mở một quán lẩu cay, thấy buôn bán được lắm, nên định tối nay đi ăn thử. Chắc cậu không đi đâu nhỉ?” Trương Linh liếc xéo Bùi Ninh Hân, từ khi cái cô này có bạn trai là hoàn toàn không cần các cô nữa.
“Đi, ai nói tớ không đi.” Bùi Ninh Hân lớn tiếng. Sau đó mới kịp nhận ra là mình phản ứng hơi quá. Cô bèn cười dịu dàng, vén tóc làm duyên: “Đêm nay bà đây quyết định lật thẻ bài của các nàng. Hai vị ái phi, chuẩn bị xong chưa?”
Trương Linh “Ọe” một tiếng, làm động tác nôn mửa. Hoàng Yến Chi nhắm mắt lại, làm như không thấy.
“Ninh Hân, nói tiếng người.”
Bùi Ninh Hân hừ một tiếng: ” Lâm Trọng Mặc hai ngày trước đã tìm được công ty thực tập. Hôm nay anh ấy đã chính thức bắt đầu đi làm rồi, nên không có ai ăn cơm với tớ.”
Lâm Trọng Mặc là bạn trai của Bùi Ninh Hân.
Trương Linh đảo mắt: “Tớ biết ngay là thế mà, cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu.”
“Hừ, cậu chỉ đang ao ước ghen tị thôi, có giỏi thì cậu cũng tìm một người đi.”
Hai người lại cãi nhau. Hoàng Yến Chi đã tập mãi thành thói quen từ lâu, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy yên tĩnh. Cuộc sống quen thuộc, những người quen thuộc. Có lẽ thế này mới là tốt nhất.
“Ủa, Lê Tuyền đâu? Chẳng phải trước đây cô ấy luôn là người đến sớm nhất sao?” Bùi Ninh Hân chợt nói.
Lúc này, Trương Linh mới nhớ ra. Người mấy năm qua luôn đến sớm nhất – Lê Tuyền vẫn còn chưa tới.
“Chắc là xe đến muộn. Giao thông ở Hoa Hạ tắc nghẽn như thế, có lẽ là bị kẹt trên đường thôi.” Trương Linh không để ý lắm.
Vậy là, tối hôm đó ba cô nàng cùng đi ăn món lẩu cay xong rồi chở về phòng kí túc xá.
Buổi tối, Hoàng Yến Chi ngồi trên giường, lật cuốn “Bá Tước Cristo” ra xem. Trước khi tới trường, cô đã lấy cuốn sách này trong thư phòng của Quân Hạo Kiện. Không ngờ một người trong quân đội như anh lại đọc sách văn học thế này.
“ Yến Chi, hôm nay chủ nhiệm lớp nhắn tin trong nhóm đấy. Cậu xem chưa?” Rửa mặt xong, đang bôi Essence lên mặt, Bùi Ninh Hân chợt nhớ tới một việc quan trọng.
“Chắc chắn Yến Chi không xem rồi. Điện thoại cậu ấy còn chẳng cài wechat thì làm sao mà thấy được.” Trương Linh nói toạc móng heo.
Bùi Ninh Hân nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ khó tin: “Không phải chứ?”
Nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của Bùi Ninh Hân, Hoàng Yến Chi bình tĩnh gật đầu. Quả thật điện thoại của cô không cài Wechat. Nếu cần bình thường liên lạc với ai, cô thường hay gọi điện thoại.
“Trời đất ơi, Yến Chi, có phải cậu đến từ cổ đại không?” Bùi Ninh Hân đập tay lên trán, vẻ mặt chẳng còn tha thiết gì.
Trương Linh che miệng cười, châm chọc tiếp: “Cậu mới quen Yến Chi hôm đầu tiên à? Trong danh sách bạn tốt trên Wechat của chúng ta đã có cậu ấy bao giờ đâu?”
Bùi Ninh Hân hoàn toàn không muốn nói gì nữa. Cô ấy tuyệt đối không thừa nhận sự thật là mình không để ý.
“Hôm nay chủ nhiệm lớp nhắn tin gì thế?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Bùi Ninh Hân lúc này mới nhớ tới chuyện chính: “Chủ nhiệm lớp nói, tất cả mọi người học kỳ này đều phải tìm một công ty thực tập trong hai tháng, sau đó sẽ viết một bài luận văn. Hai tháng sau bảo vệ thực tập. Quan trọng nhất là, phải nộp luận văn và con dấu của công ty thực tập cùng một lúc.”
“Đám người học chuyên ngành tiếng Trung như chúng ta thì tìm được công việc thế nào chứ?” Lê Tuyền ra khỏi phòng vệ sinh, tham gia vào đề tài đang nói.
Lê Tuyền chở về ký túc xá vừa lúc mọi người khi đi ăn về. Bây giờ chủ động như thế, thật là hiếm thấy.
Phương Đồng nhún vai: “Phần lớn là thư ký. Nghe nói, có rất nhiều bạn nữ trong lớp chúng ta định tìm công việc này. Dù sao chủ nhiệm lớp cũng đã nói rằng đây là thực tập chuyên ngành. Tốt nhất nên chọn công việc liên quan đến ngành thì hơn.”
“Vậy chẳng nhẽ chuyên ngành khảo cổ phải đi tìm hiểu, thăm dò cổ mộ sao?” Trương Linh hoảng sợ.
Bùi Ninh Hân tặng cô ấy một ánh mắt hiển nhiên.
“ Yến Chi, còn cậu? Cậu tính sao?” Trương Linh quay sang hỏi Hoàng Yến Chi: “Nếu cậu không có công ty nào cũng không sao. Đến lúc đó, tớ sẽ bảo ba tớ tiện tay đóng dấu cho cậu luôn. Dù sao bài luận văn đó cũng không làm khó được cậu. Tớ đã có kế hoạch rồi. Hai tháng này, tớ sẽ ra ngoài chơi một vòng. Lúc về sẽ bảo vệ thực tập luôn.”
Hoàng Yến Chi bình thản lắc đầu: “Không cần. Lúc đó tớ sẽ tìm trên mạng thử xem. Kiểu công việc này chắc không khó tìm đâu.”
Thật ra Hoàng Yến Chi đã nói dối. Cô chẳng hề có ý định tìm công ty thực tập. Trong hai tháng này, cô muốn ra ngoài một chút. Tính ra, thời gian này sẽ dễ xử lý việc kia. Còn về con dấu, có anh cô ở đây, việc này chẳng phải vấn đề gì.
Trương Linh nghĩ chắc Hoàng Yến Chi ngại, nên cũng không ép cô: “Vậy cũng được. Nếu cậu đổi ý thì lúc nào cũng có thể tìm tớ.”
Ba mẹ Bùi Ninh Hân làm việc trong bộ máy nhà nước. Nghe nói ba cô ấy là chủ tịch thành phố Lâm. Vì mấy năm nay biểu hiện tốt, rất có thể năm sau ông sẽ được điều về Hoa Hạ, nên việc này chỉ dễ dàng như một bữa ăn sáng của Bùi Ninh Hân.
Vậy là chỉ còn lại một mình Lê Tuyền. Bùi Ninh Hân và Trương Linh nhìn về phía cô ấy. Người ta đã chủ động tham gia vào chủ đề của các cô, thì cũng không thể lạnh nhạt được.
“Tớ, tớ cũng định sẽ tìm thử trước.”
“Dù sao tớ cũng tìm được rồi. Lâm Trọng Mặc nhà tớ nói, phòng thư ký trong công ty họ dạo này đang tuyển người, nên tớ định đi xem thử.”
“Ôi, cậu đúng là phu xướng phụ tùy. Nếu một ngày rời xa cậu ấy thì có phải cậu sẽ chết không hả.” Trương Linh hờn dỗi.
Bùi Ninh Hân đảo mắt, xoa mặt mình, nói: “Cậu thì biết cái gì. Lâm Trọng Mặc nhà tớ làm trong tập đoàn Minh Chi, công ty nằm trong top 500 doanh nghiệp toàn cầu đấy. Người được nhận vào đó đều trâu lắm.”
Tập đoàn Minh Chi? Bàn tay đang lật sách của Hoàng Yến Chi khựng lại. Đây chẳng phải là công ty của anh cô sao?
“Minh Chi!” Giọng Trương Linh Huyên đột nhiên cao lên mấy tông. Hai tay cô ấy ôm mặt mình: “Trời ạ, trời ạ, đây không phải là công ty nam thần của tớ sao?”
“Nam thần gì cơ?” Bùi Ninh Hân chẳng hiểu ra sao.