“Em kì thị tôi?” Nam Thiệu Hàn nhìn Tô Mặc nói.
“Không phải, chỉ là dù sao thì nam nữ thụ thụ bất thân” Tô Mặc vừa nói vừa tránh né ánh mắt của Nam Thiệu Hàn.
Nam Thiệu Hàn cười nhạt nhìn cô gái đang tránh né mình: “Nam nữ thụ thụ bất thân?”.
Tô Mặc gật đầu chắc chắn nói: “Đúng vậy”.
Nam Thiệu Hàn cười lạnh, nhanh như chớp bắt lấy cô đè lên giường: “Bất thân như này sao?” vừa nói tay hắn vừa tiến vào trong áo đặt lên eo thon của cô. “Hay là như này?” Tay Nam Thiệu Hàn lại tiến lên trên chuẩn xác bao trọn vào nơi cao ngất.
‘Bùm’ một tiếng, hai má Tô Mặc đỏ như sắp nhỏ ra máu. “Không phải em luôn mời gọi tôi sao, bây giờ lại nói với tôi nam nữ thụ thụ bất thân” Nam Thiệu Hàn nói, tay không nhịn được xoa bóp nơi đẫy đà của cô, xúc cảm đúng là không tồi.
“Tôi…” Tô Mặc muốn nói lúc đó dù gì thân thể cô cũng không nhúc nhích được, có làm thêm lần nữa cũng chẳng sao, giờ thân thể của cô đã bình thường, có chết cô cũng không muốn nằm liệt giường trở lại đâu. Nhưng bàn tay của Nam Thiệu Hàn cứ xoa đi xoa lại, một cổ nhiệt lạ lẫm chạy dọc trong người khiến cô không biết nói gì, đầu óc hơi trống rỗng.
Hai tay Tô Mặc chụp lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình lại, thở hỗn hển nói: “Đừng, đừng như vậy nữa”.
“Chẳng phải trần truồng trước mặt tôi em cũng không ngại sao, mới như vầy đã không chịu nổi?” Nam Thiệu Hàn kề sát tai Tô Mặc vừa nói vừa ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô. Sau đó giữ chặt hai tai cô giơ lên, lột phăng chiếc áo của cô quăng xuống đất. Cảnh đẹp trước mắt khiến máu nóng trong người Nam Thiệu Hàn dồn dập, hơi thở của hắn phả ra nóng bỏng.
Tô Mặc liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Nam Thiệu Hàn. Chỉ là càng vùng vẫy thì hơi thở của người phía trên càng nặng nề. “Đừng nhúc nhích” Nam Thiệu Hàn khàn giọng nói, hắn ôm chặt Tô Mặc, mặt vùi vào ngực cô, hơi thở nóng bỏng khiến cô run rẩy. “Nhưng tôi khó chịu” vừa nói Tô Mặc vừa nhích người, liền cảm thấy có gì đó không đúng, có một vật gì đó vừa cứng vừa nóng chọc vào giữa đùi cô, Tô Mặc đương nhiên biết đó là gì, cô lập tức nằm im bặt, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
Dù người trong lòng đã không còn vùng vẫy, nhưng ngửi mùi thơm nhẹ nhàng từ người cô, cảm giác đau đớn dưới thân không những không hạ xuống mà còn có xu hướng bùng lên, Nam Thiệu Hàn tức giận cắn một cái lên ngực cô. Tô Mặc vô thức rên lên một tiếng “á”. Tiếng rên không khác nào một liều kích thích đánh mạnh vào Nam Thiệu Hàn, hắn lập tức luồng tay ra sau lưng cô mở móc khóa sau đó cởi bỏ vật cản cuối cùng trước ngực cô. Tô Mặc muốn dùng tay che đi cảnh xuân trước ngực nhưng hai tay đã bị Nam Thiệu Hàn kiềm chặt, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cuối đầu xuống, há miệng ngậm lấy một bên ngực của cô, Tô Mặc la lên: “Đừng”. Nam Thiệu Hàn không nói gì chỉ mút mạnh một cái, bên ngực còn lại cũng được bàn tay to lớn của hắn âu yếm khiến thân thể của Tô Mặc run rẩy không ngừng.
Tô Mặc cảm thấy thân thể không còn chút sức lực, chỉ đành để mặt Nam Thiệu Hàn muốn làm gì thì làm. Cảm nhận thân thể mềm mại như nước của cô, Nam Thiệu Hàn càng ra sức **** *** nụ hoa, một tay hắn lặng lẽ dời xuống cởi bỏ chiếc quần của Tô Mặc, trên người cô hiện giờ chỉ còn mỗi chiếc quần lót trắng đã hơi ướt. Nam Thiệu Hàn đặt vật cứng rắn nóng bỏng cách chiếc quần lót cọ xát nơi mềm mại của cô, không khỏi thở ra một tiếng thoải mái. Môi hắn bắt lấy đôi môi đỏ mọng cuốn hút của Tô Mặc, đầu lưỡi tiến vào điên cuồng quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cô, phía dưới mạnh mẽ cọ sát nơi mềm mại tìm lấy khoái cảm. Tô Mặc cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể cảm nhận từng đợt khoái cảm ập tới khiến cô muốn ngất đi, cô giơ tay ôm chặt eo Nam Thiệu Hàn, mặc cho hắn mạnh mẽ đưa đẩy.
Ba phút sau, mọi động tác của Nam Thiệu Hàn đồng loại dừng lại, hắn nhìn Tô Mặc mềm mại nhắm chặt hai mắt rồi lại nhìn xuống hạ thân của mình, phía dưới hơi ướt càng làm cho hắn chắc chuyện vừa xảy ra, Nam Thiệu Hàn không khỏi nhíu chặt mày, đây là chuyện cười sao, hắn thế nhưng mới có ba phút đã ra.
Ôm Tô Mặc vào phòng tắm rửa một lát sau đó ôm cô đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô sau đó Nam Thiệu Hàn mới nhẹ nhàng nằm xuống ôm cô vào lòng, nhìn Tô Mặc ngủ say trong lòng, hắn càng nhíu chặt mày, trong đầu luôn suy nghĩ đến chuyện vừa nảy, càng nghĩ càng cảm thấy không chịu được, nếu để Tô Mặc biết được cô chắc chắn sẽ cười vào mặt hắn.
Đêm nay Tô Mặc ngủ một giấc say sưa, còn mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ cô và Nam Thiệu Hàn đang hạnh phúc bên nhau. Ngược lại Nam lão đại đêm nay ngủ rất không ngon giấc, hắc mơ một giấc mơ mà trong giấc mơ, Tô Mặc khinh bỉ nhìn hắn mắn: “Đồ ba phút”. Nam Thiệu Hàn giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt lạnh cả lưng.