Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 12: Cô định chạm vào đâu đấy?



Bát quái là thiên tính của người đu showbiz.

Không quá một đêm, những chuyện phát sinh trong buổi quay chụp đã lan truyền với tốc độ ánh sáng.

Nhân viên nam đều trăm miệng một lời nhận định “Diễn viên mới mà được ưu ái hơn thì đúng là chỉ có bình hoa di động giá trị nhan sắc cao nhưng không có thực lực”.

Các nhân viên nữ thì khịt mũi xem thường bọn họ.

“Người như Lạc Tu có thể hình dung là giá trị nhan sắc cao sao? Người ta là thịnh thế mỹ nhan* được chưa? Diễn viên mới hiếm có ai vừa có diễn xuất tốt lẫn nhan sắc tuyệt mỹ!”

(Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Mỹ nhan thịnh thế là một người đẹp đến tột cùng.)

“Các người thật sự tin sẽ có một người mới xuất đạo* có diễn xuất tốt chạy đến đoàn phim nhỏ của chúng ta đóng vai nam ba?”

(Xuất đạo: lần đầu ra mắt công chúng với tư cách nghệ sĩ.)

“Anh ta thật sự đẹp như lời mấy cô nói sao?”

“Người chị em, tin tưởng tôi! Anh ta có thể khiến cô vượt tường chỉ bằng một gương mặt!”

“Chuẩn luôn thím, hôm qua tôi có mặt tại trường quay nè, tạo hình tóc dài cổ trang quá là lấy mạng người ta.”

“Đúng đúng đúng! Lúc tôi đi dọn dẹp phòng thay quần áo nghe hai nhân viên trang điểm không có người đẹp nào chưa nhìn qua còn ngồi cạnh tám chuyện, họ nói gương mặt kia thật sự quá đỉnh, ngũ quan tinh xảo như tạc, bọn họ không cần tốn thời gian đánh khối!”

“Nếu anh ấy mỗi ngày đều ở phim trường, tôi nguyện ý mỗi ngày đều tới dọn dẹp!”

“Tôi cũng vậy!”

“Nghe các cô nói tôi cũng muốn tận mắt nhìn xem một chút, mà sao hôm nay anh ấy không có ở đây vậy nhỉ?”

“Tôi vừa mới đi tìm, không thấy người đâu hết.”

Chưa đến giờ quay phim, mấy cô gái tụm vào góc lia mắt đăm đăm như rada tìm kiếm mục tiêu thì nghe sau lưng có người lên tiếng.

“Chuyện này…. Tôi hẳn là biết đáp án đó.”

“Hử???” Ba cái đầu nhỏ lập tức quay ngoắt lại, sau đó hồ nghi nhìn: “Cô là ai?”

“Giang Hiểu Tình, người của tổ biên kịch.”

“A! Tôi từng gặp cô rồi, cô biết hôm nay Lạc Tu ở đâu?”

“Đúng vậy~” Giang Hiểu Tình gật đầu, “Người phụ trách tổ chúng tôi, Cố Niệm đại đại đang cùng anh ấy tập dợt kịch bản, đoán chừng hai ngày tới bóng người cũng không đến phim trường đâu.”

“Vậy sao…” Ba cô gái thất vọng ảo não rời đi.

Giang Hiểu Tình nhìn bóng lưng mấy cô gái, lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Niệm:

[ Nói cho cậu nghe một chuyện vui nà. ]

Cố Niệm đại đại: [? ]

Giang Hiểu Tình nhìn dấu chấm hỏi cũng có thể cảm nhận được lúc Cố Niệm trả lời tin nhắn này có mấy phần trả lời cho có lệ. Cô ấy bĩu môi: Cái người này lại thấy sắc quên bạn rồi, không đúng, thấy ngỗng quên nghĩa tâm giao! Tình chị em chắc có bền lâu, hừ!

Cô nàng nhắn lại: [ Chúc mừng cậu, cậu sắp có rất nhiều rất nhiều con dâu tương lai. ]

Cố Niệm đại đại: [?? ]

Giang Hiểu Tình: [ Tớ đang ở phim trường, vừa mới nghe được mấy cô gái khen con trai cậu là thịnh thế mỹ nhan, câu nào câu nấy cũng sặc mùi mơ ước con trai cậu. Tình hình cứ tiến triển như vậy, vài ngày nữa thôi con trai cậu sẽ có rất nhiều fan bạn gái fan vợ. ]

Cố Niệm đại đại: [… ]

Cố Niệm đại đại: [ Nhắn các cô ấy bình tĩnh chịu đựng một chút, con trai tớ còn bé bỏng lắm. ]

Giang Hiểu Tình: [ No no no, người cũng không còn nhỏ nữa. Mà này, cho dù bọn họ bình tĩnh được thì cậu có chắc con trai cậu chịu đựng được không? Con trai độ tuổi này rất nhiệt tình tràn đầy sức sống đó~ ]

Cố Niệm đại đại: [ ( ̄ヘ ̄) ]

Nghĩ tới hai làn sóng mê hoặc kia, Cố Niệm rơi vào trầm tư, một lát sau nghiêm nghị ngước mắt.

Cách cửa sổ pha lê sát đất một khoảng ngắn, Lạc Tu ngồi tựa lưng trên ghế hình bán nguyệt. Người nọ vẫn mặc sơ mi cùng quần dài, mắt kính mỏng cùng dây xích vàng trên sống mũi cao thẳng, giống như một vị công tử tao nhã bước ra từ bức họa trắng đen thời Dân quốc.

Đôi mắt cảnh giác quan sát anh của Cố Niệm một giây sau đã chuyển sang mắt mèo say mê.

Một đứa trẻ ngoan như con trai bảo bối nhà mình, nghe lời hiểu chuyện, tính cách cũng dịu dàng lịch thiệp, làm sao có thể vì yêu đương mà bỏ bê sự nghiệp được chứ. Nhất định sẽ không có chuyện đó!

Đáng tiếc không thể vui mừng quá lâu, Cố Niệm rất nhanh nhớ lại nguyên nhân vì sao mình ngồi chỗ này, mặt nhỏ lại viết đầy không vui.

Vốn dĩ bảo bối nhà mình là người ôn nhu thuần khiết, sao có thể diễn vai phản diện Thánh vật nơi cửa Phật vì đọa ma sinh ra nội tâm mâu thuẫn tà ác chứ?

Cố Niệm à mi thật là quá hồ đồ.

o(〒﹏〒)o

Con trai bảo bối khó khăn lắm mới có được cơ hội vào đoàn phim, viết lại kịch bản khác chắc chắn là đạo diễn không cho phép rồi, lỡ như không bắt được tâm lý nhân vật, có khi nào tiền đồ tươi sáng của Lạc Tu vì sai lầm bất cẩn của cô mà bị vùi lấp?

Hu hu ngàn vạn lần đừng mà. Muốn trừng phạt thì trừng phạt kẻ bất tài không xứng làm mẹ này đây (个_个)

Lạc Tu ngồi cạnh cửa sổ xem kịch bản, anh có chút mệt mỏi. Vừa ngẩng đầu đã thấy cô gái ngồi phía sau bàn tròn trong phòng, không biết đang làm gì mà giống như sóc con hai tay ôm lấy cạnh bàn, dùng sức đập trán lên mặt bàn.

Lạc Tu:?

Là biểu hiện của chứng cuồng loạn* mà người ta hay nói?

(Trong bản gốc là Hysteria: tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị “hysteria” thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu – Theo Wikipedia)

Lạc Tu không nhận ra khóe môi của mình bất giác cong lên, anh khẽ khàng đứng dậy, dẫm lên thảm lót sàn mềm mại đi qua đó.

Cố Niệm đang chìm trong tự trách cùng nỗi khổ tâm của mẹ già, không phát hiện bên cạnh có người, cũng không để ý thanh âm “Cố tiểu thư” nhỏ nhẹ kia. Cho đến thời điểm đáng lẽ ra vầng trán phải tiếp xúc thân mật với mặt bàn thì có một vật gì đó mềm mại chắn lại, kèm theo một tiếng vang.

“Cộp”

Tiếng xương ngón tay không nặng không nhẹ đập lên mặt bàn, dọa Cố Niệm nhảy dựng. Cô đứng phắt dậy, ngơ ngác nhìn người bên cạnh, “Lạc Tu tiên sinh, anh…”

Đợi thần trí quay trở lại, Cố Niệm đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến đổi không khác tắc kè hoa mà nhìn sang bàn tay Lạc Tu còn đang đặt trên bàn. Nói cách khác, cô vừa mới đè lên tay con trai, không chỉ vậy mà còn đập tay bảo bối lên mặt bàn cứng ngắt kia?!

Cố Niệm tâm loạn cào cào: “Xin… xin… xin lỗi anh! Tôi không cố ý, tay anh không sao chứ?!”

“Không việc…”

‘Gì’ còn chưa thốt ra được, cổ tay Lạc Tu đã bị cô gái nhỏ nắm lấy. Bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng khiến nụ cười anh dần tắt, theo bản năng muốn rút tay lại.

Nhưng cuối cùng không làm gì cả.

Anh rũ mi, cô gái nhỏ tự đập trán đến mức đỏ ửng lên nhưng nửa điểm cũng không quan tâm, cô chỉ lo lắng cầm tay anh lật qua lật lại kiểm tra, động tác nhẹ nhàng cẩn thận đến cực điểm, tựa như chỉ cần cô mạnh tay một chút sẽ vô ý làm vỡ bảo vật quý giá.

Lạc Tu khẽ cau mày.

Những điều này, cũng đều là cô đang diễn cho anh xem sao?

Đến khi Cố Niệm thiếu chút nữa lấy kính hiển vi ra soi, thấy tay bảo bối ngỗng tử thật sự không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm nhìn anh:

“Cũng may là không có việc gì. Nếu ngày mai có vết đỏ hoặc bầm tím, anh nhất định phải nói với tôi—”

Cố Niệm nghẹn lại. Nhìn đôi mắt thâm trầm đang nghiền ngẫm kia, mờ mịt hỏi, “Sao vậy?”

Lạc Tu không trả lời, cụp mắt xuống.

Cố Niệm nhìn theo tầm mắt anh, nhìn thấy cổ tay được hai tay cô nắm trọn.

Cố Niệm: “….!!”

Cô vội vàng đặt tay Lạc Tu xuống, xác định không đụng vào góc bàn lập tức buông ra: “Xin lỗi, xin lỗi! Tôi sợ đụng tay anh bị thương nên mới kiểm tra một chút—”

Lạc Tu khẽ nắm đốt ngón tay mảnh khảnh, trong lòng bàn tay phảng phất còn lưu lại một chút hơi ấm xa lạ. Mỉm cười: “Tôi biết mà, cảm ơn cô.”

Nội tâm Cố Niệm: Con trai bảo bối thật dịu dàng săn sóc người khác~~

Nhưng trên mặt vẫn làm bộ đứng đắn: “Không có gì không có gì… Phân cảnh vừa rồi tôi đưa cho anh, anh xem xong rồi à?”

“Ừ.”

Cố Niệm vội hỏi: “Vậy anh đọc lại một chút được không?”

Lạc Tu gật đầu: “Sau khi chuyển thế, lần đầu gặp mặt giữa nữ chính Đinh Kiều và Vân Đàm là trong quán bar, Đinh Kiều vô ý ngã vào lòng Vân Đàm, luống cuống đứng dậy thì bị anh ta nắm tay— “

Cố Niệm: “Dừng lại đã!”

Lạc Tu nhìn cô.

Cố Niệm nghiêm túc nhưng có chút khẩn trương, nhỏ giọng: “Đọc lại lời thoại của Vân Đàm ấy.”

“…”

Căn phòng yên tĩnh vài giây.

“Cô định chạm vào đâu đấy?”

Lạc Tu mở miệng, thanh âm trầm thấp, không nghe ra một tia dao động.

Vốn là một câu nói vô cùng ái muội, thanh lãnh có chút khiêu khích, từ miệng anh phát ra không khác gì một câu “Cảm ơn bạn đã giúp đỡ” không mang thanh điệu gì cả.

Cố Niệm hít sâu nén nước mắt vào từng hơi thở. Mang một tia hi vọng cuối cùng về diễn xuất của bảo bối ngỗng tử, Cố Niệm cố gắng giãy dụa lần nữa:

“Lạc Tu tiên anh, anh lý giải tính cách Hoa Ưu Đàm sau khi đọa ma như thế nào?”

Lạc Tu không nói gì, chỉ ‘dịu dàng’ nhìn cô.

Trầm mặt nhìn nhau mười giây, Cố Niệm hoàn toàn từ bỏ ý định khai sáng, trực tiếp giảng dạy con trai: “Tôi nói qua một chút suy nghĩ của mình, anh nghe thử được không?”

“Ừm.”

“Bản chất Hoa Ưu Đàm là Thánh vật, mặc dù độ kiếp đọa ma nhưng vẻ ngoài vẫn mang dáng vẻ thánh khiết, Phật tính không hề biến mất mà chiếm một phần quan trọng trong nhân cách. Nhưng bởi vì ma tính xâm nhập, tâm trí hắn trộn lẫn giữa thiện và ác, sinh ra mâu thuẫn.”

Cố Niệm tạm dừng, nhìn vào mắt Lạc Tu: “Cho nên con người của Hoa Ưu Đàm sau khi đọa ma, là trong Phật tính lộ ra một tia yêu dã.”

Lạc Tu gật đầu: “À.”

Tro tàn hi vọng trong mắt Cố Niệm bốc cháy: “Anh đã hiểu đúng không? Chúng ta tập lại một lần nữa nha?”

“Vẫn là câu thoại kia?”

“Đúng đúng!”

“Cô định chạm vào đâu đấy?”

“…”

Một phút sau khi Cố Niệm “giảng dạy”:

“Ừm, anh lý giải đúng rồi đó! Chúng ta tập lại một lần nữa.”

“[ Cô định chạm vào đâu đấy? ]”

“…”

Mười phút sau.

“Đọc, đọc lại đi.”

“[ Cô định chạm vào đâu đấy? ]”

“…”

Nửa tiếng sau.

“Một lần cuối cùng…”

“[ Cô định chạm vào đâu đấy? ]”

“…”

Ba tiếng sau.

Cố Niệm hai mắt đẫm lệ cào cửa phòng khách sạn: “Ngày mai! Ngày mai tôi quay lại!”

“…Được.”

Cố Niệm chấm nước mắt rời đi.

Sau khi cô gái xoay người, cảm xúc giả tạo dưới đáy mắt Lạc Tu đổ vỡ, khoé môi cong lên một nụ cười không thể kiềm chế được. Anh dựa vào cửa nhìn bóng lưng cô gái nhỏ héo rũ rời đi cho đến khi bóng cô biến mất khỏi tầm mắt.

“Cố, Niệm.”

Anh ung dung lặp lại một lần. Ngữ khí là những gì cô muốn nghe, trong Phật tính thanh lãnh lộ ra một tia yêu dã quyến rũ, tựa cười tựa không.

Tiếc là không có ai nghe thấy.

Lạc Tu rũ mắt nhìn xuống lòng bàn tay, đứng yên hồi lâu.

Sau đó đóng cửa, xoay người trở về phòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.