NCCD c12
Sau khi rời khỏi phòng bắn, Mao Vũ đi lẩn thẩn xuống đại sảnh. Vẻ mặt vẫn còn hiện lên sự căng thẳng chưa kịp rút. Bất chợt khi vừa rẽ xuống lối cầu thang, thì lại chạm mặt với Hắc Vũ.
“Lão nhị!” Mao Vũ cúi đầu.
Hắc Vũ thoáng nhìn qua sắc diện của tên đàn em, liền hiềm nghi hỏi: “Vừa gặp mặt thiếu gia ở phòng bắn sao?”
Mao Vũ hơi mất tập trung, phải mất vài giây sau mới phản ứng mà gật đầu. Hàng lông mày hơi đổ lại, Hắc Vũ nheo mắt đem ánh nhìn dò xét lướt qua gương mặt cậu ta. Rõ ràng, trong mắt Mao Vũ đang lộn xộn như một mớ hỗn tạp.
“Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần, phải tuyệt đối tránh xa cô ta ra kia mà. Cậu không hề để tâm đến lời dặn của tôi sao?”
Mặt mày Hắc Vũ tối đen, giọng nói mang đầy tính nghiêm khắc. Mao Vũ hơi giật mình, thật không nghĩ nội tâm của mình lại dễ dàng bị hắn ta đoán trúng như vậy. Gượng cười, Mao Vũ nói: “Lão nhị, tôi và tiểu thư không có gì để anh phải lo như vậy…”
Còn chưa kịp nói hết, Hắc Vũ đã nóng giận gằn giọng: “Một tiếng cũng tiểu thư, hai tiếng cũng tiểu thư! Mao Vũ, đừng nói là tôi không nhắc nhở cậu. Thân phận thực sự của cô ta là ai?”
Hắc Vũ tiến về trước một bước, Mao Vũ liền lùi về sau một bước. Hắn nhíu mày, mí mắt hiểm ác nhìn thẳng vào Mao Vũ một cách cay độc.
Hắn nhếch cười: “Cậu không nhớ thân phận của cô ta, vậy…thân phận cậu là gì cậu còn nhớ không Mao Vũ?”
“Lão nhị…” Mao Vũ có hơi khẩn trương khi nghe qua câu hỏi kia, nhìn lên sắc mặt của Hắc Vũ càng khiến cậu ta căng thẳng đến mức toát mồ hôi trán.
Áp lực của Hắc Vũ tạo ra đối với Mao Vũ luôn là thứ áp lực nặng nề khó chịu, không kém gì khi đối diện với Bạch Vũ. Cậu ta hơi cúi mặt, né tránh ánh mắt sắc bén của Hắc Vũ. Chỉ qua loa đáp: “Lão nhị, có thể là dạo gần đây thái độ làm việc của tôi không tốt, đã khiến anh lo lắng và nghĩ nhiều rồi. Mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát, anh cứ yên tâm! Tôi còn có việc, xin phép lui trước.” Loading…
Vừa lướt qua người Hắc Vũ một chút thì Mao Vũ đã bị một tay hắn nắm lấy cổ áo mà kéo ngược trở lại. Cậu ta nhất thời không kịp ứng phó, cả người bị hắn dồn ép vào tường. Sức lực của Hắc Vũ rất lớn, thân thủ của Mao Vũ khó có thể bì lại được với hắn.
Năm ngón tay đặt trên cổ Mao Vũ cơ hồ siết chặt, Hắc Vũ đưa mặt sát vào bên cạnh, thoáng ngửi được gì đó, cả sắc mặt đã rất nhanh tối lại.
“Lão nhị…”
Trong khi Mao Vũ bị doạ đến mức môi miệng lấp bấp thì Hắc Vũ lại vô cùng thản nhiên nhếch cười: “Còn dám nói là mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát sao?”
Mao Vũ căng mắt nhìn vào gương mặt đang rất sát bên cạnh, khó hiểu hỏi: “Lão nhị, anh làm cái quái gì vậy? Bỏ tôi ra!”
“Bỏ cậu ra!?” giọng Hắc Vũ chợt cao lên đầy nghi vấn. Hắn liếc nhìn Mao Vũ, lần nữa hỏi: “Nếu như thiếu gia tóm cổ cậu thế này, cậu có dám mở miệng bảo ngài ấy bỏ cạu ra hay không?”
“Hay cậu đứng yên, mặc cho thiếu gia tức giận đến mức nổ súng vào mình?”
Hắc Vũ đột nhiên gắt giọng, sức lực đặt ở cổ Mao Vũ thoáng tăng dần. Mao Vũ nhíu mày, chỉ thấy cổ họng mình đang từ từ bị siết chặt. Ho lên vài tiếng, cậu ta cố nói: “Lão nhị…không phải…chuyện này…”
“Còn không phải!?”
Hắc Vũ bật cười, âm thanh trầm khàn khe khẽ cất lên một cách ghê sợ. Hắn đưa mũi vào tóc Mao Vũ, hít nhẹ một hơi.
Nghiêm mặt nói: “Cả mùi thuốc súng vẫn còn ở trên tóc cậu này Mao Vũ. Cậu còn dám nói mọi chuyện vẫn kiểm soát được hay sao? Tôi thấy, đến cả thiếu gia cũng muốn mất kiểm soát vì con nhỏ đó. Và cậu cũng vậy!”
Bỏ tay khỏi cổ Mao Vũ, hắn chậm rãi bước xuống cầu thang. Vẫn không quên nói thêm một câu như đe doạ: “Đợi sau chuyến đi lần này, Bạch Vũ trở về sẽ ổn định lại mọi thứ! Cẩn thận mà liệu lấy cái mạng của cậu, để Bạch Vũ nổi giận…không phải chuyện đùa!”
Bóng lưng của Hắc Vũ khuất sau lối cầu thang xoắn ốc, Mao Vũ vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh, chỉ đứng thừ người dõi mắt nhìn theo. Yết hầu khẽ trượt xuống, nơi cổ dường như vẫn lưu lại cảm giác nghẹt thở. Trong đầu quả thực không ngăn được lo sợ trước tình cảnh vừa rồi. Không nghĩ Hắc Vũ lại nhạy bén đến mức chỉ có chút mùi thuốc súng mà hắn cũng ngửi ra được.
[…]
Mặt trời vừa lặn xuống sau dãy rừng thông dày đặc, Lam Hạ đã rất mau lẹ thay một bộ quần áo thật xinh xắn. Cô không cột tóc, chỉ để nó tuỳ ý buông xoã hai bên vai. Cô cầm túi xách, một mạch chạy thẳng xuống sân.
Bên ngoài, Lam Vũ đã đợi sẵn. Cửa xe mở ra, Lam Hạ ngồi vào bên trong, vui cười phấn khởi.
Nhưng khi xe vừa mới lăn bánh, Lam Hạ mới nhìn trước nhìn sau rồi buộc miệng thở dài: “Thật là, chỉ đi chơi một chút thôi mà. Có cần phải kéo theo nhiều người như vậy không?”
Lam Vũ ngồi ghế trước, nghe cô than thở chỉ biết lén lút buồn cười. Nhìn qua gương chiếu hậu, hắn thấy cô gái trẻ ngồi chống cằm, chán nản nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài, từng dòng người tấp nập qua lại trên phố. Những toà cao ốc chập chùng nằm sát nhau, các bảng hiệu với vô số màu sắc liên tục chớp tắt sặc sỡ. Cô nhất thời quên đi sự hụt hẫng trong lòng, thích mắt mỉm cười.
“Đúng là ngoài này nhộn nhịp hởn hẳn so với Bạch Ngự dinh. Cứ như một con thú cưng lâu ngày được thả ra vậy, nhìn đâu cũng thích!”
Câu nói của Lam Hạ thoáng làm Lam Vũ ngồi ở trước phải xoay đầu lại, vội nói: “Tiểu thư, cô nói vậy thì oan cho thiếu gia quá! Ngài ấy không hề xem cô là thú cưng, mà là bảo bối mới đúng!”
“Bảo bối!?” Lam Hạ sững sốt, trong mắt cơ hồ căng thẳng vài lần.
Gật đầu, Lam Vũ đáp: “Đúng vậy! Thiếu gia đã đặc biệt căn dặn chúng tôi phải theo sát để bảo vệ tiểu thư. Nếu tiểu thư bị mất một sợi tóc thì chắc chắn ngài ấy sẽ cạo trọc đầu chúng tôi đấy!”
Lam Hạ ngã ì ra sau ghế, đầu óc phút chốc bị câu nói của Lam Vũ làm cho mơ hồ. Cô thấy tim mình đập rất nhanh, cả lồng ngực suýt chút cũng bị quả tim nhỏ này làm cho căng tức. Hàng mi cong hơi run lên, cô nhìn ra phía dòng thành phố đang ngược lối, vô thức lẩm bẩm: “Mình là bảo bối của cha nuôi sao? Bảo bối…bảo bối ở đây có nghĩa là gì kia chứ?”
“Thiếu gia, có một vài giấy tờ cần ngài thông qua!”
Hắc Vũ đứng trước bàn làm việc của Ngạo Lăng Cẩn, có chút ngờ vực khi thấy biểu diện khó coi của anh. Anh ngồi đó, tay tì trên trán, mắt nhìn chằm chằm vào mớ giấy trên bàn, tay kia cầm bút nhưng chả một lần cử động.
Dường như anh đang bận suy nghĩ việc gì đó nhưng lại mượn chuyện phê duyệt giấy tờ để che đậy. Quả thực Hắc Vũ đoán không sai, Ngạo Lăng Cẩn còn không nhìn lên đã ngắn gọn nói: “Để trên bàn đi.”
Không nói thêm lời nào, Hắc Vũ đặt xấp giấy tờ ở lại rồi quay lưng rời khỏi. Bên trong phòng, Ngạo Lăng Cẩn bây giờ mới bực dọc đập mạnh cây bút xuống bàn. Lấy một thanh xì gà, anh bật lửa đốt cháy điếu thuốc. Rít nhẹ một hơi, anh chậm rãi đi đến cửa sổ mà nhả ra một làn khói trắng đục.
Thứ khói nhàn nhạt ấy phảng phất trước mặt Ngạo Lăng Cẩn, nhanh chóng tan đi trong tích tắc. Gương mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sâu thẳm sắc bén hiện rõ, lại có vẻ như vì vị thuốc đang ngập trong khí quản mà càng trở nên ảm đạm.
Quả thực từ lúc anh để Lam Hạ rời chân khỏi Bạch Ngự dinh, là giây phút cõi lòng anh không yên mà liên tục dậy sóng. Anh để cô rời khỏi nơi này, đồng nghĩa cô cũng rời khỏi tầm mắt của anh. Tuy anh đã cho người giám sát cô, nhưng đối với một kẻ độc đoán như Ngạo Lăng Cẩn anh đây thì anh vẫn muốn tự tay mình quản thúc mọi chuyện.
Anh muốn tận tay giữ chặt Lam Hạ, muốn ích kỷ giữ cô cho riêng bản thân mình. Anh không muốn cô mang nét đẹp tinh tế cùng nụ cười mê hoặc kia đem san sẻ cho bất kì người con trai nào khác. Nhất là đôi mắt đó của cô, anh nhất định không cho phép nó chứa đựng thêm hình ảnh mơ hồ nào nữa.
Anh muốn đôi mắt đẹp đẽ đó của cô chỉ có thể chứa mỗi mình anh mà thôi.
Lúc này, phía dưới đại sảnh vừa truyền đến tiếng giày của ai đó gấp gáp vọng xuống sàn gạch. Hắc Vũ vừa hay từ cầu thang đi xuống đã nhìn thấy Lam Hạ vội vã lao vào với vẻ mặt khẩn trương.
Hắn dự định không hỏi lấy cô, nhưng cô đã bất ngờ lên tiếng trước: “Chú Hắc Vũ, cha nuôi đâu?”
Hắc Vũ trong mắt không có chút ngạc nhiên, ngược lại còn vô cùng thờ ơ. Ngắn gọn đáp: “Trong phòng làm việc.”
Vừa dứt lời, Lam Hạ đã tức tốc đi thẳng lên lầu. Hắc Vũ thoáng nhíu mày nhìn theo bóng lưng vội vã của cô, nhưng rồi cũng không muốn để tâm mà tiếp tục bước về trước.
Từ phía đại sảnh, Lam Vũ đi vào với bộ mặt đầy căng thẳng. Đến mức khi Hắc Vũ đi gần về trước mặt hắn, hắn cũng không hay. Đợi đến khi Hắc Vũ lên tiếng, hắn mới giật mình ngẩng đầu nhìn quanh.
“Có gì không ổn sao?”
Lam Vũ nghe hỏi, liền ôm trán mà kêu than: “Lão nhị, lần này tôi chết chắc rồi!”
Thấy Hắc Vũ đanh mặt không hỏi, hắn lại khổ sở nói: “Tiểu thư…củ hành nhỏ…củ hành nhỏ đã bị…”
“Chuyện gì!?”
“Củ hành nhỏ bị một thằng ranh con hôn lén!!!”
“Cha nuôi!”
Lam Hạ đi thẳng lên phòng làm việc của Ngạo Lăng Cẩn, còn không thèm gõ cửa mà một lúc đã xông ngay vào trong. Thái độ vô phép của cô vừa làm anh kinh ngạc vừa nổi nóng.
Ngạo Lăng Cẩn nhíu mày nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang hung hăng tiến về phía mình, anh còn chưa mở miệng dạy dỗ thì Lam Hạ đã lấn tới bàn làm việc của anh, cô đập lên bàn, uất ức nói như muốn gào lên: “Cha nuôi…anh ta dám hôn con!”
Rất nhanh, hàng lông mày của Ngạo Lăng Cẩn thoáng chốc đổ xô vào nhau, giữa trán hằn lên vài nếp gấp vô cùng đáng sợ. Đôi mắt lãnh đạm như cuộn lên một tảng mây đen dày đặc, cả khí sắc trên mặt đều gần như bị phủ đầy lửa giận.
Cây bút trong tay chợt dừng lại, anh khàn khàn cất giọng: “Dẫn ta đến nhà của nó!”