Ngông Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 1



“Van xin cậu, tha cho vợ con tôi đi. Họ vô tội…tôi xin cậu” người đàn ông độ chừng hơn ba mươi, nằm lê lết dưới sàn nhà vương đầy máu đỏ. Tay run rẩy níu lấy vạt quần của một tên đàn ông khác, liên tục kêu khóc thảm thiết.

“Nếu bọn họ không phải vợ con của ông, có lẽ điều đó tôi sẽ suy nghĩ lại cũng nên.” Người đàn ông mặc âu phục nhẵn bóng, tay cầm khẩu súng ngắn, tì lấy nòng súng nóng hổi ngay nơi thái dương kẻ đang van nài, lạnh lùng nổ súng.

Ngay sau đó, là một tiếng gào thét đầy kinh hoàng của phụ nữ. Vừa điên cuồng lại vừa đau đớn tột cùng.

“Ác quỷ, mấy người là ác quỷ!”

Người đàn ông kia quay sang, khẩu súng trong tay cũng đồng thời chuyển hướng.

Hắn ta nhết môi, nụ cười trở nên đầy tàn ác: “Phải! Tôi là ác quỷ! Vậy nên, bà cũng đừng hòng sống sót.”

Tiếng súng nổ lần nữa vang lên, cả căn phòng bỗng chốc bốc lên thứ mùi vị kinh khủng. Máu tanh chảy ướt cả sàn nhà, trông cảnh tượng chết chóc mà sắc mặt những tên ác nhân kia lại bình thản đến lạnh người.

Người đàn ông kia có vẻ là tên đứng đầu ở đây, hắn ta đi dần lên cầu thang, đế giày dẫm lên vũng máu tươi in dấu lên từng bậc.

Dừng lại ở tấm ảnh gia đình rất lớn được treo ngay góc cầu thang, hắn ta hỏi: “Con bé đâu?”

Một vài tên đàn em lúc này mới từ trên chạy xuống: “Lão đại, không thấy nó đâu cả.”

Đôi mắt của tên vừa được gọi là Lão đại có hơi hẹp xuống, trong ánh mắt toàn là ác ý. Hắn nhìn lên đồng hồ trên tay, nóng giận nói: “Chết tiệt! Không còn thời gian nữa! Chuyện đó để sau, rút!”

[…]

“Thiếu gia, chết cả rồi.”

Một tên thuộc hạ sau khi xem xét tình hình xung quanh, đi đến trước mặt một người đàn ông đứng ngay giữa nhà mà thông báo.

Người đàn ông ấy lãnh đạm không nói, cặp kính râm phần nào giảm bớt bức khí toát ra từ đôi mắt lạnh lẽo, chỉ thoáng thấy hàng lông mày nhíu chặt khó đoán. Loading…

Chậm rãi ngồi xuống ngay bên cạnh hai thi thể dưới chân, anh trầm giọng bật cười: “Vẫn là tôi đến chậm một chút, thật tiếc khi không được tận tay bắn chết ông!”

“Thiếu gia, chuyện này có cần điều tra cho rõ?”

“Tạm thời không cần!”

Đưa điếu xì gà lên miệng rít nhẹ một hơi, trước mặt liền phả ra làn khói trắng đục. Đường nét sắc bén trên gương mặt anh phần nào bị che khuất.

Ngay khi anh vừa xoay lưng, ngay lập tức cả sắc mặt hơi tối sầm lại. Anh tháo kính xuống, nhạt môi bật ra tiếng cười vụn vặt: “Rắc rối rồi đây!”

Cách nơi anh đứng không xa, có một cô bé khoảng chín tuổi đứng yên bất động với gương mặt chất đầy hoảng sợ.

Nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp dưới sàn nhà, nhất thời khiến cô bé sợ đến mức tay chân đông cứng. Con gấu bông trên tay thình lình rơi xuống, cô bé chỉ có thể mấp máy khẽ gọi: “Ba…mẹ…”

Một cơn sấm sét nổ lớn trên trời, thứ ánh sáng kia một lúc như xé toạc cả không gian tĩnh mịch. Dưới thứ ánh sáng ấy, gương mặt của người đàn ông kia lại càng trở nên tàn khốc vô cùng.

Nhưng ngay khi tiếng sét vừa qua đi, cũng là lúc cô bé kia từ từ ngã xuống mà ngất lịm.

“Thiếu gia, là đứa bé trong ảnh.”

Nhìn sang bức ảnh trên tường, anh khe khẽ bật cười: “Đứa con gái duy nhất của Trịnh Thiếu Dĩ đây sao?”

“Xem ra, tôi vẫn còn đến kịp!”

[…]

“Tình hình nó thế nào?”

Ngồi ngã lưng ra ghế sofa, người đàn ông này vẫn luôn toát ra khí chất cao quý hơn người.

Vị bác sĩ ngoài bốn mươi ngồi xuống trước mặt anh, xem qua hồ sơ kết quả rồi nói: “Ngạo tiên sinh, cô bé bị chấn động tâm lý quá lớn cho nên trí nhớ tạm thời bị ảnh hưởng.”

Không chút để tâm, vị Ngạo tiên sinh chỉ lạnh nhạt hỏi: “Vậy nó có nhớ lại hay không?”

“Việc này…trước mắt chúng ta không thể phán đoán được! Việc này phụ thuộc ở bệnh nhân, nếu gặp tác động rất có thể sẽ nhớ lại được.”

“Đuoc rồi! Hắc Vũ, làm thủ tục xuất viện cho con bé.”

Cắt ngang lời nói của bác sĩ, anh đứng lên rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Bước vào một căn phòng bệnh khác, anh đứng gần cửa, ngắn gọn nói như ra lệnh: “Về nhà thôi!”

Cô bé ngồi trên giường, đưa đôi mắt lạ lẫm nhìn anh. Giọng có chút sợ hãi: “Chú là ai? Tôi không biết chú?”

Nghe câu hỏi đó, bước chân anh mới chậm rãi tiến gần hơn. Dừng lại trước mặt cô bé, anh nghiêm nghị cất giọng: “Ta là Ngạo Lăng Cẩn, là cha nuôi của con, Lam Hạ!”

Rời khỏi bệnh viện, chiếc BMW X5 phóng đi với tốc độ khá nhanh trên đại lộ. Lam Hạ ngồi bên trong, tựa đầu lên cửa kính dõi mắt theo khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài.

Bắc Kinh về đêm khoác lên mình một vẻ đẹp đầy thu hút với những toà cao tầng nối dài nhau như núi. Các tấm bảng hiệu liên tục nhấp nháy, tạo nên những giai điệu màu sắc đầy rực rỡ.

Mặt đường bên dưới vẫn còn ướt đẫm, sau trận mưa lớn liền hoá thành một tấm gương khổng lồ. Bao nhiêu cảnh vật bên trên đều được trải xuống lòng đường, vẽ ra bức tranh vừa mờ ảo vừa thú vị.

Mất hơn mười phút, chiếc xe rẽ lối lên một con đường tách biệt khỏi đại lộ. Con đường này là đường dốc, mỗi lúc mỗi cao dần.

Hai bên được phủ kín bằng rừng thông, không gian thực sự khiến Lam Hạ rợn người sợ hãi. Con đường duy nhất này trải dài mãi, chẳng có ngã rẽ nào khác ở đây.

Lam Hạ phần vì muốn đỡ sợ nên nhanh trí nhắm tịt hai mắt, được một lúc lại ngủ luôn trong xe.

Đến khi xe đã chạy qua cổng lớn, dừng lại ở sân mà Lam Hạ vẫn chưa chịu dậy.

Ngạo Lăng Cẩn bước xuống từ một chiếc xe khác, thấy ánh mắt khó chịu của anh, Hắc Vũ liền nhanh chân đi đến.

“Thiếu gia, nó ngủ mất rồi!”

Trong mắt Ngạo Lăng Cẩn không rộ chút hứng thú, thấy vậy Hắc Vũ lại nói: “Để tôi gọi nó dậy.”

“Không cần!”

Ngạo Lăng Cẩn ngăn cản, sau đó từ từ đi đến chỗ Lam Hạ đang ngủ.

Mở cửa nhìn vào trong, Lam Hạ thực sự đang ngủ rất ngon. Ngon đến mưcd người khác nhìn thấy cũng không đành lòng đánh thức.

Bất chợt Ngạo Lăng Cẩn nhoàng người vào trong, cẩn thận bế lấy Lam Hạ ra khỏi xe.

Anh hỏi: “Đã căn dặn người chuẩn bị phòng cho nó chưa?”

Hắc Vũ nhất thời không quen với hình ảnh này của ông chủ mình, thái độ có chút không tập trung.

“Mọi việc đã được Sa quản gia sắp xếp xong cả rồi thưa thiếu gia.”

Không nói thêm, Ngạo Lăng Cẩn bế Lam Hạ đi thẳng vào trong. Vừa đến cửa chính, ngay lập tức đã có hàng chục người làm cùng thuộc hạ đợi sẵn ở đại sảnh.

Đồng thanh cúi đầu: “Thiếu gia!”

“Phòng con bé ở đâu?” Ngạo Lăng Cẩn hỏi.

Sa quản gia nhanh nhẹn dẫn lối: “Thiếu gia, ngài theo tôi.”

Lúc này, khi Ngạo Lăng Cẩn vừa khuất dạng sau lối cầu thang. Đám người bên dưới sảnh mới bắt đầu dám đưa mắt tò mò mà nhìn nhau.

Tất cả bọn họ đều không hiểu, Ngạo Lăng Cẩn ở đâu mang về một đứa trẻ, lại còn tận tay bế nó lên phòng.

Mà điều đặc biệt, trước giờ Ngạo Lăng Cẩn không thích trẻ con.

Đám người đang bàn tán thì thầm, đột nhiên Hắc Vũ ho lên một tiếng, nghiêm khắc răn đe: “Cẩn thận cái miệng của các người một chút!”

Bầu không khí lập tức trở về vẻ nặng nề vốn có, không một ai trên dưới dám hé môi nói thêm nửa lời.

Phía trên phòng, Ngạo Lăng Cẩn đặt Lam Hạ xuống giường, còn không quên kéo chăn đắp lên cho con bé.

Sa quản gia đứng ở phía sau, quả thực thắc mắc vô cùng.

Bà làm việc cho Ngạo gia đã mấy chục năm, đây là lần đầu tiên bà thấy Ngạo Lăng Cẩn ra vẻ ân cần với một người như vậy.

Tuy nhiên, bà thừa hiểu tính khí của anh, nên cũng không dám hỏi nhiều.

Chỉ nói: “Thiếu gia, tôi cũng đã căn dặn nhà bếp làm một số món. Vì không rõ khẩu vị của…”

“Gọi con bé là tiểu thư được rồi!”

Ngạo Lăng Cẩn xen vào khi thấy Sa quản gia ngập ngừng. Sa quản gia sau đó rất nhanh mỉm cười: “À, tôi không rõ khẩu vị của tiểu thư Lam Hạ ra sao cho nên làm rất nhiều món. Hi vọng tiểu thư Lam Hạ sẽ thích!”

Nhìn Lam Hạ thêm một lúc, Ngạo Lăng Cẩn mới rời đi. Ra khỏi phòng, anh mang theo tâm trạng ảm đạm bước dọc trên hành lang rộng lớn.

Trong đầu anh bây giờ, lại đột nhiên vẽ ra ý định nham hiểm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.