“Cậu Quân. Cậu và cô Miên đã ly hôn rồi…”
“Câm miệng.”
Trương Tùng Quân trừng lớn đôi mắt sắc bén nhìn về hướng Đào hắng giọng quát lớn, toàn thân toát ra khí lạnh chết người. Bàn tay to siết chặt hiện rõ các đốt xương. Đào rụt rè ngậm miệng nhìn nét mặt đáng sợ của Tùng Quân thì lập tức rùng mình, bẽn lẽn lui lui về sau bà chủ.
Vốn đó là sự thật, sao cậu Quân phải tức giận như vậy? Lúc trước thì đối xử với cô Miên vô cùng lạnh nhạt còn nằng nặc muốn ly hôn đuổi cô Miên đi.
Dường như đã toại nguyện giờ lại trở nên cáu bẳn không chấp nhận, nghĩ cũng thật khó hiểu chả rõ rốt cuộc tâm tư Tùng Quân sâu đến nhường nào? Đúng là ông bà mình nói cấm có sai, khi mất mới thấy quý.
Bà Trương liếc mắt nhìn Tùng Quân hừ lạnh, trên khuôn mặt phúc hậu hiện ý không vui, bà vung tay đập mạnh xuống bàn “rầm” khiến mặt bàn trà có chút rung động nhè nhẹ. Bà chỉ về phía Tùng Quân lớn tiếng.
“Anh cau cái gì? Đào nói không đúng sao? Anh và con bé Miên đã ly hôn rồi, anh lấy cái quyền gì mà can thiệp chuyện của con bé nữa? Hả.”
“Mẹ…”
Trương Tùng Quân nhăn mặt, nhíu mày, chưa giải thích đã bị bà cắt ngang nói tiếp.
“Vì ai mà tôi phải làm thế này?”
“Anh quên trước khi bố mẹ Mộc Miên qua đời tôi đã hứa những gì sao? Tôi hứa sẽ tìm cho con bé một bến đỗ hạnh phúc, sẽ không phụ lòng anh chị. Tôi rất mong muốn con bé gả vào nhà họ Trương để tôi đích thân chăm sóc mang lại hạnh phúc mà con bé thiếu thốn. Kết cục thì sao? Bây giờ tôi có chết cũng không còn mặt mũi mà nhìn bố mẹ Mộc Miên, không còn mặt mũi nữa rồi…”
Dường như những câu cuối bà dùng hết sức rống lên để thức tỉnh Tùng Quân. Trương Tùng Quân hổ thẹn cúi đầu, bàn tay to lớn bấu chặt vào đầu gối. Phải. Tùng Quân còn nhớ rõ, những câu đó được xem như lời thề, đáng tiếc anh đã phụ kỳ vọng từ bà làm tổn thương Mộc Miên rất rất nhiều.
“Bà chủ, bà đừng kích động.”
Đào hốt hoảng, lo lắng tiến đến khom lưng rót một chén trà đưa cho bà uống. Đào sợ bà phát bệnh cũ, bà gật đầu mệt mỏi chầm lấy.
Trương Tùng Quân ngồi thất thần như khúc gỗ, im lặng không nói câu nào, bộ dạng trầm mặc đang ngẫm nghĩ thứ gì đó. Bầu không khí cũng đột nhiên trùng xuống, chỉ còn nghe mỗi tiếng thở dài nặng nề.
Một lúc sau.
Trương Tùng Quân chầm chậm ngẩng đầu, khuôn mặt rầu rĩ, thê lương, hốc mắt sâu thẳm đứa đựng nổi bi ai, Quân hít thở sâu, thanh âm trầm thấp từ cổ họng bật ra.
“Mẹ, con biết những gì trước đây con làm với Mộc Miên rất quá đáng, khiến cô ấy chịu nhiều khổ sở, đau khổ. Con…nhất định sẽ bù đắp lại cho hai mẹ con cô ấy.”
“Giờ phút này con mới ngộ ra, bản thân cần cô ấy đến nhường nào. Con sẽ tìm cách đón hai mẹ con cô ấy về. Nên, con cũng xin mẹ đừng làm mấy cái chuyện mai mối này nữa.”
“Cũng đã trễ rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, con xin phép lên phòng trước.”
Dứt lời, Tùng Quân đứng dậy sải chân bước đi nhanh, bà cùng Đào nhìn nhau ngỡ ngàng. Đợi Tùng Quân đi khuất, bà bất đắc dĩ lắc đầu. Đào tưởng vừa rồi nghe lầm, cậu Tùng Quân ăn năn sám hối? Còn muốn đón hai mẹ con cô Mộc Miên về? Đào khó nhọc nuốt một chút nước miếng, lẹ làng bước đến ngồi xổm xuống tấm thảm lông dày ngây ngô hỏi.
“Bà, cậu chủ thực sự yêu cô Mộc Miên ạ?”
“Haiz, e rằng tỉnh ngộ bây giờ đã quá muộn.”
Bà thở dài, cầm mấy bức ảnh lên tiếp tục xem xét, cũng chẳng để tâm đến những lời con trai vừa nói. Đào chu môi nghiêng đầu không hiểu nhỏ giọng nói tiếp.
“Bà vẫn mai mối cho cô Miên ạ, vừa rồi…”
“Bà nghĩ Miên sẽ không tha thứ, bà không kỳ vọng gì nhiều, bà rất có lỗi, rất áy náy. Ba năm qua Mộc Miên chịu khổ nhiều rồi. Mọi chuyện vẫn nên đễ thuận theo tự nhiên…”
Bà làm sao dám hy vọng. Những năm qua Quân làm gì bà đều rõ, với tính cách của Mộc Miên sẽ không dễ dàng tha thứ, vì bà đã từng hỏi qua Mộc Miên, cô cũng đã trả lời rất dứt khoát, Mộc Miên cũng không cho đứa trẻ mang họ Trương một mực mang họ Mộc, khi đó bà sớm biết hết hi vọng.
“Mà…vừa nãy nó nhắc đến Cố Thành là sao nhỉ.”
Bà Trương ngờ ngợ lẩm nhẩm, Đào nghe xong thì đột nhiên ánh mắt sáng bừng như vừa nghĩ ra chuyện gì đó. Đào vội vàng nắm tay bà chủ hạ giọng khẽ nói.
“Bà, con nghĩ bác sĩ Cố Thành thích cô Mộc Miên, mỗi lúc hai người ở cạnh rất hợp, rất đẹp đôi ạ, cứ như một gia đình.”
“Suỵt, con đừng nói bậy bạ, cậu Cố có bạn gái rồi, bà nghe nói cậu ấy chờ cô gái đó tận mười năm, làm sao thích Mộc Miên được?”
Bà thở dài một hơi nói với giọng điệu đầy tiếc nuối. Bà rất thương Cố Thành, xem anh như con trai ruột trong nhà, rất muốn Cố Thành với bé Miên thành đôi.
Kỳ thực bà thừa nhận Cố Thành hợp với Mộc Miên hơn hẳn con trai bà Trương Tùng Quân, nhưng đáng tiếc bác sĩ Cố đã có bạn gái. Đào lắc đầu bày nét mặt không đồng ý, nghiêm túc nói.
“Con không thấy vậy, con cảm giác bác sĩ Cố rất rất thích cô Miên, nếu như không thích sao lại hôn cô Miên?”
“Đào…con vừa nói gì? Hôn…hôn, khi nào? Hôn ở đâu? Tại sao lại hôn nhau.”