Edit: V.O
“Liễu Liễu, em đang làm gì vậy?”
Bỗng nhiên, cửa căn nhà gỗ bị một đá đá văng.
Một bóng đen ở cửa. Mang theo mưa mà đến.
Là Trần Kính Đông.
Có đôi khi chuyện trên đời này chính là trùng hợp như vậy, y thông qua sự điều tra của Tiểu Đường, cũng tìm đến đây.
Trong nháy mắt Tần Liễu Liễu nhìn thấy Trần Kính Đông. Gương mặt nháy mắt trắng bệch, trong mắt tràn đầy thất kinh. Nhất thời buông lỏng tay ra. “Em…em…”
Một giây sau lại khóc nhào vào trong lòng Trần Kính Đông: “Kính Đông, em không cố ý. Em không cố ý, là Mục Sở Sở cố ý dùng đứa con đã mất của chúng ta để kích thích em, cô ta nói con của chúng ta chết cũng là đáng đời. Em…em nhất thời kích động mới đẩy cô ta một cái. Em không cố ý, em thật sự không cố ý…”
Tần Liễu Liễu khóc đến cả người run run, đôi tay bấu víu chặt lấy cổ Trần Kính Đông.
Cô ta rất sợ hãi. Sợ Trần Kính Đông biết được bộ mặt đáng ghét vốn có của cô ta.
Càng sợ cô ta sẽ mất đi vị trí bà Trần.
Sắc mặt Trần Kính Đông âm trầm lạnh lẽo. Mắt nhìn Mục Sở Sở ngã dưới đất. Y nhìn thấy đầu Mục Sở Sở đầy máu tươi, thấy cô tuyệt vọng nhìn y. Thấy sắc mặt cô trắng bệch, nghe cô nói: “Kính Đông… cứu con của chúng ta…”
Trần Kính Đông chỉ cảm thấy như có một cây gậy giáng vào đầu, trời đất xoay chuyển, máu cả người đều lạnh lẽo.
Y nhìn thấy giữa hai chân Mục Sở Sở trào ra máu tươi…
Máu tươi chảy đầy đất. Màu đỏ đầy mắt…
Mục Sở Sở giãy dụa, nằm sấp, một bàn tay hướng về phía y, có nước mắt trào ra từ trong mắt cô: “Cứu…cứu đứa bé…”
Y nhìn thấy cuối cùng Mục Sở Sở giãy dụa rồi bất động, nặng nề nằm sấp ở trên mặt đất, nhắm hai mắt lại.
Bỗng nhiên Trần Kính Đông hoảng.
Y lạnh mặt đẩy Tần Liễu Liễu trong lòng ra.
Tần Liễu Liễu lảo đảo, chật vật té trên mặt đất.
Trần Kính Đông vòng quanh Mục Sở Sở nâng cô lên, người phụ nữ trong lòng đặc biệt nhẹ, cả người đều bị thương.
Thậm chí y có thể cảm nhận được máu không ngừng trào ra từ trong đùi cô, mỗi một giọt máu nhỏ lên áo trong màu tuyết trắng của y.
“Sở Sở, Mục Sở Sở…” Trần Kính Đông vô cùng hoảng loạn, y không biết bản thân nên nói cái gì, chỉ ôm người phụ nữ trong lòng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trời đổ mưa to, mưa to nện lên đỉnh đầu, lạnh đáng sợ.
Người phụ nữ trong lòng đã hôn mê bất tỉnh, dieendaanleequuydoon – V.O, mặc cho y kêu thế nào cũng không tỉnh.
Khuôn mặt Mục Sở Sở hoàn toàn rút đi huyết sắc, mưa to rơi ở trên mặt, quả thật nhìn rất đáng thương.
Cả trái tim Trần Kính Đông nháy mắt căng chặt, cổ họng khô ráp.
Y thừa nhận, giờ phút này y xác thực rất sợ hãi.
Lúc trước Tần Liễu Liễu không còn đứa bé, dường như y cũng chưa từng sợ hãi như vậy, khi đó y chỉ tức giận, hận Mục Sở Sở đẩy ngã Tần Liễu Liễu, làm hại cô ta mất đứa bé.
Nhưng cũng không sợ hãi như hiện tại…
Khuôn mặt Mục Sở Sở thật sự cực kỳ tái nhợt.
Không biết trên lông mi thon dài dính nước mưa, hay là nước mắt…
“Sở Sở, Mục Sở Sở, cô đừng ngủ…” Trần Kính Đông sợ Mục Sở Sở ngủ sẽ không tỉnh nữa, giọng nói rất nôn nóng: “Tôi không cho cô ngủ, có nghe hay không? Chuyện giữa tôi và cô còn chưa xong, tôi đã sửa lại thỏa thuận ly hôn lần nữa, cô tỉnh, tỉnh lại mới có thể nhìn thấy…”
Nhưng thiên hạ trong lòng vẫn luôn không có một lời đáp lại, chỉ có máu vẫn đang không ngừng trào ra…
Giờ phút này, Trần Kính Đông thật sự sợ.
Rất sợ rất sợ.
Năm năm hôn nhân, y chưa từng sợ cái gì, nhưng giờ phút này, y lại sợ đòi mạng…
Xe rong ruổi dưới trận mưa to, lái như bay.
Trần Kính Đông chọn bệnh viện gần nhất để đưa Mục Sở Sở đến.
“Bác sĩ…bác sĩ…”
Trần Kính Đông ôm Mục Sở Sở, hoảng loạn kêu to.
Có y tá đi đến hỏi: “Sao lại thế này?”
Sắc mặt Trần Kính Đông tối đen, giận dữ hét: “Không nhìn ra sao? Chảy nhiều máu như vậy cũng không nhìn ra sao?”
Y tá nhìn mảng lớn vết máu dính trên áo sơ mi của Trần Kính Đông, mới xoay người chạy nhanh đi gọi bác sĩ khoa phụ sản.
Bác sĩ nhìn thoáng qua đã hiểu ra: “Sinh non sao?”
Trong lòng Trần Kính Đông khó chịu, mắt đỏ hồng nói: “Cứu người, cho dù đứa bé, hay là người lớn, tôi đều muốn.”
Bác sĩ không nói chuyện, chỉ kêu y tá chuẩn bị giường đẩy: “Tình trạng bệnh nhân nghiêm trọng, trước đưa đến phòng giải phẫu, chuẩn bị túi máu…”
Trần Kính Đông thấy vài y tá đẩy Mục Sở Sở vào phòng giải phẫu, mắt thấy cánh cửa kia đóng lại, lòng của y, bỗng nhiên thả lỏng một chút.
Y kéo lấy tay áo bác sĩ: “Nói với tôi, cô ấy…sẽ không sao chứ?”
Bác sĩ nói rất rõ ràng với Trần Kính Đông: “Tình hình của bệnh nhân xem ra rất không tốt, tình hình cụ thể, tôi phải kiểm tra mới có thể biết, nhưng người nhà cũng phải chuẩn bị tâm lý…”
“Chuẩn bị tâm lý?” Tay Trần Kính Đông cũng đang run run: “Ý anh là gì?”
“Tôi có thể hiểu tâm tình của anh, nhưng bây giờ bệnh nhân rất nguy hiểm, còn nữa, nếu anh dây dưa với tôi thêm một phút đồng hồ, bệnh nhân sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm…”
“Cho dù như thế nào, nhất định phải khiến cô ấy sống sót…” Trần Kính Đông gằn từng tiếng rất nặng: “Nếu phải bảo vệ một người, giữ người lớn.”
Lúc nói câu này ra, y cảm thấy cả trái tim y như là bị cái gì đó đâm vào, nhất thời bị đâm thành một cái lỗ, máu thịt mơ hồ…