[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 29: Thế giới của Trường Ý



Mấy ngày sau, trong cốc vẫn bình yên không xảy ra chuyện gì.

So với những ngày trước liên tục xuất hiện chuyện lớn, ngự yêu cốc yên ắng hơn nhiều, mọi người giống như quay trở lại trạng thái thường ngày, nhưng có lẽ sau sự yên ắng này sẽ rất khó mà không xuất hiện tình huống căng thẳng hơn.

Tất cả mọi người đều quan tâm đến việc thuần phục người cá.

Lạc Cẩm Tang ngày ngày đều chăm chăm quan sát Lâm Thương Lan mà vẫn chưa tìm được nơi lão để giải dược, nhưng lại nghe được không ít chuyện của bọn ngự yêu sư trong cốc.

Mọi người đều đang bàn về vị trí cốc chủ của ngự yêu cốc e rằng sẽ rơi vào trong tay Kỷ Vân Hòa.

Riêng chỉ mình nàng vẫn không để chuyện này ở trong lòng.

Lạc Cẩm Tang ngày ngày chạy về nói với nàng, mọi người đều cho rằng người thuần phục được người cá nhất định là nàng, mọi người cũng chắc chắn cho rằng, nếu như nàng thực hiện được nguyện vọng thứ ba của Thuận Đức công chúa, như vậy, Lâm Thương Lan sẽ đem vị trí cốc chủ truyền cho nàng.

“Lời bọn họ nói cũng có thể thành hiện thực lắm, ta cũng tin như vậy rồi.” Lạc Cẩm Tang nói với nàng “Tỉ nói, Lâm Thương Lan sẽ thực hiện lời hứa, thực sự đem vị trí cốc chủ truyền cho tỉ không?”

Kỷ Vân Hòa nhìn Lạc Cẩm Tang cười: “Lão thực sự truyền cho ta, vậy con trai lão phải làm sao đây? Lão hồ ly kia chỉ có duy nhất một người con trai, sau khi lão chết chẳng lẽ đợi ta lập tức đem con trai lão đi theo lão ư?”

Lạc Cẩm Tang có chút ngẩn người: “Tỉ thật sự phải làm như vậy hả?”

Kỷ Vân Hòa cốc đầu Lạc Cẩm Tang: “Muội thức tỉnh đi. Chuyện này không đến lượt ta lựa chọn. Muội chỉ cần tập trung điều tra giải dược ở đâu là được.”

“Được thôi.”

Kỷ Vân Hòa không quan tâm đến những lời đồn trong cốc cũng không quan tâm âm mưu của Lâm Hạo Thanh rốt cuộc là gì.

Những chuyện này nàng bận tâm, cũng không có tác dụng gì. Mà trong lúc dầu sôi lửa bỏng, mọi người lại giống như đều đang bận chuyện của mình, không ai đến tìm nàng sinh sự, nàng trái lại càng vui vẻ thoải mái, trải qua những ngày “phù sinh thâu đắc bán nhật nhàn” (浮生偷得半日闲, trong lúc bộn bề trộm được nửa ngày nhàn hạ).

Nàng ngày ngày đều vào trong ngục gặp Trường Ý, ở trước đại điện nàng đã được Lâm Thương Lan cho phép trong lúc nàng đến đây sẽ không có ngự yêu sư khác đến quấy rầy để họ có không gian tìm hiểu.

Mà lúc nàng đến thăm y, cũng không làm gì, chỉ đem bộ ấm trà của mình đến, dùng hai tảng đá to làm thành bàn trà, trong không gian có chút chật hẹp này cùng Trường Ý pha trà, nói chuyện phiếm.

Không ai biết nàng cùng y ở trong ngục làm gì, bọn họ chỉ biết hộ pháp ngày ngày cầm hồ lô đến, lại đem hồ lô về, đoán già đoán non, cứ tưởng nàng đang dùng canh mị hồn mê hoặc người cá. Khiến cho người cá kia, dù không bị trói chặt lại cũng sẽ không ở trong cốc gây sự nữa.

Kỷ Vân Hòa từ miệng Lạc Cẩm Tang nghe được tin đồn kia, liền tìm một ngày, cầm hồ lô đổ cho Trường Ý một chén nước hỏi y:

“Đây là canh mị hồn, ngươi uống hay không?”

Trường Ý nhìn chén nước vừa đổ ra, nhíu mày: “Nóng quá, không uống.”

Tiếng cười của nàng truyền từ trong ngục ra ngoài: “Trường Ý, ta từng nói với ngươi chưa, ta thật sự rất thích tính cách của ngươi.”

“Chưa từng nói, mà ta cảm nhận được.”

“Cảm nhận được cái gì? Sự yêu thích của ta dành cho ngươi hả?”

Nàng vốn chỉ định đùa một chút với y nhưng Trường Ý sẩy tay khiến cho chén nước làm ướt chân y, qua một lúc y mới có phản ứng, đem chén nước đặt trên bàn, lau lau quần mình.

Y vừa bắt đầu mặc quần nhưng vẫn rất không quen với cách ăn mặc này, hai chân đang đặt cạnh nhau, nên khi nước tràn ra, hai bên quần đều bị ướt.

Nàng vội dùng tay áo chùi giúp y: “Có bị bỏng không?”

Nàng cúi người, Trường Ý ở đằng sau có chút thất thần tránh né.

“Sao vậy?” Nàng hỏi y “Có phải đụng vào chân ngươi, vẫn còn đau không?”

“Không…” Y nhìn nàng, nghiêng đầu, do dự một hồi. Hiếm khi thấy y do dự, nàng cũng không nghĩ ra lúc nãy nàng có phải nói sai gì không, thì Trường Ý hỏi nàng “Nàng yêu thích ta?”

Bốn chữ này vừa nói ra, nàng cũng có chút ngẩn người.

Cá đuôi to này…là đang hỏi rõ ràng ư….

“Sự yêu thích giữa bạn bè với nhau.” Nàng giải thích “Để ý, quan tâm.”

Trường Ý gật gật đầu, biểu thị đã hiểu: “Giữa ta và nàng, tuy là có tình hữu nghị nhưng không có tình cảm nam nữ, lời nói hành vi, vẫn nên có chút chú ý thì tốt hơn.” Trường Ý nhìn nàng nghiêm túc nói ra những lời này xong lại nghe nàng cười.

“Ngươi…cá đuôi to…” Nàng dừng một chút, ý cười từ từ thu liễm, chuyển thành khẽ thở dài “Cái tính này của ngươi, rốt cuộc làm thế nào dưỡng thành vậy? Rõ ràng là chất phác lương thiện, nhưng vẫn cứ xem trọng một số lễ tiết không tên kia. Ta có thể đoán ra được, về chuyện nam nữ kia, ngươi để ý hơn ta rồi.”

“Có thể nói vậy, tộc ta cả đời chỉ có một bạn đời, nhận định rồi sẽ đồng sinh cộng tử, mãi mãi chịu sự ngưng giám của thần dưới vực sâu. Không được lừa gạt chính mình, cũng không được lừa gạt người khác.”

Cả đời chỉ cùng một người, khó trách lại thận trọng như vậy.

“Các ngươi đúng là tộc độc nhất vô nhị đó.”

Không chỉ độc nhất, hơn nữa còn thành thật, bất khuất, vĩnh viễn sống dựa vào tấm lòng của bản thân.

Cách sống của bọn họ tựa như ánh sáng rực rỡ khiến cho Kỷ Vân Hòa tự cảm thấy xấu hổ.

“Thật sự ngưỡng mộ người cá bọn ngươi, những đạo đức được nhắc đến trong thơ ca loài người đều có trên người các ngươi.”

“Loài người vì sao không thể sống như vậy?”

Nàng trầm mặc rất lâu “Ta cũng không biết, vấn đề này, có thể sẽ có rất nhiều đáp án. Điều duy nhất ta có thể nghĩ ra chính là vì loại người muốn…quá nhiều rồi.” Nàng đổ một li trà “Không bàn về thế giới của ta nữa, ngươi cũng tự trải nghiệm rồi.” Nàng nhìn y “Thế giới người cá của bọn ngươi, là như thế nào vậy?”

“Rất yên tĩnh.” Trường Ý nói “Ở dưới biển, mọi người đều không thích nói chuyện.”

“Các ngươi ăn gì vậy?”

“Cái gì cũng ăn.”

Đáp án này có chút dọa đến nàng “Cái gì cũng ăn?” Nàng đánh giá Trường Ý một cái, trong ấn tượng của nàng, y vốn phải là một trích tiên không dính khói lửa nhân gian, hóa ra y ở dưới biển sâu vẫn là một đại bá vương ư…

Bắt nạt cá nhỏ tôm nhỏ…

“Tảo biển, động vật có vỏ, những loại cá khác. Không ăn đồng loại.”

“Vậy ngươi thích ăn gì nhất?”

“Động vật có vỏ. Thịt rất non.”

Ừm, Kỷ Vân Hòa đột nhiên cảm thấy người cá trước mặt trông có vẻ thanh đạm nhưng chốc lát lại trở nên hơi máu me rồi.

“Vậy các ngươi ngủ ở đâu?”

“Mỗi người cá thích nghỉ ngơi ở những nơi khác nhau.” Y uống một ngụm trà “Ta thích sau khi ăn con trai to, sẽ ngủ trong vỏ của chúng.”

Nàng nuốt một ngụm nước bọt “Động vật có vỏ đã làm sai gì sao?”

Khiến y bắt nạt chúng đến độ…đã ăn chúng còn ngủ lên chúng…”

Trường Ý chỉ vào gà quay mà nàng đem đến đặt ở trên tảng đá to: “Chúng không làm sai gì cả, chỉ là vì ăn ngon thôi.”

Hoài bích kì tội…

(Người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.)

Kỷ Vân Hòa bĩu bĩu môi, xé một bên cánh xuống “Nếu như có cơ hội, thật muốn xuống đáy biển của các ngươi xem xem. Bên dưới có phải là một mảng u tối không?

“Vỏ trai lớn của ta đặt một viên trân châu lớn, tự nhiên phát sáng, có thể chiếu rọi mọi thứ xung quanh nàng.”

“Lớn cỡ nào?”

“Lớn bằng người nàng.”

Nàng vô cùng kinh ngạc: “Vậy vỏ trai nơi ngươi ở lớn cỡ nào?”

Trường Ý ngẩng đầu nhìn lồng giam: “Lớn hơn so với chỗ này.”

Kỷ Vân Hòa trầm mặc thật lâu, lắc đầu cảm khái: “Người cá các ngươi…e rằng không phải là quái vật biển sâu chứ…động một cái là ăn cả con trai to hơn căn phòng này, còn ngủ ở bên trong…dùng viên trân châu lớn mà người ta cực cực khổ khổ ấp ra để chiếu sáng…nếu như tỉ mỉ ngẫm lại, loài người làm việc vẫn xem là nói đạo lí rồi.”

Trường Ý nghĩ rồi nghĩ, nghiêm túc nói với nàng: “Ta không lừa bọn nó, nhìn thấy trai lớn kia, vừa bắt đầu đã không tính để nó sống tiếp. Chỉ là tận dụng hết lợi ích của sự vật mà thôi. Bọn ta không thích xa xỉ lãng phí.”

Cả tộc người cá thật sự rất thành thật, đến cả đã ăn người ta cũng thành thật như vậy.

Kỷ Vân Hòa gật gật đầu: “Ngươi nói như thế khiến ta càng muốn xuống đáy biển rồi.”

“Ừm, có cơ hội sẽ đưa nàng đi.”

Kỷ Vân Hòa gật đầu nói được, nhưng vừa cúi đầu, nhìn thấy đôi chân đang mặc quần của y lập tức trầm mặc xuống, không nói thêm lời nào.

Có thể, nàng…không dám nói với y về chuyện của biển cả nữa…

Nàng thở dài, cầm li trà, vừa muốn uống một ngụm, đột nhiên, lồng ngực chợt nhói, cơn đau kịch liệt trào đến. Nàng ngẩn người, lập tức ôm ngực.

“Sao vậy?”

Nàng không đáp lời y, thở dồn dập, trên trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh.

Cơn đau đang nhắc nhở nàng, trong nhiều ngày an nhàn vừa rồi, nàng đã quên mất, một tháng mới lại đến nàng phải uống giải dược thôi, mà thuốc tháng này, Lâm Thương Lan không hề sai Khanh Thư, đem đến cho nàng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.