17
Tinh thần của công chúa rất kém, từ khi đứa bé ch.ế.t, nàng cũng không còn bình thường nữa.
Nàng tự nhốt mình trong phòng, ôm gối đi chân trần khắp nơi.
Chỉ có nhìn thấy cha ta, nàng mới có thể an tĩnh lại.
Cha ta đút cơm cho nàng, nàng ăn rồi lại khóc rống lên, nhận sai với cha ta.
Nàng nói muốn hưởng phúc khí của con trai trưởng nhà đại công chúa mới mượn cái nôi kia, không hề biết bên trong đã bị sâu mọt.
Cha ta an ủi nàng, nói con rồi sẽ có lại thôi.
Nàng khóc đến xé ruột xé gan, cuối cùng ngã lên người cha ta thút thít:
“Bùi lang, lần đầu tiên ta gặp chàng là lúc chàng đỗ Trạng Nguyên, chàng cưỡi ngựa dạo phố, xuân phong đắc ý, biểu ca ta trúng bảng nhãn, hắn mời chàng đi tửu lầu dùng cơm, chàng lại nói phải về nhà nấu canh cho nương tử, nương tử ngủ trưa tỉnh dậy mà không thấy chàng sẽ sợ hãi.”
“Biểu ca đem mấy lời này kể lại cho ta làm trò cười, nhưng ta lại ghi tạc trong lòng, đêm đó ta nằm mơ, mơ thấy ta là nương tử của chàng, chàng nấu canh cho ta, dỗ ta ngủ, cùng ta quấn quýt bên cửa sổ, ngâm thơ thưởng trà, ta thật muốn ch.ế.t trong giấc mộng kia, không bao giờ tỉnh lại nữa.”
“Mẫu hậu ta là đích nữ nhà quyền quý, từ nhỏ đã được dạy phải đoan trang rộng lượng, sau khi bà ấy vào cung, được phong làm hoàng hậu, mẫu hậu dưới gối chỉ có ta là nữ nhi, bà không thiện giải nhân ý như những phi tử khác của phụ hoàng, bà là quốc mẫu, tất cả mọi người đều nói bà phải biết khoan dung độ lượng, không thể đố kỵ. Thế là, bà cứ nhìn phu quân mình nằm trên giường nữ tử khác cả đêm, mà bà chỉ biết ở trước giường ôm ta khóc, ngày nào cũng khóc, khóc đến nỗi ta cảm thấy rất rất phiền. Khi đó ta đã thề sau này phải tìm được một phu quân đối với ta thật tốt, sủng ái ta, cả đời chỉ có mình ta, ta không muốn giống mẫu hậu trở thành người thất bại như vậy, một kẻ thất bại chỉ biết thoái nhượng!”
“Phụ hoàng nhiều con cái đến thế, năm nào cũng có đứa mới được sinh ra. Lúc ta tám tuổi, phụ hoàng đã không nhớ được tên của ta nữa rồi.”
“Ta sống trong cung, chứng kiến mẫu hậu giống như Bồ Tát, không biết đấu tranh, không biết tàn nhẫn, chỉ biết chờ đợi.”
“Mẫu hậu không biết mình muốn gì thì phải đoạt lấy! Ân sủng của phụ hoàng muốn thì phải đoạt lấy, không đoạt lấy thì không xứng làm công chúa, các muội muội trong cung tất cả đều là kẻ thù có máu mủ ruột thịt, chúng ta tranh đấu lẫn nhau, chỉ là vì bảo vệ lợi ích của mình, chỉ là vì phải sống thành bộ dáng công chúa nên sống mà thôi.”
“Ta biết chàng oán ta, nhưng Bùi Lang, ta thật sự yêu chàng.”
“Tình yêu của chính mẫu hậu còn hỏng bét, bà lại có thể dạy ta được cái gì đây? Mấy năm nay, tranh đấu trong cung chỉ dạy ta phải giành lấy, ta coi trọng chàng, ta là công chúa, chàng nên là của ta không phải sao? Ta hạ dược chàng cũng chỉ vì muốn chàng ngoan ngoãn nghe lời ta mà thôi.”
“Yểu Nương kia làm sao xứng với chàng, Khâm Thiên Giám cũng nói, chúng ta mới là xứng đôi nhất, loại người đê tiện như nàng ta làm sao có thể xứng với Trạng Nguyên lang uyên bác như chàng?”
“Nàng ta không tự biết thân phận của mình, người không tự biết thân phận của mình ở trong cung, ở trong kinh thành này không sống lâu được.”
“Chủ tử chính là chủ tử, những kẻ dưới chủ tử đều không phải là người, mạng của bọn họ còn không trân quý bằng con chó con mèo của chúng ta đâu!”
“Bùi lang, là chàng không nghe lời, chàng quá quật cường, chàng không nên cự tuyệt ta, ta là công chúa, ta là chủ tử của các người…”
“Bùi lang, chàng đừng hận ta, chàng yêu ta đi được không, chúng ta lại có con, ta nhất định sẽ sinh cho chàng một thế tử, chàng không cần nạp thiếp, ta còn trẻ, ta là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An,…….. ta…….”
Nàng nói năng lộn xộn, nâng mặt cha ta lên thì thào tự nói.
Tay cha ta giấu trong ống tay áo, ngón tay không khống chế được mà run rẩy.
Cha ta đang đè nén, đè nén suy nghĩ muốn bóp ch.ế.t nàng
Cha ta mất nhiều công sức mới áp chế được hận ý đang quay cuồng trong lòng, ánh mắt ông dịu dàng, bên môi là ý cười nhẹ nhàng:
“Được, chúng ta lại sinh một đứa khác, ta không nạp thiếp, sao mà ta nạp thiếp cho được.”
Ông cười, nâng mặt công chúa lên, chậm rãi nói: “Đúng vậy, công chúa là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, ngày xưa công chúa yêu nhất chính là khuôn mặt này, không ai so được với ngươi…”
18
Có cha ta hết lòng chăm sóc, công chúa khỏi bệnh rất nhanh, nửa năm sau, nàng lại có thai.
Lần này sau khi có thai, công chúa thu liễm hơn không ít, nàng không ra cửa, an tĩnh ở trong phòng, thường một mình vuốt bụng rồi ngẩn người.
Thái y từng nhỏ giọng nói với cha ta, trạng thái tinh thần của công chúa hiện giờ đã không còn bình thường, không nên kích thích nàng nữa. Đam Mỹ Hài
Nếu lại kích thích đến nàng, chỉ sợ là không thuốc nào chữa được, sẽ hoá điên.
Sau khi tiễn thái y đi, cha ta đẩy cửa sổ thư phòng ra, cười nhạo.
Khi đứa bé trong bụng được sáu tháng tuổi, trên bụng công chúa trong một đêm mọc đầy những nếp nhăn màu đỏ, nàng hoảng sợ.
Nhưng lần này cha ta không cố ý hành hạ tâm lí nàng như trước, ngược lại dịu dàng dỗ dành, còn lấy một hộp thuốc mỡ ra cho nàng.
“Bôi cái này sẽ hết, đừng khóc nữa.”
Cha ta cẩn thận từng li từng tí trấn an công chúa, chỉ để bồi dưỡng tinh thần cho nàng, sau đó đón nhận đả kích trí mạng nhất.
Cha ta muốn phá hủy hết tất cả những thứ nàng ta thích, giống như lúc trước nàng đã từng làm vậy.
Công chúa bôi thuốc, hoa văn trên bụng dần dần biến mất, nhưng nàng vui vẻ không được bao lâu, khuôn mặt phù dung nàng từng lấy làm tự hào lại lở loét từng chút từng chút một.
Không phải từng mảng lớn, mà là mỗi ngày một chút, chậm chạp nhưng trí mạng.
Công chúa phát điên.
Nàng quan tâm nhất chính là khuôn mặt này.
19
Cùng lúc đó, cha ta tập kết binh mã, bức vua thoái vị.
Công chúa tự nhốt mình trong phòng, ai cũng không gặp, này đây, nàng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Không biết cha mẹ huynh đệ nàng đã bị nhốt vào trong chiếu ngục, không biết tâm kế cha ta trù tính mấy năm nay đã chuẩn bị thu lưới, không biết nàng sẽ ch.ế.t.
Khi cha ta hồi phủ gặp công chúa, khuôn mặt của nàng đã hoàn toàn thối rữa, vốn là một gương mặt có diện mạo tuyệt thế giờ đây chỉ còn lại những phần thịt sẹo gồ ghề lồi lõm, tròng mắt lồi ra ngoài, đáng sợ đến khiếp người.
Cha ta không sợ, cũng không thèm quan tâm.
Không chỉ có vậy, ông còn cười tán thưởng, cuối cùng cười mệt mỏi, cha ta ngả người ta chiếc ghế quốc sư bên cạnh thở dốc.
Nhìn thấy cha ta khoác long bào, công chúa nháy mắt sáng tỏ, nàng phủ phục trên mặt đất bò đến bên chân cha ta, lại ú ớ không nói nên lời.
Cha khinh mạn dùng chân nâng cằm nàng lên, cười nói: “Dược đó không chỉ khiến mặt ngươi thối rữa, mà lưỡi và gan ngươi cũng sẽ từ từ hư thối, khó chịu lắm đúng không, nhưng lại không thể c.h.ế.t, ngươi phải c.h.ế.t từ từ, không thể ch.ế.t nhanh như vậy, nếu không ta sẽ không vui.”
Công chúa rơi lệ, bộ dạng thật đáng sợ, nhưng cha ta lại nhìn nàng như đang nhìn một bức họa cảnh đẹp ý vui nào đó: “Lúc trước ngươi cầm d.a.o muốn rạch mặt yểu nương, ta đã nói với ngươi thế nào? Ta nói, rồi sẽ có một ngày ta đập nát khuôn mặt này của ngươi. Ngươi khi đó còn không tin, còn vui cười nói ta luyến tiếc, nói gương mặt này của ngươi là đẹp nhất trong thành Trường An.”
Ý cười bên môi cha ta đọng lại, ông hạ chân xuống, nghiêng người đối diện với công chúa: “Ta chỉ cảm thấy ghê tởm, bất luận là lúc trước hay bây giờ, khuôn mặt này của ngươi đều làm ta chán ghét và ghê tởm. Ngươi lấy cái gì ra so với yểu nương của ta, yểu nương của ta tâm địa thiện lương trong sáng, xinh đẹp hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, ngươi cũng xứng so với nàng ấy sao?”
Cha ta đứng dậy, thị vệ bên ngoài tiến vào, lôi công chúa đang tuyệt vọng chờ ch.ế.t lên.
Cha ta tâm tình rất tốt: “Yên tâm đi, ngươi sẽ không ch.ế.t nhanh như vậy đâu, cha mẹ ngươi sẽ ch.ế.t trước ngươi, ta sẽ lột da bọn họ xuống trước mặt ngươi, bây giờ thủ pháp của ta rất tốt, rất nhuần nhuyễn. Hơn nữa lúc đến phiên ngươi, ngươi sẽ biết nói.”
Công chúa không khỏi run lên, nàng luôn miêng nói mẫu hậu của mình khoan dung độ lượng, nhưng vì hạnh phúc của nàng lại không tiếc lừa mẹ ta vào cung, định làm mẹ ta ch.ế.t đuối.
Hoàng thượng còn dung túng cho, mẹ ta cửu tử nhất sinh, ông ta lại còn ban rượu độc cho mẹ.
Nếu không phải cha ta giật lấy muốn uống, bị công chúa ngăn lại, chỉ sợ cha và mẹ ta đã ch.ế.t từ lâu rồi.
Cha ta nhìn sắc trời tươi đẹp bên ngoài, vui vẻ cực kỳ, đi vòng quanh công chúa, vừa đi vừa vỗ tay, ánh mắt điên cuồng: “Ngươi phải ch.ế.t từ từ, phải đợi ta sách phong yểu yểu vì hoàng hậu, vào tông miếu, ngươi mới được ch.ế.t, ta muốn tất cả những kẻ ngụy quân tử, tiểu nhân cầm thú như các ngươi nhìn yểu nương của ta thiên thu vạn đại, chẳng phải các ngươi đều coi thường nàng sao? Ta muốn các ngươi phải quỳ lạy nàng, muốn những kẻ tự xưng mình xuất thân cao quý như các ngươi phải quỳ dưới chân yểu nương của ta dập đầu, cả đời ngưỡng vọng nàng!”
Cha ta nhìn cái bụng phình to của công chúa, cười nửa miệng: “Mỗi một đứa trẻ ngươi mang thai đều không phải là của ta, ngày ấy người uống thứ dược mà ngươi hạ cũng không phải là ta. Kể từ đó rồi sau về trong phủ này, ta lại không một lần chạm qua ngươi. Không phải ngươi luôn tự kiêu mình cao quý sao? Tư vị những tên tử tù, ăn mày kia ngươi cảm thấy thế nào?”
Công chúa đang hơi thở thoi thóp đột nhiên bộc phát ra sức mạnh to lớn, nhưng tay nàng còn chưa đụng được vào cha ta đã bị kìm kẹp, nàng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào khác ngoại trừ những tiếng ú ớ khàn khàn.
Nàng bị giam trong chiếu ngục, sau khi vội xong chuyện của mẹ bên phía lễ bộ, cha ta đến chiếu ngục để tính món nợ cuối cùng.
Sau khi công chúa nhìn thấy cha mẹ mình bị lột da, nàng hôn mê bất tỉnh, lại bị dội nước cho tỉnh.
Nàng hiện giờ đã không thể cử động được nữa, không khác gì xác sống, cơ thể bên trong đã thối rữa hoàn toàn.
Thị vệ hai bên đè nàng xuống, nàng hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng không cách nào nhúc nhích được, lưỡi d.a.o trong tay cha ta cứa vào da thịt nàng: “Người khác đều là ch.ế.t rồi mới bị lột da, ngươi thì khác, ngươi phải sống. Làm vậy thì đèn lồng mỹ nhân mới đẹp, đèn lồng được làm từ cha mẹ ngươi đã được treo trong từ đường yểu nương, bây giờ trong từ đường có hai mươi ba trản đèn lồng, chỉ thiếu mình ngươi thôi.”
“Ta để ngươi lại cuối cùng mới động thủ, chính là muốn cho yểu nương của ta yên giấc ngàn thu, ngươi nhất định phải chịu cực hình, nếu ngươi ch.ế.t quá thoải mái, yểu nương sẽ không yên lòng.”
Âm thanh da thịt bị xẻ nhỏ vang vọng trong không khí, mùi m.á.u tanh dần nồng nặc, đến cuối cùng trên mặt đất chỉ còn lại một vũng thịt bẩn thỉu.
Cha ta lắc lắc m.á.u trên ngón tay, loạng choạng hai bước, cười sảng khoái, cười cười rồi lại khóc.
Ông bám vào lan can nôn khan, lại không thể nôn ra thứ gì, cuối cùng nôn ra một ngụm m.áu.
Hóa ra cha ta cũng ghê tởm chuyện lột da này, hóa ra sau khi trả thù xong, có sảng khoái đến đâu ông cũng không vui.
Đúng vậy, ông trả được thù, nhưng người ông quan tâm đã sớm không còn, làm sao vui sướng được đây.
(…)