Edit: Yunchan
***
Tạ Cẩn Du lóng ngóng đón lấy bức thư hắn thảy qua, trang giấy mỏng bay tốc lên, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng bay đi mất hút. Cô vung tay lên, tóm chặt lấy trang giấy, khẩn trương đến nỗi đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Tần ngần hồi lâu Tạ Cẩn Du mới mở trang giấy ra, đọc kỹ.
Trang giấy này đã có vài năm tuổi đời, chất giấy đã bắt đầu thô sần và ố vàng.
Dù sao thứ gọi là thời gian này, đối với tu sĩ dường như là không đáng tiền nhất.
Thật ra bất kể là tu tiên giới hay ma giới đều không thịnh hành việc dùng giấy để ghi chép, nó là việc mà chỉ có phàm phu tục tử mới làm. Tuổi thọ của giấy dài hơn tuổi thọ của nhân loại rất nhiều, thế nên họ viết vào giấy tri thức và lưu truyền ngàn năm. Nhưng tu sĩ thì không cần lắm, họ thường có những cách tiện lợi và nhanh chóng hơn, ví như thần thức, truyền âm phù, ngọc giản, chưa kể còn có linh thú.
Vì vậy, khi thấy Lâm Uyên Quân ném tờ giấy qua, Tạ Cẩn Du có hơi kinh ngạc một thoáng. Cô không biết lúc trước mình nghĩ gì mà lại ghi lên giấy, muốn giữ lại cho người ta đốt, hay muốn nhờ người ta đưa thư hộ? Hay là, để lại manh mối cho bản thân sau khi mất trí nhớ?
Lâm Uyên Quân thấy cô mở tờ giấy ra xong thì ánh mắt chợt đờ đẫn, chẳng biết đang suy tư điều gì, hắn cười khẽ rồi lên tiếng: “Xưa nay ngươi rất thích những món đồ chơi phàm tục, ta chưa bao giờ so đo với ngươi, đây là thứ rơi ra trên bàn ngươi khi dọn dẹp những món đồ cũ, ta đoán nó hữu ích cho nên mới mang đi.”
Tạ Cẩn Du hận không thể chôn đầu mình thấp hơn được nữa, tốt nhất là thoát khỏi ánh mắt của Lâm Uyên Quân luôn cho xong.
Câu này của hắn quá thẳng thắn thành khẩn, ám chỉ rất rõ sau khi Tạ Cẩn Du đi, những món đồ cũ vẫn được bảo quản nguyên vẹn ở Ma giới, tâm tư này là thế nào đây?
“Ngươi thích hoa cỏ cây cối nên cơ thể luôn tỏa ra mùi dược liệu, tới cả vật để lại cũng là tên thảo dược.” Nói đến đây, chẳng biết Lâm Uyên Quân nhớ tới điều gì, giọng lạnh đi trông thấy: “Nếu ngươi vẫn còn nhớ thì ta thật lòng rất muốn hỏi ngươi, cố ý để lại thứ này là đang xem thường ta không hiểu sao?”
“Lâm Uyên Quân là Ma tôn đường đường, hiểu biết uyên thâm, sao lại không hiểu.” Tạ Cẩn Du trả lời, nếu không hiểu thì còn lâu mới thảy cho cô! Không chừng đã biết rõ nó là gì nên mới mang tới đây thôi.
Cô thở ra một hơi thật nhẹ, ai cũng bảo Ma tôn lấy sức mạnh làm tôn chỉ, thẳng thắng bộc trực, hành vi cũng bừa bãi chẳng biết xấu hổ. Nhưng nếu lòng dạ chẳng chút mấp mô thì vị trí Ma tôn làm sao lại rơi lên đầu cái người trước mặt này được chứ?
Lâm Uyên Quân nói câu này rõ ràng là muốn đẩy trách nhiệm, phải tội cô không biết nó có ích gì, cũng không moi ra được ý đồ gì trong lời nói của hắn, chỉ có thể đoán mò mà thôi.
Tạ Cẩn Du định thần lại, nhìn vào tờ giấy, nét chữ trên đó rất ngoáy, chính là phong cách viết chữ của cô, từng cái tên linh dược được viết thành hàng dọc, bên cạnh nó là liều lượng, ước chừng có hơn hai mươi vị thuốc.
Cô càng đọc càng thấy quen, không khỏi kêu lên: “Đây không phải là phương thuốc điều chế Nam Kha sao?”
Lâm Uyên Quân nhìn cô như cười như không, đáp ung dung: “Nếu ngay cả bí phương Nam Kha xuất xứ từ Ma địa mà cũng không nhận ra, thì Ma tôn ta đây nên sớm thoái vị đi là vừa.”
Tạ Cẩn Du cắn môi, bỏ ngoài tai ý châm chích trong giọng điệu của hắn, cô quay lại với tờ giấy, rà kỹ lại lần nữa, quả nhiên phát hiện ra chỗ bất thường.
Chính xác là vị thuốc Nam Kha, nhưng liều lượng phối dược thì lại khác Nam Kha cả một bầu trời.
Cô là y tu nên hiểu rất rõ sự chênh lệch mấy phân mấy lượng này.
Tới đại phu của giới phàm tục còn biết quy tắc sư phụ dạy đồ đệ, truyền thuốc không truyền lượng. Cùng một toa thuốc đó, nhưng chỉ cần tăng giảm liều lượng của vị thuốc thì hiệu quả trị liệu sẽ khác biệt hoàn toàn, tới cả tên cũng khác.
“Đây là…” Tạ Cẩn Du hơi ngập ngừng, liều lượng thuốc trong đây thay đổi quá lớn, e là tác dụng của Nam Kha cũng không như nhau.
Trong Nam Kha có một vị thuốc chủ yếu, tên gọi của nó là “Linh Lung”, là một loại linh thảo chỉ mọc ở Ma địa. Thân thẳng tỏa mùi thơm, có hoa thì không lá, có lá thì không hoa, cực giống với hoa Mạn Châu Sa mọc bên bờ Hoàng Tuyền mà nhân gian truyền tụng. Tuy bề ngoài xinh đẹp, nhưng nó lại có tác dụng mê hoặc tâm hồn. Vùng đất sinh ra Linh Lung, từ xưa đến nay người tử thương vô số, người nào cũng chết trong ảo giác, trên cơ thể người chết đều in sợi tơ hồng mờ nhạt, như hoa Linh Lung nở ra ở đầu vai, thế nên người trúng phải Nam Kha, trên thân thể cũng xuất hiện “Tình triền”.
Nhưng trong toa thuốc này liều nặng nhất không phải Linh Lung mà là Vô Hạ thảo. Vô Hạ thảo, nghĩa hệt như tên, gột rửa tâm hồn khiến người ăn vào thanh lọc đầu óc, tâm tư thuần khiết. Song khi bỏ vào Nam Kha, nó sẽ khiến người uống vào một lòng một dạ với kẻ kê đơn, tuyệt đối không hai lòng.
Vấn đề là Tạ Cẩn Du chẳng tài nào nghĩ ra, tại sao trong này Vô Hạ thảo lại được dùng nhiều nhất.
Như đã đoán trước dáng vẻ đắn đo của Tạ Cẩn Du, Lâm Uyên Quân hoàn toàn không lộ ra nét mặt khó chịu, hắn thu ánh mắt lại nói: “Từ khi ngươi tới bên ta đã bắt đầu nghịch món đồ chơi đó, nó dùng ra sao thì cũng chỉ mình ngươi biết.”
Tạ Cẩn Du ngẩn ra, bàn tay đang cầm tờ giấy có hơi luống cuống.
Lâm Uyên Quân thấy dáng vẻ hoang mang lóng ngóng của cô thì nhanh chóng dứt mắt đi, nhìn thoáng qua một luồng khí trong đình viện, như phát hiện ra thứ gì đó chơi rất vui, nên không nỡ dời mắt đi.
“Đồ ta đã giao cho ngươi rồi, làm sao thì phải xem ở bản thân ngươi.” Tầm mắt của hắn dời xuống, khiến mí mắt cũng rũ xuống theo, che khuất ánh nhìn: “Minh thệ giữa ta và ngươi trước đây, ngươi cũng đã chấp thuận.”
“Tuy ta nói thứ mình không thiếu nhất chính là thời gian, nhưng dẫu sao cũng có hơi mất kiên nhẫn.”
Nói tới đây hắn nâng mắt lên, nhìn Tạ Cẩn Du. Ngọn lửa nóng đã đốt rụi rừng rậm thành tro bụi, để lại sự chết lặng của kẻ mất hết tất cả.
“Ta không biết mình còn chờ được bao lâu.”
Lòng Tạ Cẩn Du rối loạn, nhét tờ giấy vào trong chiếc túi tùy thân, mắt lảng đi không muốn nhìn thẳng Lâm Uyên Quân.
“Ta…” Cô mở miệng, giọng nói có hơi run rẩy: “Chuyện này quá đột ngột, ngươi cho ta suy nghĩ đã.”
Nói thì nói thế, nhưng bây giờ cô chỉ hận không thể quay về quá khứ, đập chết cái đồ Lưu Chiếu Quân ngốc nghếch đó, rồi mở óc cô ta ra để soi cho kỹ, xem thử rốt cuộc lúc đó mình đang nghĩ cái quái gì?
Lâm Uyên Quân im lặng nhìn cô một lát, hắn không giục mà lại bất ngờ ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, để lộ ra suy nghĩ nguy hiểm: “Ta có thể đợi, nhưng chỉ sợ ai đó không đợi nổi thôi.”
Chẳng cần hắn nhắc nhở Tạ Cẩn Du cũng cảm thấy màn sương chung quanh bắt đầu rục rịch, như có mối nguy hiểm nào đó đang tiếp cận.
“Tiểu Du nhi.” Lâm Uyên Quân nhìn cô, không nén nổi tiếng cười, đôi mày mảnh hơi nhướng lên, làm nổi bật dung nhan sắc sảo xinh đẹp: “Nhưng bất cứ giá nào ngươi cũng đừng để ta đợi quá lâu.”
Giọng của hắn rất nhẹ, quay lại với cung cách ngả ngớn quen thuộc: “Không thì, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Ngay sau đó, Lâm Uyên Quân trước mặt Tạ Cẩn Du đã biến mất bặt tăm, chỉ để lại nền đất lạnh được tô điểm bởi ánh trăng máu ma quái, mới một giây trước nơi đó vốn là nơi hắn đứng.
Hắn tới lặng lẽ, mà đi cũng im lìm, chẳng để lại chút dấu vết nào có thể lần theo.
Bất thình lình, một luồng kiếm quang bổ tới, trong đó xen lẫn khí sát phạt đanh thép, xé tan màn sương dầy bao phủ Tạ Cẩn Du. Kiếm khí trờ tới hung mãnh mà lạnh lẽo, nghiêng trời lệch đất, khiến bóng đêm quạnh quẽ càng thêm lạnh buốt thấu xương.
Tạ Cẩn Du rùng mình, kêu lên hoảng sợ: “Sư thúc!”
Sương mù bị kiếm khí phá tan, từ từ tản đi, lộ ra một bóng dáng quen thuộc.
Người nọ cầm Thiên Thu đứng dưới một cây đại thụ trong đình, ánh trăng lọt qua kẽ lá in lên mặt hắn những chiếc bóng sáng mờ ảo, khiến Tạ Cẩn Du không thể thấy rõ biểu cảm của hắn.
Ánh trăng rất mờ, thế nhưng ánh mắt Liễu Ký Minh lại sáng tới khiếp người.
“Sư thúc…” Tạ Cẩn Du nhỏ giọng gọi dò.
Chẳng hiểu sao, bây giờ cô rất sợ, sợ đến mức khi cất giọng gọi Liễu Ký Minh cũng suýt cắn vào lưỡi mình.
Nỗi sợ này không phải xuất phát từ chuyện Lâm Uyên Quân nói với cô, mà xuất phát từ Liễu Ký Minh.
Cảm giác này quả thật khó lòng diễn tả, Liễu Ký Minh đứng lặng ở ngay đó, vẫn không nói không rằng như trước đây, nhưng lại khiến Tạ Cẩn Du thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi.
Cô không biết mình có nên tiến lên hay không.
Hai người cứ đứng đối mặt nhau như thế hồi lâu, cuối cùng người chịu thua trước là Liễu Ký Minh.
Tiếng thở dài rất nhẹ của hắn chìm trong màn đêm, nhẹ đến nỗi Tạ Cẩn Du cũng không nghe thấy.
Sau đó, hắn tra Thiên Thu vào bao, rảo bước tới trước mặt Tạ Cẩn Du, rồi vươn tay xoa xoa tóc cô, khi cảm nhận được sự run rẩy dưới bàn tay mình thì ánh mắt khẽ dao động.
Tay hắn lướt dọc theo mái tóc của Tạ Cẩn Du, mái tóc này vô cùng mượt, làm người ta chẳng nỡ buông tay. Tới khi vuốt đến vai cô, hắn bỗng kéo nhẹ một cái, ôm người trước mắt vào lòng.
Tạ Cẩn Du bị gió đêm thổi lạnh cả buổi tối bỗng dưng rơi vào một vòng ôm ấm áp, thật ấm, ấm đến mức tim muốn tan chảy, ấm đến mức làm người ta muốn òa khóc.
“Sư thúc…” Tạ Cẩn Du gọi khẽ, trong giọng nói đã thêm vào chút tủi thân: “Ta không biết mình bị gì nữa, ta, ta không biết…”
Liễu Ký Minh vuốt khẽ lưng cô, tay trượt dọc theo đường cong duyên dáng, cằm đặt nhẹ lên tóc cô, cúi đầu ngửi khẽ sợi tóc thoang thoảng mùi sương sớm: “Ta biết.”
“Lúc ta phát hiện ra thì tìm khắp nơi cũng không thấy bóng chàng đâu.”
Tạ Cẩn Du kéo vạt áo hắn, tầm mắt nhòe nhoẹt, chỉ hận không thể vùi vào lòng hắn khóc một trận cho thỏa: “Ta sợ lắm, sư thúc…”
Liễu Ký Minh không hỏi, Tạ Cẩn Du không nói. Song Tạ Cẩn Du biết, hắn biết rõ ai đã gây ra chuyện này, chẳng những hắn rất rõ, mà dường như còn tiên liệu trước rồi.
Liễu Ký Minh cúi thấp đầu, hôn lên xoáy tóc của cô: “Đừng sợ…”
“Ta sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này nhanh thôi.”
~ Hết chương 46 ~