“Tiểu Triệu à, tô vẽ hơi quá trớn rồi.” Chung Quan Bạch chỉ vào đôi má hóp đến quá mức trong gương.
“Ấy da, anh Bạch, phải như vậy trông mới vừa gầy vừa lập thể, trên sân khấu chiếu cả tá đèn, nhìn không ra là trang điểm đâu, lên hình càng không phát hiện được. Em nói này, chỉ cần anh không đủ gầy là lập tức sẽ có antifan chửi anh dầu mỡ.” Chuyên viên trang điểm Tiểu Triệu cầm cọ trang điểm tô tô vẽ vẽ, tiếp tục vẽ cho hai bên má Chung Quan Bạch trông như mới bị ai đấm cho mấy cái, hắn nhìn mặt mình trong gương kiểu gì cũng thấy cứ như mấy con ma đói.
“Tiểu Triệu,” trợ lý Dụ Bách giải thích, “Không phải anh Bạch sợ xấu, là như này, trước kia Master Lục luôn đến xem diễn trực tiếp, bây giờ anh ấy đi lưu diễn rồi, có lẽ sẽ xem qua livestream, cậu hoá trang cho anh Bạch gầy đến thế này, Master Lục lại ở quá xa, trông thấy nhất định là đau lòng đến chết. Anh Bạch làm sao nỡ để Master Lục đau lòng, đúng không anh?”
Chung Quan Bạch liếc xéo Dụ Bách, “Cậu thì giỏi rồi, lợi hại lắm.”
Trên mặt Dụ Bách miễn cưỡng duy trì vẻ khiêm tốn, miệng lại không nhịn được tiếp tục khoe khoang: “Không thế thì sao em sống được đến tận hôm nay?”
Chung Quan Bạch cười xuỳ một tiếng, nói với chuyên viên trang điểm: “Tiểu Triệu, cố gắng vẽ làm sao cho, ừm, để tôi tìm từ…” mười ngón tay hắn đan lại, suy nghĩ mất hai giây, “Nở nang thêm một chút.”
Chuyên viên trang điểm nói: “Cho em cái ví dụ tham khảo xem nào.”
Chung Quan Bạch móc điện thoại, kéo ra một tấm ảnh, “Như này.”
Chuyên viên trang điểm: “Úi chà, hình này là mười mấy năm trước rồi đúng không? Anh Bạch nhà chúng ta trước kia tươi non mơn mởn quá nha.”
Chung Quan Bạch cất điện thoại, xụ mặt xuống: “Thế cậu nghĩ năm nay tôi bao nhiêu?”
Chuyên viên trang điểm: “Chắc là không đến bốn mươi.”
Chung Quan Bạch: “Tiểu Dụ Tử, mau lôi tên nghịch tặc này ra ngoài.”
Dụ Bách gan to bằng trời dùng sức đè Chung Quan Bạch, “Tiểu Triệu, tranh thủ thời gian xuống tay mau lên.”
Giữa tiếng mắng chửi “Phản rồi phản rồi” của Chung Quan Bạch, rốt cuộc cũng hoàn thành xong tạo hình. Hắn gác chân khó ở nhắn tin Wechat cho Đường Tiểu Ly: “Cái tên thợ vẽ mặt Tiểu Triệu lần trước mày nhét qua đây là lôi từ xó nào về?”
Đường Tiểu Ly trả lời: “Này, không dùng thì trả lại đây, tao chỉ cho mày mượn thôi nhé. Ngài đây là có chỗ nào không hài lòng thế, à mà trên thế giới này còn có người khiến ngài vừa lòng sao?”
Chung Quan Bạch: “Trừ một người ra thì làm éo gì có ai.”
Đường Tiểu Ly: “Ai mà so được với ngài nhỉ? Lần trước bị fan của Hạ Âm Từ mắng chưa đủ hay sao? Với lại Tiểu Triệu là quân ngự dụng của Tần Chiêu nhà tao, cho mày mượn miễn phí là hời lắm rồi, mặt mày so ra có quý hơn mặt Tần Chiêu không?”
Chung Quan Bạch: “Cút mẹ đi, bộ mặt anh ta là mặt rồng à, nói lằm nói lốn nói như sắp kế vị ngôi hoàng đế đến nơi rồi ý.”
Dụ Bách đứng bên cạnh nhắc nhở: “Anh Bạch, sắp phải lên sân khấu rồi.”
“Ừm.” Chung Quan Bạch đáp lời, click mở vào khung thoại được pin hàng đầu trên WeChat, lần nói chuyện cuối cùng với Lục Tảo Thu đã là mấy ngày trước. Lệch múi giờ? Hai người đều bận rộn? Mấy lý do như vậy có lẽ quá sáo rỗng, nghe cứ như lời thanh minh chia tay vừa khô khan vừa vô vị của các ngôi sao, ai chả biết là không phải sự thật. Có điều người trưởng thành dường như đã quen với chuyện hiểu rõ mà không cần nói, cứ cười cho qua chuyện là xong, chỉ có đám trẻ con mới có đủ kiên nhẫn không ngừng đi truy vấn sự thật.
Chung Quan Bạch bất đắc dĩ khoá màn hình, đưa điện thoại cho Dụ Bách, “Cầm hộ tôi.”
Nháy mắt vừa rời tay thì màn hình sáng lên, ánh mắt của Chung Quan Bạch cũng sáng rực theo, trên điện thoại là một hàng tin nhắn của Lục Tảo Thu.
“Tôi đang đợi buổi livestream.”
Chung Quan Bạch vuốt ve ảnh chân dung của Lục Tảo Thu, trả lời lại: “Chờ em nhé.”
Hắn ngẫm nghĩ, lại đánh thêm một câu nữa: “Em yêu anh.”
Gửi xong Chung Quan Bạch đợi thêm một lúc, thấy anh không trả lời nữa bèn giao điện thoại cho Dụ Bách, đi về phía sân khấu thính phòng.
Kỳ thật theo sắp xếp ban đầu, đây là một buổi độc tấu piano chỉ trình diễn toàn bộ các tác phẩm do Chung Quan Bạch sáng tác, nhưng sau đó hắn cảm thấy trình độ không đủ khó, thế là sửa lại nội dung, tác phẩm của mình chỉ để lại hai bản nhạc kinh điển nhất sáng tác cho phim điện ảnh, một bản ở nửa đầu, một bản đặt ở nửa sau show. Còn có một bản nhạc cuối cùng mà hắn không công bố trong danh sách biểu diễn, là bài hắn viết tặng Lục Tảo Thu kỷ niệm năm thứ sáu bọn họ ở bên nhau.
Mấy năm trước bởi vì đảm nhận phối nhạc cho một bộ phim điện ảnh mà Chung Quan Bạch xem như bước một chân và giới giải trí, bây giờ hai chân đã bị khoá chặt vào cái giới này. Buổi diễn tấu âm nhạc lần này cũng được làm theo hình thức biểu diễn trong showbiz, có phát sóng trực tiếp trên internet, 1800 vé ban đầu đã kéo ra thành 8800 vé, chật kín không có chỗ ngồi.
Phần lớn fan ngồi dưới khán đài đến đây là vì Chung Quan Bạch, fan âm nhạc ngược lại không nhiều lắm, thậm chí có người còn mang theo lightstick, vào đến trong hội trường mới phát hiện không hợp hoàn cảnh cho lắm, đành lập tức nhét vào túi xách.
Chung Quan Bạch mặc áo đuôi tôm, thời điểm bước lên sân khấu nhận được một tràng pháo tay và hoan hô cực kỳ lớn.
Hắn mang tư thái ưu nhã thong dong đi đến bên chỉ huy trưởng dàn nhạc đệm bắt tay, thoạt nhìn rất giống một quý ông lịch lãm mà lãnh đạm.
Sau đó hắn quay về phía khán đài cúi chào một cái, không nói lời nào ngồi vào trước đàn piano.
Khán phòng lập tức yên lặng.
Bản nhạc đầu tiên là tác phẩm kinh điển nhất của hắn, ca khúc chủ đề《 Âm thanh của một vì sao 》của bộ phim điện ảnh《 Nghe tiếng sao trời 》.
Chung Quan Bạch hơi nhắm mắt lại, nâng tay lên.
Nốt nhạc từ đầu ngón tay chảy xuống phím đàn. Dây đàn rung động.
Âm thanh đầu tiên vang lên.
Tiếng đàn yên bình trong vắt không ngừng tuôn ra, tựa như muốn chảy về phía chân trời, biến thành một vầng sáng trên dải ngân hà.
Bản nhạc này quá kinh điển, bản thân bộ phim cũng vô cùng kinh điển, cốt truyện cảm động, tiếng đàn vừa vang lên đã phải khiến người rơi lệ, nhất thời tất cả mọi người đều nín thở.
Tiếng dương cầm ngày càng nhẹ đi, tiếng cello trầm thấp tiến nhập vào như muốn quấn quanh tiếng dương cầm, thì thầm kể chuyện.
Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, violin và cello đuổi theo, âm điệu của piano và nhạc dây đan cài vào nhau, dường như tiếng tim đập cũng bị kéo vào cộng hưởng, dưới khán phòng đã có người lau nước mắt.
Bản nhạc dần dần đi đến đoạn cao trào, đột nhiên mí mắt Chung Quan Bạch giật một cái, nhấc mắt lên, quả nhiên chỉ huy trưởng dàn nhạc đang kín đáo nhìn hắn.
Khán giả bên dưới chưa thấy ra có gì khác thường, nhưng chính Chung Quan Bạch và chỉ huy trưởng đều đã phát hiện ra, sau khi cello tiến vào, hắn đã đánh sai một hợp âm tông trầm.
Cho dù bây giờ chưa ai phát hiện, nhưng sau khi video buổi livestream được phát ra ngoài, nhất định sẽ có người nghe được.
Chung Quan Bạch miễn cưỡng trấn định lại, tiếp tục đàn.
Sở trường diễn tấu của Chung Quan Bạch luôn nằm ở cảm xúc, gió mưa sương nắng, sấm rền tuyết phủ đều ẩn hiện trong tiếng đàn. Nhưng kể từ lúc hắn đánh một âm sai trong nhạc khúc mở màn kia, tiếng đàn biến thành vô thưởng vô phạt, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì nữa.
Khúc nhạc kết thúc, khán phòng rào rào vỗ tay chờ bài thứ hai.
Trước kia Đường Tiểu Ly luôn trào phúng, thời buổi này người đến buổi hòa nhạc của Chung Quan Bạch, mười người thì có bảy là fan nhan sắc, hai người là fan hình tượng, người cuối cùng là fan âm nhạc cũng không thể gọi là dân chuyên nghiệp. Người chân chính yêu thích âm nhạc cổ điển sẽ không bao giờ thừa nhận một kẻ mấy năm trời không mở buổi hòa nhạc nào, cả ngày chường mặt lên mấy show giải trí, thường xuyên đăng cái gì cũng leo lên hot search Weibo mà dám tự nhận mình là nghệ sĩ dương cầm.
Người ta nói không sai.
Chung Quan Bạch đàn xong một bài, cảm giác trên lưng đã có một tầng mồ hôi.
Hắn chưa từng trải qua loại cảm giác này, cả hai tay đều giống như không thuộc về mình. Hắn ngồi trên ghế xoay tay tới lui, nhìn vào những ngón tay mà giống như đang xem đồ của người khác mọc trên người mình.
Đột nhiên, tiếng đàn violin vui nhộn vang lên, là một đoạn nhạc hài hước trong bộ phim《 Nghe tiếng sao trời 》như muốn giao lưu với khán giả.
Bài này không có trong danh sách, Chung Quan Bạch đang chăm chú nhìn ngón tay mình đột nhiên có phản ứng, đây là dàn nhạc đang nhắc nhở hắn.
Hắn giơ tay lên đuổi kịp nhịp điệu của violin, khán giả cũng vỗ tay theo tiết tấu.
Đàn xong đoạn trích ngắn kia, tinh thần Chung Quan Bạch bình tĩnh hơn một chút, chuẩn bị biểu diễn bài thứ hai, 《 Piano Concerto No.2 in B-flat minor 》của Brahms.
(*Johannes Brahms (1833 – 1897) là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ dương cầm và chỉ huy dàn nhạc người Đức. Các tác phẩm của ông được xếp vào chủ nghĩa lãng mạn (romanticism).)
Bản nhạc này bắt đầu bằng tiếng kèn cor, sau đó tiếng dương cầm mới thong thả tiến vào, tiếp theo là tổ hợp sáo và đàn dây.
*kèn cor – horn:Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ – Chương 2: 《Piano Concerto No.2 in B-flat minor, Op.83》- JOHANNES BRAHMS
Tiếng piano chùng xuống, cất lên giai điệu chính.
Chương thứ nhất của bản nhạc này rất dài, độ khó cũng cao, mở đầu chương thứ hai lại là tiếng piano vội vàng sôi nổi. Lúc đánh đến đoạn giữa chương hai, trước mắt Chung Quan Bạch đột nhiên tối sầm lại, trong đầu giống như vừa có thứ gì bị kéo xuống vỡ nát, mọi thứ trở nên trống rỗng.
Dàn nhạc vẫn đang diễn tấu, nhưng tiếng dương cầm lại im bặt.
Hai tay Chung Quan Bạch run lên.
Dưới khán phòng chỉ có một ít người xem phát hiện ra chuyện khác thường, lúc này vừa khéo là đoạn biểu diễn chủ đạo của tổ hợp đàn dây, không có tiếng piano cũng không có khác biệt gì lớn. Nhưng ngay sau đoạn diễn tấu đàn dây khí thế huy hoàng này sẽ lập tức đến đoạn độc tấu hợp âm arpeggio piano.
(*arpeggio: giải thích ngắn gọn thì là một đoạn hợp âm không được chơi cùng lúc mà được chơi rải theo từng note rời rạc. Đối với nghệ sĩ piano, arpeggios không chỉ là một loại kỹ thuật tô điểm thêm cho màu sắc của một tác phẩm âm nhạc, mà còn là một trong những kỹ thuật chính để phát triển các kỹ thuật chơi, lưu loát ngón tay, v.v.)
Tổ đàn dây đã diễn tấu xong, đàn piano vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Khán phòng chìm trong bầu không khí im lặng đầy áp lực.
Từng giọt mồ hôi lăn xuống từ trán Chung Quan Bạch, nện lên phím đàn trước mặt.
Hội trường nổi lên vài tiếng xì xầm xôn xao.
Chỉ huy trưởng dàn nhạc lập tức ra hiệu bỏ qua đoạn arpeggio, trực tiếp nhảy sang đoạn độc tấu kèn cor.
Nhưng sau đoạn kèn cor sẽ tiếp nối một đoạn độc tấu piano nữa.
Chung Quan Bạch muốn thử tiếp lấy nhịp của kèn cor, nhưng bây giờ trong đầu hắn không có thứ gì cả.
Ngón tay run rẩy, ấn lên phím nhạc vài ba nốt không thể hợp thành giai điệu.
Bản nhạc này không thể hoàn thành được nữa.
Dàn nhạc đành phải một lần nữa huy động tổ đàn dây biểu diễn cho xong chương thứ hai. Vốn dĩ phải theo trình tự hợp âm tông trầm của piano kéo tiếng kèn cor thong thả chuyển tiếp hướng đến tổ hợp đàn dây sôi nổi, bây giờ khuyết thiếu đi đoạn piano này, giai điệu bỗng trở nên đột ngột và dị thường, hơn nữa trước đó còn chen vào mấy nốt nhạc kỳ quặc lạc quẻ, đến cả khán giả không có thường thức âm nhạc cũng biết đã xảy ra sự cố rồi.
Ánh mắt dò hỏi của chỉ huy dàn nhạc đã cực kỳ lộ liễu, tiếng xôn xao bên dưới trở nên ồn ào, có người hỏi chuyện gì xảy ra thế, có người đã bắt đầu tức giận.
Chung Quan Bạch ngồi trên ghế, trán mướt mải mồ hôi, có vài giọt lặn dài xuống đậu trên lông mi hắn, giống như đang khóc.
Giữa không gian yên lặng như nấm mồ chết chóc đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn: “Trả vé lại đây!”
Chung Quan Bạch dường như thấy trước mắt có một tòa cao ốc.
Mặt trước tòa nhà hoàn hảo này bị ném vào một cục đá, làm vỡ một ô cửa sổ kính, chỉ một miếng vỡ cũng đã báo hiệu tòa nhà này sắp sụp đổ. Những khiếm khuyết để lại khi thiết kế và xây dựng, hư hỏng trong quá trình sử dụng, toàn bộ những thứ đó đều sẽ theo cục đá kia lộ ra. Đến cuối cùng mọi người sẽ vây quanh tòa nhà này, nói rằng: “Đây là một tòa nhà rác rưởi không đáng giá, chúng ta mau phá nó đi.”
Sẽ không có ai nhớ đến chuyện khi xưa bọn họ từng nhìn lên nó, tán tụng vẻ đẹp của nó.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn xuống khán đài. Ánh đèn chùm vẫn chiếu chói mắt làm hắn không thể thấy rõ khuôn mặt nào bên dưới cả.
“Rác rưởi!”
“Làm cái trò gì thế!”
“Tôi muốn trả vé!”
Giữa những tiếng hô hào mắng chửi, đột nhiên xuất hiện một tiếng hô: “Quan Bạch cố lên!”
Rất nhiều người ủng hộ cùng nhau hô hào “Cố lên”, có người còn vỗ tay, dần dần lấn át mấy tiếng la mắng trả vé. Dù sao trong khán phòng này đa số đều là fan, vào những thời điểm khó khăn nhất, đôi khi cũng là thời điểm bọn họ khoan dung nhất.
Chung Quan Bạch nhìn khắp thính phòng, ánh đèn sân khấu chiếu thẳng xuống làm hắn hơi đầu váng mắt hoa.
Một lát sau, hắn chống đàn dương cầm đứng lên, quay xuống khán giả cúi thấp người 90 độ, lại quay sang dàn nhạc khom lưng cúi thêm một lần.
Từ màn hình livestream có thể nhìn thấy rất rõ sau khi Chung Quan Bạch cúi người, trong mắt chỉ toàn là tơ máu, trên lông mi vương mấy giọt nước không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Tựa như một người tuyệt vọng vì biết mình sắp chết.
Lục Tảo Thu chưa từng thấy Chung Quan Bạch như vậy, ngoài đau lòng ra còn có cảm giác mình thất trách. Anh cầm điện thoại lên, mấy chữ “Tôi cũng yêu em” vẫn đang nằm trong khung chat, chưa có gửi đi.
Anh siết chặt di động, bấm một dãy số, “Lập tức đặt vé máy bay về Bắc Kinh.”
Đầu bên kia lắp bắp: “Bây giờ luôn ạ? Master Lục, thế còn chuyến lưu diễn……”
Lục Tảo Thu: “Đổi người.”
“Nhưng mà ——”
“Đổi người.” Lục Tảo Thu lặp lại.
“Master Lục ——”
“Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Anh ngắt điện thoại, nhìn vào màn hình notebook.
Chung Quan Bạch nhìn xuống dưới sân khấu, camera vẫn đang quay đặc tả gương mặt hắn.
Mồ hôi lấm tấm đầy trán, tóc mái buộc gọn sau đầu cũng ướt sũng.
Hắn nói: “Vô cùng xin lỗi.”
Cánh môi hắn hơi mấp máy, hầu kết cũng giật giật theo.
“Xin hãy ——”
Lục Tảo Thu cho rằng Chung Quan Bạch sẽ nói: “Xin hãy cho tôi biểu diễn lại lần nữa.”
Chung Quan Bạch nhìn hết khán phòng, ánh đèn chiếu lên gương mặt trắng bệch tựa như chỉ còn lại xương trắng.
Cả khuôn mặt hắn chỉ có đôi mắt là còn mang màu sắc.
Đỏ như máu.
“Xin hãy để nhân viên công tác hoàn lại tiền vé cho mọi người.”
Hội trường ồn ào nổ tung.
Lục Tảo Thu nhìn chằm chằm vào màn hình, tay phải nắm chặt lấy đốt thứ hai ngón út tay trái.
*Tên đầy đủ: 《Introduction and variations on Nel cor più non mi sento from Paisiello’s La molinara, Op.38》
——————————–
Dụ Bách ngồi xổm chầu chực trước cửa nhà Lục Tảo Thu suốt mười mấy tiếng đồng hồ đến tận buổi chiều ngày hôm sau, râu ria đã mọc lún phún. Cứ cách một tiếng cậu ta lại gọi một cuộc cho Chung Quan Bạch, thời gian còn lại vừa dùng để liên hệ xử lý khủng hoảng với phòng làm việc vừa lướt Weibo nắm tình hình.
Đến khi cậu ta cắm điện thoại vào cục sạc dự phòng, trên mạng đã bắt đầu lưu truyền clip về hiện trường tông xe trong buổi hòa nhạc của Chung Quan Bạch.
Thời điểm cắm dây vào cục sạc thứ hai, phòng làm việc đã phát ra bản thảo thông báo Chung Quan Bạch sinh bệnh, tất nhiên hắn đã trở thành tâm điểm drama hôm nay, còn Weibo thì không cần phải nói.
Dùng đến cục sạc thứ ba thì Dụ Bách nghe thấy tiếng bước chân.
Ngẩng đầu lên, một bóng dáng cao lớn mặc tây trang cầm theo hộp đàn đã đứng trước mặt, ánh mặt trời chiếu vào nửa mặt người nọ, trên đường nét sắc bén phảng phất hiện ra chút phong trần mệt mỏi.
Dụ Bách đứng lên tránh đường: “Master Lục, điện thoại của anh Bạch không gọi được, anh ấy tự lái xe đi, em không ngăn lại kịp.”
Lục Tảo Thu nói: “Hẳn là ở trong nhà.”
Anh lấy chìa khóa ra mở cửa đi tìm một vòng, trong nhà trống rỗng, chỉ có cửa phòng đàn bị đóng lại, anh gõ nhẹ hai cái, bên trong không có tiếng trả lời.
Lục Tảo Thu đành mở cửa từ bên ngoài, Chung Quan Bạch đang cuộn người trên sàn nhà, ngay dưới bàn phím piano như một con mèo lớn đáng thương, bản nhạc phổ trải tung tóe đầy đất.
Chung Quan Bạch chưa tẩy trang mà cũng không thay quần áo, trước kia hắn tập thể hình nên đường cong cơ bắp rất xinh đẹp, nhưng về sau phải đi xã giao quá nhiều, ở bên ngoài ăn uống bậy bạ, ngủ không đủ giấc, không có thời gian tập luyện nên cơ bắp rơi rớt gần hết. Bây giờ hắn khoán áo đuôi tôm nhăn nhúm nằm cuộn mình dưới đất, thoạt nhìn gầy đến đáng sợ, tựa như một chàng hoàng tử sa cơ lỡ vận bị kẻ xấu chà đạp.
Chiếc điện thoại bị ném nứt toác đang nằm dưới sàn nhà gần tầm tay Chung Quan Bạch, trên màn hình đang phát đi phát lại một đoạn video.
Trong video chiếu đoạn biểu diễn gặp sự cố ma quỷ kia, còn có câu “hiện trường tông xe cấp độ mười” Chung Quan Bạch nói trong talkshow, cùng với câu “Xin hãy để nhân viên công tác hoàn trả tiền vé cho mọi người” được ghép lại tua nhanh 1.5 lần, cực kỳ chói tai.
Lục Tảo Thu đi đến nhặt điện thoại lên, tắt video để sang một bên.
Anh quay đầu nhìn Dụ Bách, đi ra khỏi phòng đàn đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Cậu vất vả rồi.”
Dụ Bách biết mình không tiện ở lại đây nữa, vì thế đành nói: “Em thì không sao. Master Lục, việc xã giao bên kia em sẽ xử lý ổn thỏa, anh chú ý đừng để anh Bạch xem điện thoại. Em cảm thấy thật ra anh ấy để ý rất nhiều, có lẽ lần này là vì quá để ý cho nên……”
Lục Tảo Thu đóng cửa lại, đi đến một chỗ cách xa phòng đàn mới dựng ngón trỏ lên đặt bên môi.
Dụ Bách cũng mỉm cười đi theo, nhỏ giọng: “Được, không nhiều lời nữa, em xin phép đi trước.” Cậu ta xoay người đi được hai bước lại quay ngược về, bộ dáng như thể không biết mở miệng ra sao, “Master Lục, anh đối xử với anh Bạch…… Đối xử tốt với anh Bạch một chút, lúc bỏ đi sắc mặt anh ấy kém lắm, không nói gì nhiều, em chỉ nghe được một câu, ‘nhất định là anh ấy thất vọng lắm.’ “
Lục Tảo Thu chăm chú nhìn cửa phòng đàn, im lặng một lúc lâu: “Tôi tính đưa em ấy đi.”
Dụ Bách sửng sốt: “Đi đâu ạ?”
Lục Tảo Thu không trả lời: “Cậu gửi toàn bộ hợp đồng còn hiệu lực từ trước đến nay của em ấy cho tôi đi.”
Dụ Bách hoảng sợ: “Chuyện này, sao nhỉ, chuyện này em phải trao đổi trực tiếp với anh Bạch đã, trên người anh ấy hiện tại có ba đại ngôn, một chương trình gameshow, còn cả nhạc phim điện ảnh nữa ——”
“Luật sư sẽ xử lý.”
Dụ Bách vội hét to: “Master Lục, anh, anh muốn hủy hết hợp đồng? Nếu làm như thế thì tương lai anh Bạch sẽ mất hết.”
Lục Tảo Thu im lặng một lúc nữa, lại nói: “Nói thật với cậu, tôi không quan tâm.”
Dụ Bách không dám tin: “Không quan tâm?”
Trong giọng nói của Lục Tảo Thu không nghe ra chút cảm xúc nào: “Ngày mai luật sư sẽ đến phòng làm việc của các cậu.”
Dụ Bách hít sâu một hơi, cậu ta đã lăn lộn suốt một đêm không ngủ, bây giờ càng sôi máu hơn nhưng lại không dám phát hỏa với Lục Tảo Thu, đành phải cố gắng kiềm chế giọng mình phải bình tĩnh ngang bằng với anh: “Master Lục, chuyện không nghiêm trọng như vậy, chỉ một sự cố biểu diễn không đập vỡ được bảng hiệu của anh Bạch, thông cáo sinh bệnh của ảnh đã được phát rồi, đây là một lần ngoài ý muốn, cùng lắm thì từ nay về sau chúng ta không mở hòa nhạc nữa. Hãy còn phối nhạc, soạn nhạc, chương trình giải trí, giá trị thương mại của anh ấy vẫn còn đó, những thứ này đều là lý tưởng của anh Bạch. Anh ấy dốc sức nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói bỏ là bỏ?”
Lục Tảo Thu: “Đó không phải lý tưởng của em ấy.”
Dụ Bách: “Master Lục, là anh không biết anh Bạch coi trọng mấy thứ đó ——”
“Tôi biết.” Lục Tảo Thu trả lời.
Dụ Bách nhìn anh, vẫn muốn nói thêm, nhưng Lục tảo Thu không cho cậu ta cơ hội nói chuyện nữa.
Lục Tảo Thu lặp lại: “Tôi biết.”
“Dụ Bách,” giọng Lục Tảo Thu vẫn cực kỳ bình tĩnh, tựa như đang nói về một chân lý mà toàn thể nhân loại đều tỏ tường.
“Chung Quan Bạch chỉ có hai lý tưởng, một là âm nhạc, một là tôi.”
Trong nháy mắt Dụ Bách ngơ ngẩn.
Cậu ta đi theo Chung Quan Bạch đã nhiều năm, từ ngày hắn còn chưa quá nổi tiếng. Lục Tảo Thu là người Chung Quan Bạch đặt ở đầu quả tim, ăn một bữa cơm với nhau còn phải tỉ mỉ kéo ghế lau tay, người mù cũng nhìn ra được thái độ hai người quá đối lập, so sánh lên lại càng thấy Master Lục không nóng không lạnh nhiều hơn. Nếu nói Chung Quan Bạch xuất thân từ giới âm nhạc cổ điển là một dòng nước trong giữa showbiz, thì Lục Tảo Thu phải gọi là nước cất, sạch thì có sạch, nhưng không mang theo sự sống, Dụ Bách không dám nói ra miệng, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không đáng cho ông chủ nhà mình.
Lục Tảo Thu không hay nói nhiều, có thể nói đến mức này tức là đã không cho người ta cơ hội thương lượng, Dụ Bách cũng không tiện nói thêm gì nữa, “Master Lục, anh làm thế…… Dù sao phòng làm việc cũng là của anh Bạch, em chờ anh ấy quyết định.” Dụ Bách rũ mắt không nhìn Lục Tảo Thu nữa, xoay người rời đi.
Lục Tảo Thu đứng trước cửa phòng đàn một hồi, mở cửa ra nhẹ giọng gọi: “A Bạch.”
Chung Quan Bạch hơi rụt về sau, lấy cánh tay che lại hai mắt.
Lục Tảo Thu yên lặng nhìn Chung Quan Bạch, cúi người nhặt từng tờ nhạc phổ trên sàn, là 《 Piano Concerto No.2 in B-flat minor 》.
Lục Tảo Thu đặt lại bản nhạc lên đàn dương cầm, sau đó lấy violin ra khỏi hộp đàn.
Dây vĩ tiếp xúc với dây đàn, là bản《 Gặp gỡ Lục Tảo Thu 》do Chung Quan Bạch viết, anh cải biên thành phiên bản cho đàn violin. Tiếng đàn của anh giống như một cơn gió, lại tựa như một dòng sông, vừa kích động vừa thâm tình.
Kỹ thuật đàn của Lục Tảo Thu mãi mãi tinh vi hơn người, anh chính là sách giáo khoa, thời điểm anh rời khỏi dàn nhạc, chỉ nâng dây cung lên vì Chung Quan Bạch, vĩnh viễn có thể khiến cho hắn chấn động tâm can.
Qua một lúc thật lâu, cánh tay Chung Quan Bạch giật giật, chậm rãi rời khỏi hai mắt. Hắn lặng lẽ mở mắt ra nhìn Lục Tảo Thu đang đứng cách đó không xa.
Lục Tảo Thu trầm tĩnh kéo đàn, ánh mắt dừng trên đôi mắt Chung Quan Bạch.
Chung Quan Bạch bị nhìn như con tôm bị lột vỏ ném vào nồi nước sôi, ánh mắt Master Lục càng dịu dàng, hắn càng cảm thấy hổ thẹn không gì sánh được.
“Lên đánh đàn đi.” Lục Tảo Thu ra lệnh.
Chung Quan Bạch lấy hai bàn tay che mặt, nước mắt luôn không rơi xuống giờ phút nào ào ạt tuôn trào ra khỏi kẽ tay.
Tiếng đàn đưa hắn về lại một buổi chiều trong quá khứ, trong phòng đàn đặt một cây đàn dương cầm, hắn ngồi trên ghế, đàn ra hình ảnh bọn họ hợp tấu, đàn ra một thính phòng hòa nhạc, một cây đàn dương cầm ba chân, một bóng dáng mảnh khảnh, một cây đàn violin, một cây vĩ, một đôi tay quấn băng vải trắng tinh.
Chung Quan Bạch đặt tên cho bản nhạc đó là: 《 Gặp gỡ Lục Tảo Thu 》.
Hắn đã từng như một kẻ điên, cả cuộc đời chỉ có vỏn vẹn hai thứ yêu tha thiết, một là đàn dương cầm, thứ còn lại là Lục Tảo Thu.
Chỉ cần hắn nhắm mắt lại trong đầu sẽ hiện ra một bản nhạc, tình yêu và linh cảm tràn đầy tựa như được Thượng đế cầm tay, tiếng đàn giống như được thiên sứ hôn chúc phúc.
Chiều hôm đó hắn nói với Lục Tảo Thu: “Chuyện anh không thích, em sẽ không làm.”
“Em không chấp nhận chia tay.”
“Mặc kệ anh nói với em thế nào, mỗi ngày em sẽ đều đi tìm anh, em sẽ ngồi trước cửa phòng đàn chờ anh, cùng anh đi ăn cơm tối, cùng anh luyện đàn, sau đó lại đưa anh về nhà.”
Hắn nói: “Chúng ta sẽ còn có 《 Theo đuổi Lục Tảo Thu 》, 《 Năm thứ nhất ở bên Lục Tảo Thu 》, 《 Năm thứ hai ở bên Lục Tảo Thu 》, 《 Năm thứ ba ở bên Lục Tảo Thu 》……”
Hắn nói: “Em đợi suốt hai mươi năm mới đợi được anh.”
Bạn lữ tri âm, trong vạn người chẳng có một.
Lục Tảo Thu vẫn là Lục Tảo Thu khiến linh hồn hắn chấn động, mà Chung Quan Bạch hắn rốt cuộc đã không còn đàn được như Chung Quan Bạch năm đó.
Tiếng đàn violin giống như đang cắt qua lục phủ ngũ tạng của hắn, tay Chung Quan Bạch nắm thành quyền, nện thật mạnh xuống sàn nhà khóc thất thanh.
Lục Tảo Thu buông đàn, đi qua bế Chung Quan Bạch lên, hôn khẽ một cái lên ngón tay bị đấm đỏ bừng của hắn.
Chung Quan Bạch không dám nhìn vào mắt Lục Tảo Thu: “Master Lục……”
“A Bạch.” Lục Tảo Thu nói, “Có mấy lời trước khi đi tôi phải nói với em.”
Chung Quan Bạch đột nhiên kinh hoảng: “Master Lục ——”
“Livestream của em tôi xem rồi.” Lục Tảo Thu tiếp tục nói, “Cho dù không quên nhạc phổ, trình độ của em giảm sút không phải chỉ có một hai phần đâu.”
Chung Quan Bạch càng không dám nhìn mặt Lục Tảo Thu, gần như cúi gằm đầu xuống đất.
“Em đàn thành như vậy, tôi sẽ không an ủi em.” Tiếng của Lục Tảo Thu từ trên đỉnh đầu Chung Quan Bạch truyền xuống, trầm thấp mà dịu dàng.
Lục Tảo Thu buông Chung Quan Bạch ra, đứng lên đến bên giá sách trong phòng đàn lấy ra một chồng album, trên bìa đĩa thứ nhất có hình Chung Quan Bạch ngồi trước cây grand piano.
“Đĩa này là video em tham gia cuộc thi piano quốc tế Chopin.”
“Lúc ra album này em mới mười tám tuổi, tôi còn chưa quen biết em.”
“Đĩa này là chúng ta cùng nhau thu âm.”
“Đĩa này ghi lại các bản phối nhạc điện ảnh của em.”
“Đĩa này là phim truyền hình.”
Chung Quan Bạch không dám quay đầu nhìn những album đó. Đối với một vài người, thành công trong quá khứ gần như là một lời nguyền rủa, thời thời khắc khắc nhắc nhở một sự thật rằng bọn họ đã hết thời.
Phòng đàn cách âm hoàn hảo hoàn toàn tĩnh mịch, Chung Quan Bạch chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của bản thân, mỗi một nhịp đập đều giống như bị giáng một cái bạt tai.
Lục Tảo Thu ngồi xuống bên cạnh Chung Quan Bạch, cầm lấy bản nhạc《 Piano Concerto No.2 in B-flat minor 》, hỏi hắn: “A Bạch, bản 《 Piano Concerto No.2 in B-flat minor 》của Brahms viết năm nào?”
Chung Quan Bạch nghĩ một chút, thấp giọng trả lời: “Năm 1881.”
Lục Tảo Thu: “Thế còn bản《 Piano Concerto No.1 》?”
Chung Quan Bạch: “Hình như là năm 1858.”
“Cách nhau hai mươi ba năm, trong khoảng thời gian đó ông ta không viết ra một bản hòa tấu cho đàn piano nào khác, nhưng chuyện này không đáng ngại,《 Piano Concerto No.2 in B-flat minor 》đã trở thành một trong những bản hòa tấu dành cho đàn piano vĩ đại nhất lịch sử nhạc cổ điển. Năm 1881 Brahms đã bốn mươi tám tuổi, bây giờ em mới có hai mươi bảy.”
Lục Tảo Thu dừng một chút, sau đó lại nói:
“Bắt đầu lại đi.”
Chung Quan Bạch ngẩn ra.
“Trước khi đi Berlin tôi đã muốn nói với em,” nhưng thời điểm đó thật sự không phải cơ hội tốt, tâm tình nghệ sĩ luôn luôn mẫn cảm yếu ớt, cho nên Lục Tảo Thu không thể nói những lời này ngay trước buổi diễn tấu, “Trạng thái của em không đúng, đừng nói bây giờ em hai mươi bảy tuổi, cho dù em năm mươi bảy tôi cũng muốn mang em đi tìm lại trạng thái trước kia.”
Lục Tảo Thu ngồi trên ghế dương cầm, cầm tay Chung Quan Bạch đặt lên dãy phím đàn trắng đen, hai bàn tay thon dài đặt song song cạnh nhau.
Ngón tay đẹp hoàn mỹ của Chung Quan Bạch đặt trên phím đàn hơn run lên, “Em làm không được, em không đàn được……”
“Năm tôi mười ba tuổi đã có thể kéo được bản nhạc khó nhất của Paganini*, bây giờ cũng có thể.”
(*Niccolò Paganini (1782-1840): nghệ sĩ violin, viola, guitar và nhà soạn nhạc người Ý. Ông được coi là một trong những nghệ sĩ violin vĩ đại nhất trong lịch sử. Có những lời đồn đại đương thời cho rằng ông đã “bán linh hồn cho quỷ dữ” để có được tài năng thần kỳ này.)
Lục Tảo Thu cầm lấy đàn violin và cây vĩ, trút xuống một trích đoạn《 Lòng tôi muộn phiền 》của Paganini, tay phải kéo vĩ, tay trái nhấn dây đàn.
(Lòng tôi muộn phiền – tên đầy đủ: Introduction and variations on Nel cor più non mi sento from Paisiello’s La molinara, Op.38 – Dạo đầu, chủ đề và biến tấu trên ‘La bella molinara’ (Nel cor più non mi sento) in G major và A major (Đơn tấu Violin với violin và cello đệm), một tác phẩm được phân loại của Niccolò Paganini.)
Lục Tảo Thu không thích dùng kỹ xảo phức tạp, nhưng vào lúc anh sử dụng kỹ xảo, trông anh giống hệt như một cái máy phiên dịch âm thanh từ nhạc phổ sang nhạc cụ.
Chung Quan Bạch nhìn ngón tay của Lục Tảo Thu, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu vào phòng đàn, tựa như có thần linh từ trên trời bay xuống đậu trên đầu ngón tay anh, khiêu vũ giữa nhân gian.
“Nhưng lúc vừa mới phẫu thuật xong, tôi còn không cầm nổi cây vĩ.”
Lục Tảo Thu buông vĩ cầm, bàn tay mang theo vết sẹo cầm lấy đôi tay hoàn mỹ của Chung Quan Bạch.
“Cho nên, em sợ cái gì chứ.”