*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tầm quay đầu nhìn về phía đường lúc đến.
Như hắn đoán, lối đi nhỏ mờ tối đã bị chặn lại, chỉ còn những cánh cửa phòng khác nhau.
Bên trong toàn bộ không gian, tám cảnh cửa bao quanh hắn, hình thành không gian thu hẹp, trên trần nhà xi măng có một cái bóng đèn mờ nhạt lấp lóe, sau đó hoàn toàn tắt ngúm.
Đèn pin tự động mở ra, Lâm Tầm soi lên mấy biển số phòng trên cửa, biển số phòng trong tầng hầm khu nhà là sáu chữ số, bây giờ cũng thế, nhưng mà hiển nhiên bây giờ không đúng.
101010, 111010, 110101…
Tổ hợp 0 và 1, đây là số nhị phân.
Số nhị phân, 2, 8 cánh cửa, 2 mũ 8 là 256.
Trong đầu Lâm Tầm nhanh chóng lướt qua những thông tin này, hắn nhìn kĩ xung quanh, bỗng nhiên chú ý tới trong không khí có rất nhiều khí đen.
Ở trong môi trường này, khí đen luôn luôn tràn ngập ác ý.
Có lẽ đây chính là ma khí trong miệng các tiền bối. Bây giờ la bàn không dùng được, tín hiệu không dùng được, nói rõ ma khí xâm nhập đã ảnh hưởng đến thế giới hiện thực.
Hệ thống tầng hầm nối với hầm gara, nếu ma khí xuất phát từ chỗ này, như vậy đúng là bọn chúng có thể lan tràn đến toàn bộ khu nhà Triều Dương… Cả nhà Tiêu Tiêu ở tầng hầm, bị ma khí xâm chiếm nghiêm trọng nhất, cũng có thể hiểu được.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy trong cổ mình có một mùi máu tươi, quanh thân có áp lực rất nặng nề, hô hấp cũng dần gấp rút.
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, loại tình huống này, hắn kiên quyết ngắt mạng của mình đi, quả nhiên quanh người đã yên ắng hơn.
Hắn đi đến trước một cánh cửa.
110101, chuyển đổi sang hệ thập phân là 53. 5/3 là sinh nhật của Đông Quân, hắn cảm thấy thuận mắt.
Không có quá nhiều do dự, hắn đi vào cánh cửa này trước, chốt cửa đã bị rỉ, rơi xuống một lớp bụi, có vẻ như đã lâu không có ai quản lý.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng cọt kẹt vang lên, cái trục cũng rỉ sét chuyển động, cửa sắt mở ra.
Lâm Tầm: “…”
Vách tường màu trắng, mặt đất xi măng màu xám, ánh đèn mờ nhạt, khói đen mờ mịt, bầu không khí vô cùng trầm thấp.
Hai bên cánh cửa là vách tường trống không, trên vách tường trái phải bên trong lại là cửa.
Biển số phòng của hai cánh cửa tăng lên một đơn vị, bây giờ vị trí cuối của một cái là 0, vị trí cuối của một cái là 1.
Hắn đẩy cửa phòng 1101011 ra.
Một luồng khí đen dày đặc lạnh băng cuốn lấy gió lạnh đập vào mặt, đơn giản giống như là một đống mực nước lớn đang dội lên người mình.
Lâm Tầm nhắm hai mắt lại theo phản xạ, luồng khí lạnh lẽo xuyên qua thân thể, sau đó lại mang theo gió nhào lên, sau mấy lần như thế, khí đen mới như từ bỏ việc tấn công hắn, bay về chỗ khác.
— đây chính là ma vật sao?
Lâm Tầm không chút nghi ngờ, nếu bây giờ đứng ở chỗ này chính là một người bình thường, vậy hắn đã sớm bị ma vật phụ thể.
Đáng tiếc, bây giờ hắn đang ở trạng thái ngắt mạng, miễn dịch tất cả sự tấn công.
— theo luồng khí đen rời đi, một không gian gần giống lúc trước như đúc hiện ra ở trước mặt hắn, biển số phòng lại tăng lên một đơn vị.
Lâm Tầm hít sâu một hơi, không tiếp tục đi vào trong nữa.
Có ba phương pháp suy luận toán học, quy nạp(*), loại suy(**), suy diễn.
(*) Quy nạp là phương pháp đi từ cái riêng đến cái chung
(**) Loại suy là xuất phát từ sự giống nhau có thực của hai đối tượng để đưa ra kết luận
Nếu dùng logic mộc mạc nhất để tiến hành phán đoán tình huống hiện tại, như vậy có thể đoán được, sau bất kỳ một cánh cửa nào đều có hai cái cửa, bạn có thể không ngừng đẩy cửa, không ngừng tiến lên, số nhị phân trên biển số phòng cũng càng ngày càng dài.
Loại cảm giác này giống như… lý luận máy tính chiếu vào hiện thực.
Bởi vì, tính toán tầng dưới cùng của máy tính, đều là thông qua số nhị phân để thực hiện.
Giả sử Lâm Tầm có thời gian vô hạn đi thẳng qua bên trong hệ thống máy tính này, những căn phòng trong tầng hầm này là vô cùng vô tận, như vậy hắn sẽ có thể đi đến trước một cánh cửa tùy ý, cũng có thể duyệt cây(*) tất cả mệnh lệnh số nhị phân.
(*) Trong lập trình có một cấu trúc gọi là “cấu trúc cây” (ảnh dưới là một cấu trúc cây). “Cây” là một cấu trúc dữ liệu gồm một tập hữu hạn các nút, giữa các nút có một quan hệ phân cấp gọi là quan hệ “cha – con”. Duyệt cây là một tiến trình để truy cập tất cả các nút của một cây.
Tầng hầm ở dưới mặt đất, nếu hắn chuyển động dưới mặt đất tương đương với khoảng cách di chuyển ở trên mặt đất, như vậy trên lý thuyết, hắn cũng có thể thông qua những căn phòng này để đi vào mỗi một chỗ trong thế giới này.
Như vậy, hắn ra ngoài thế nào đây?
Kiến thức của Lâm Tầm đối với tầng dưới cùng của máy tính rất nửa vời, trên thực tế, hắn chỉ biết tạo ra kiến trúc thượng tầng.
Hắn bắt đầu nhớ lại tất cả các tri thức liên quan mà mình có, tốn khoảng mười mấy phút, cảm giác hành động này của mình có chút buồn cười.
— vậy mà mày lại có ý đồ dùng tri thức máy tính của con người để chạy khỏi cái khe của Ma giới.
Nhưng nghĩ lại, khe hở hai giới nhân ma còn có thể dùng loại hình thức này để diễn tả, vậy hắn dùng tri thức máy tính để giải quyết cũng không có gì sai lầm.
Thế nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không có đầu mối.
Điện thoại chỉ còn lại 30% pin, có vẻ không đủ lắm.
Trước khi tín hiệu biến mất, Lạc Thần dựa theo mệnh lệnh trước kia phát vị trí của hắn ra, nhưng các tiền bối chưa chắc sẽ biết mình ở dưới đất mà không phải trên mặt đất.
Hơn nữa, hắn còn chưa ăn tối, bây giờ thấy hơi đói.
Quả thực là sách lược sai lầm cấp độ sử thi, Lâm Tầm nghĩ. Hắn vốn cho rằng ngắt mạng sẽ có thể bảo đảm mình an toàn tuyệt đối, bây giờ xem ra, còn có khả năng bị bao vây đến chết.
Nhưng vào lúc này, âm thanh máy móc đột nhiên vang lên trong đầu.
“Hoàn cảnh dị thường, bị động kích hoạt kỹ năng ‘Thiên Nhãn Thuật’, xin chú ý an toàn.”
Vừa nói xong, một dòng nước ấm dâng lên, xoay quanh đôi mắt, trước mắt Lâm Tầm loáng thoáng xuất hiện ánh sáng cầu vồng, bên trên ánh mắt tràn ngập sương mù. Khoảng chừng năm phút sau, sương mù và nhiệt độ tản đi, khôi phục bình thường.
— ngay từ đầu, có vẻ như không có bất cứ thứ gì biến hoá, nhưng một giây sau Lâm Tầm liền phát hiện, khi hắn tập trung ánh mắt lên trên căn phòng này, toàn bộ thế giới hiện thực đều giải tỏa kết cấu trong mắt hắn, một tầng mã nguồn hư ảo hiện ra trước mắt, phức tạp, lít nha lít nhít, hàng ngàn hàng vạn chữ.
Rốt cuộc là viết cái gì, trong phút chốc Lâm Tầm cũng không nhìn ra, nhưng hắn cảm thấy cái này rất giống mã nguồn Linux, Linux là một hệ điều hành nguồn mở có độ tự do cực cao, bên trong dùng ngôn ngữ C biên soạn, phạm vi ứng dụng rất rộng.
“Hệ thống.” Lâm Tầm mở miệng trong hoàn cảnh yên tĩnh: “Tôi có thể có nhắc nhở nhiệm vụ không? Tôi cảm thấy tôi sẽ chết ở chỗ này.”
Hệ thống giữ im lặng.
Lâm Tầm lại thử đẩy ra mấy cánh cửa, mã nguồn cũng đổi mới theo.
Lâm Tầm: “Có lẽ, tôi cứ dứt khoát phá tường mà chạy?”
Nói rồi, hắn cầm lấy bàn phím: “Muốn phá hỏng hệ thống Linux cũng rất dễ dàng, tôi có quyền hạn root không? Không được… như thế có lẽ tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Hệ thống vẫn không hiện ra.
Lâm Tầm từ bỏ việc đối thoại với hệ thống, mờ mịt nhìn mã nguồn đầy mắt.
Giờ phút này, hắn nghĩ tới một tình tiết xuất hiện bên trong rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp.
Nhân vật chính bị nhốt trong một căn phòng chất đầy sách, hắn phải học được tất cả tri thức trong sách mới có thể đi ra — cứ như vậy, sau khi rời khỏi đây, hắn liền trở thành thiên hạ đệ nhất.
Vậy mình cũng bắt đầu học mã nguồn? Đọc xong những mã nguồn này, liền biến thành lập trình viên đệ nhất thiên hạ?
Nếu như là thật, vậy hắn nguyện ý.
Nhưng nà không thực tế, bây giờ hắn có chút đói bụng, còn rất lạnh.
Lâm Tầm giữ vững tinh thần, bắt đầu chăm chú đọc từ hàng mã nguồn nhứ nhất.
Một giây sau, một tiếng nổ vang lên, mặt đất dưới chân hắn chấn động!
Lâm Tầm dựa vào vách tường đứng vững, im lặng cảm nhận được quỹ tích gian phòng di động, cùng với quy luật sắp xếp tổ hợp một lần nữa.
Sau cơn chấn động, vị trí căn phòng không biết di động tới nơi nào, biển số phòng cũng lặng yên xảy ra biến hóa, hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn lạc trong mê cung dưới lòng đất này rồi.
Lâm Tầm hít sâu mấy hơi, dựa vào vách tường, nói với mình phải tỉnh táo.
Trên thế giới không có vấn đề mà Lâm Thuật Toán không giải ra được, nếu có, đó chính là thời gian không đủ.
Sự thật cũng chính là như thế, thật ra trong lòng hắn đã loáng thoáng có một suy nghĩ, nhưng mà còn cần nhiều chứng cứ hơn.
Lâm Tầm mở điện thoại ra, bắt đầu tính toán thời gian, nếu như tính theo quy luật động đất, khoảng cách đến khi tổ hợp các căn phòng sắp xếp lại một lần nữa sẽ cung cấp cho hắn rất nhiều tin tức.
Chỉ mong hắn có thể tìm được manh mối trước khi điện thoại hết pin.
Mười phút.
Hai mươi phút.
Nửa giờ.
Lượng pin dường như có chút không chịu nổi, vì tiết điện, hắn tắt đèn pin đi.
Bên trong một vùng tăm tối, hắn cảm nhận được chấn động lần nữa.
Tro bụi trên trần nhà rơi xuống, Lâm Tầm đứng vững, chuẩn bị đối mặt với gió táp.
Nhưng mà lần động đất này, thế mà chỉ diễn ra được một nửa là dừng — chỉ nhẹ nhàng chấn động mấy lần, trong nháy mắt nào đó liền im bặt dừng lại.
Mạch suy nghĩ của Lâm Tầm bỗng nhiên hỗn loạn.
Bốn phía yên tĩnh, đột nhiên có một tiếng kêu rất xa xôi truyền đến.
“Meo…”
Lâm Tầm giật mình một cái.
Tiếng mèo kêu nhẹ nhàng, sao lại giống Con Trỏ Chuột nhà hắn như vậy?
Hắn nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng vài giây sau, tiếng mèo kêu lại vang lên lần nữa, mà đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Lâm Tầm: “Con Trỏ Chuột?”
“Meo.”
Tiếng kêu càng ngày càng rõ ràng, ba phút sau, Lâm Tầm nghe thấy tiếng chân nhẹ nhàng gần như không của động vật họ mèo.
Hắn mở đèn pin ra, sau một giây, ở cửa phòng gần nhất có một cái bóng màu trắng.
Mèo con lông xù màu trắng, mắt xanh, chính là Con Trỏ Chuột.
— Con Trỏ Chuột không có giao diện chương trình.
Lâm Tầm: “Sao mày lại tới đây?”
Con Trỏ Chuột meo một tiếng ngắn ngủi, xoay người đi về một hướng khác.
Lâm Tầm đuổi theo.
Con Trỏ Chuột gần như không dừng lại ở căn phòng, sau một giây đã chạy đến một cánh cửa khác.
Ban đầu Lâm Tầm còn ý nhớ kỹ trình tự biển số phòng, nhưng Con Trỏ Chuột chạy càng lúc càng nhanh, hắn không rảnh để xem, chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.
Rẽ trái lượn phải trong mê cung, ma khí quanh người càng lúc càng mờ nhạt, bước chân của Con Trỏ Chuột cũng chậm hơn một chút.
Cánh cửa trước mặt đang đóng, biển số phòng chỉ có một con số, 0.
Con Trỏ Chuột vẫy vẫy đuôi.
Lâm Tầm tiến lên, vặn chốt cửa, ra ngoài.
Trước mắt hắn nhoáng lên một cái, cảnh tượng bỗng nhiên biến thành hành lang tầng hầm bình thường, thậm chí ánh đèn trong nhà Tiêu Tiêu đang ở cách đó không xa.
Hắn nhìn lại sau lưng, đã không thấy cánh cửa kia đâu, thay vào đó là một con đường đen sì.
Tín hiệu cũng trở về bình thường, tay hắn có chút run rẩy, đang muốn gọi điện thoại, chỉ nghe thấy thang máy cách đó không xa “tinh” một tiếng, những tiếng bước chân lộn xộn vang lên, một đoàn người vội vàng đi tới, cầm đầu là lão Hoắc, bên cạnh ông là Vạn Thiền đại sư, Thường Tịch và tiền bối Tiêu Dao Tử cũng có mặt.
Bộ râu của lão Hoắc đang run lên: “Thằng bé này…”
Vạn Thiền đại sư niệm một tiếng Phật hiệu thật dài: “A Di Đà Phật, khe hở Ma giới, vực sâu vạn trượng, có đi không có về, may mà cậu vẫn chưa đi vào.”
Con Trỏ Chuột vòng quanh bên chân hắn, Lâm Tầm hiểu ý, ôm nó lên.
Hắn đưa con mèo này đến trước mặt sư phụ: “Sư phụ, ngài có kiến thức rộng rãi, có thể nhìn xem đây là thần thú gì không?”
Lão Hoắc cau mày nhìn một chút: “Mèo con thôi.”
Lâm Tầm quay con mèo lại, để mặt nó quay về phía mình.
Con Trỏ Chuột nháy nháy mắt, dưới ánh đèn, con ngươi của nó biến thành một khe hở dựng thẳng, màu sắc có một chút lạnh lẽo, nhưng bởi vì xinh đẹp không giống bình thường, từ đầu đến cuối vẫn khiến người ta cảm thấy rất vô tội.
Lâm Tầm: “Mày có phải đồ lừa đảo không?”
Các vị tiền bối vận công, giống như muốn lập một trận pháp gì đó để lấp đầy khe hở.
Tu vi của Lâm Tầm không đủ, hơn nữa còn không biết sử dụng linh lực, không ở trong đám này.
Hắn lui lại mấy bước, xem kĩ Con Trỏ Chuột.
Cuối cùng, hắn cầm điện thoại lên, chuyển đến giao diện tin nhắn với Đông Quân: “Bây giờ tao muốn cáo trạng.”
Con Trỏ Chuột meo một tiếng, nhẹ nhàng đạp cánh tay hắn mấy lần.
Lâm Tầm không để ý đến nó.
Hắn soạn một tin nhắn, gửi cho Đông Quân.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Anh có tin vào những thứ khoa học không thể giải thích không?
Đông Quân trả lời rất nhanh.
Đông Quân: Tôi là người chủ nghĩa duy vật.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Vậy anh có tin vào tu tiên không?
Đông Quân: Cậu muốn thức đêm?
Lâm Tầm nhìn giao diện tin nhắn một chút, lại nhìn Con Trỏ Chuột với ánh mắt vô tội một chút, cảm thấy cực kì mông lung.
Con Trỏ Chuột làm như cái gì cũng không biết, thậm chí còn ôm lấy ngực hắn, bình yên nằm xuống.