Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 39: Con Trỏ Chuột (6)



Kỳ Vân bị động vào cửa.

Lâm Tầm và Thường Tịch chủ động vào cửa.

Sau khi đi vào, Lâm Tầm liền trở tay đóng cửa chống trộm bằng sắt lại.

Kỳ Vân đứng trước cửa, cơ thể có chút cứng ngắc, cùng với một chút thê lương.

Lâm Tầm nói: “Thật ra anh cũng chưa từng làm gì sai, bọn tôi sẽ đối xử tốt với anh.”

Kỳ Vân: “Cậu cho rằng tôi sẽ tin cậu sao.”

Lâm Tầm: “Anh xem, sư huynh Thường Tịch ở đây, Phật gia bọn họ có lòng dạ từ bi, sao có thể hại anh được?”

Kỳ Vân: “Hôm nay anh ta đã nện choáng ít nhất là hai mươi người, cậu nói với tôi anh ta có lòng dạ từ bi? Tôi nói cho cậu biết nhé —”

Bọn họ đang nói chuyện, Tiêu Dao Tử đã đi đến phòng khách, nhìn động tác của ông, hẳn là vừa mới cúp điện thoại.

Tiêu Dao Tử nhìn thấy Lâm Tầm đang kéo Tiêu Tiêu.

“Thả cô bé ra đi, để bần đạo bức ma vật trong cơ thể cô bé ra.”

Lâm Tầm đặt Tiêu Tiêu nằm trên ghế sô pha, sau đó đỡ cô bé ngồi dậy, để Tiêu Dao Tử có thể chạm vào sau lưng cô. Hắn nhìn quanh phòng khách trống rỗng: “Tiền bối, những người khác đâu?”

Tiêu Dao Tử: “Hôm nay tiên môn chính thức bắt đầu trừ ma, các vị đạo hữu đều đã đi đến các nơi để chế phục ma vật rồi, chỉ có bần đạo ở đây phối hợp tác chiến.”

Lâm Tầm: “Các nơi?”

“Đúng thế,” Tiêu Dao Tử chỉ ngón tay phải lên trên chính giữa xương cột sống của Tiêu Tiêu, vừa vận khí vừa nói với Lâm Tầm: “Thần Cơ chân nhân dùng hết toàn lực của Thiên Diễn Tông bày ra đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, giám sát vết tích hoạt động của ma vật ở mọi nơi.”

Ông dùng tay trái chỉ vào vách tường phòng bên, “Hôm nay vừa mới hoàn thành đại trận, cậu đi xem đi.”

Lâm Tầm và Thường Tịch liền đi sang bên kia, không biết làm sao Kỳ Vân cũng đi theo.

Trên vách tường vốn treo một bức tranh cổ, là tranh sơn thủy, nhưng bây giờ lại biến thành một bức tranh hiện đại, vẽ thủ đô nhìn từ trên xuống. Chỉ thấy bên trên bức tranh này có những luồng sáng bạc mơ hồ chảy dọc, nối liền các nơi, đồng thời thỉnh thoảng còn có ánh đỏ sáng lên. Hiển nhiên, chỗ có ánh sáng đỏ chính là nơi ma vật xuất hiện. Cùng lúc đó, bên trên bức vẽ còn có những điểm nhỏ màu vàng chậm rãi di chuyển, chắc hẳn là vị trí của người trong tiên môn.

“Như vậy… trừ ma sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.” Lâm Tầm nói.

“Đúng thế.” Thường Tịch chạm vào mặt ngoài bức tranh, nói: “Trận này ghi lại thông tin của ma chủng, cho nên có thể cảm giác được sự tồn tại của ma chủng, nhưng chúng ta cũng không còn những ghi chép khác về ma vật.”

Lâm Tầm: “Ví dụ như Tiêu Tiêu?”

Thường Tịch: “Ừm.”

Bọn họ nhìn về phía Tiêu Dao Tử.

Dưới tay Tiêu Dao Tử hiện ra trận pháp huyền diệu, sau đó bỗng nhiên đánh vào trong người Tiêu Tiêu!

Tiêu Tiêu oa một tiếng, ho ra một búng máu đen, cùng lúc đó, một hình thể màu đen cũng chậm rãi hiển lên trên người cô bé.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiêu Dao Tử vung phất trần tuyết trắng, đạo bào phồng lên, trong chớp mắt, thứ đồ màu đen kia đã bị đánh rơi xuống đất!

Ma chủng là một cụm sương mù màu đen, mà thứ này lại là một hình người màu đen mơ hồ. Sau khi nó thoát ra khỏi người Tiêu Tiêu, liền phát ra tiếng kêu chói tai, gần như muốn nổ tung đầu mỗi người vậy.

Tiêu Dao Tử: “Cái này…”

Ông thở dài: “Quả thật đã xuất hiện những ma vật khác, đây là một con âm ma, đã mở một chút linh trí. Âm ma lấy âm thanh để mê người, nếu như đổi thành cảnh giới tu tiên, đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ rồi, phần lớn người phàm sẽ không có cách nào chống cự. May mà các cậu khống chế được, không làm tác động đến nhiều người phàm hơn.”

Lâm Tầm: “Lúc ấy trong sân có mấy trăm người, mặc dù phu nhân nói sẽ xử lý… Nhưng tôi cảm thấy vẫn không giấu được.”

“Không sao,” Tiêu Dao Tử nói: “Nam Chiếu bắt nguồn từ Miêu Cương, tuy thuộc tiên môn, nhưng cũng có sở trường về vu thuật, huyễn thuật và cổ thuật. Phu nhân tinh thông đạo này, có thể làm loạn ký ức lúc đó của mọi người.”

Tiêu Dao Tử tiền bối nói chuyện cao xa, mang đến khó khăn trong việc lý giải cho Lâm Tầm, nhưng cuối cùng hắn vẫn có thể nghe ra, phu nhân có thể dùng những kỹ xảo kiểu như huyễn thuật để giải quyết những người xem ở đó.

Bên này đang nói chuyện, bên kia Tiêu Tiêu liền mở mắt.

Cô bé ngơ ngác nhìn căn phòng, há to miệng, lại không nói ra lời.

“Cô bé đừng động đậy,” Tiêu Dao Tử lại dán một lá bùa lên người cô, lúc này mới buông phía sau lưng cô bé ra: “Tốt, đã không còn gì đáng ngại nữa.”

Đợi Tiêu Tiêu hơi tỉnh táo lại, Tiêu Dao Tử hỏi: “…Chuyện mấy ngày qua, cháu nhớ được bao nhiêu?”

Tiêu Tiêu mờ mịt nhìn ông, hồi lâu mới nói: “Cháu… Cháu không biết, không nhớ rõ.”

Cô bé nhíu mày, lại chờ một lúc: “Cháu chỉ nhớ là đi thi đấu, anh Con Trỏ Chuột đưa cháu đi, sau đó liền…”

Tiêu Dao Tử thở dài một hơi.

Lâm Tầm hỏi cô bé: “Trước đó thì sao? Vì sao em lại đột nhiên muốn đi thi đấu?”

Tiêu Tiêu nói: “Đột nhiên em cảm thấy giọng hát của em rất êm tai… Sau đó hát cho mẹ nghe, mẹ cũng nói hay.”

Lâm Tầm: “Sau đó em liền đăng ký?”

Tiêu Tiêu: “Em rất muốn hát, không thể chờ, lại muốn kiếm tiền, nhìn thấy tin đăng ký, liền…”

Từ trong miệng Tiêu Tiêu, bọn họ chỉ có thể hỏi ra những thứ này. Sau khi trấn an cô bé, Lâm Tầm tiễn cô ra cửa.

“Em… học tập cho giỏi.” Cuối cùng Lâm Tầm nói: “Có khó khăn có thể tìm bọn anh.”

Tiêu Tiêu cắn môi dưới, khẽ gật đầu rồi xuống tầng trở về, bóng lưng của cô rất mảnh mai.

Trước khi mọi chuyện xảy ra, ai cũng không ngờ rằng một cô bé nhìn có vẻ yếu đuối như thế, lại bởi vì chuyện gia đình, trong lòng có tiêu cực tích tụ nhiều đến mức khiến ma vật lợi hại nhất cho đến bây giờ nhập thể.

“Âm ma đã xuất hiện, ma vật khác cũng sẽ không tới trễ đâu.” Tiêu Dao Tử chắp tay sau lưng, đi đến trước đại trận Chu Thiên Tinh Đấu: “Đây là kiếp số lớn mà tiên môn mấy trăm năm không có, cũng là kiếp số lớn của nhân gian.”

Nói đến đây, ông chuyển mắt lên người Kỳ Vân.

Mặc dù trí thông minh của Kỳ Vân hơi ít, nhưng có vẻ cũng hiểu cách xem xét thời thế, bị tiền bối Nguyên Anh kỳ nhìn như vậy thì lập tức yên tĩnh như gà, thậm chí còn né tránh sau lưng Thường Tịch.

Chỉ nghe Tiêu Dao Tử nói: “Bây giờ sư phụ cậu đang làm gì? Có biết ma vật xâm lấn hay không?”

Kỳ Vân: “Không biết.”

Tiêu Dao Tử: “Vậy sao cậu lại đến thủ đô?”

Kỳ Vân: “Tôi là nghệ sĩ, tới tham gia chương trình.”

Ánh mắt Tiêu Dao Tử có vẻ nghi ngờ: “Biểu diễn múa kiếm?”

Kỳ Vân ưỡn ngực: “Không, tôi là ca sĩ.”

Tiêu Dao Tử: “Bây giờ sư phụ cậu đang ở đâu?”

Kỳ Vân: “Tôi sẽ không nói.”

Tiêu Dao Tử cười lạnh: “Nhất định là cậu đến đây để điều tra tung tích của kiếm Xích Tiêu Long Tước rồi.”

Kỳ Vân: “…”

Lâm Tầm nghĩ thầm, không, tiền bối, gã không thông minh như vậy, gã thật sự đến để phát triển nghề nghiệp kiếm sống.

“Thôi được rồi,” Tiêu Dao Tử nói: “Cậu có công đối phó với ma vật, lão phu cũng không phải là người không biết nói đạo lý. Thế này đi, cậu thay tôi nhắn cho sư phụ cậu, trước mắt tiên môn đang gặp nạn lớn, nếu như ông ta biết hối cải, trở về Thanh Thành, cùng bọn tôi giết ma vật, tôi sẽ giải trừ hiềm khích lúc trước với ông ta.”

Kỳ Vân đảo tròn mắt.

“Tôi sẽ chuyển lời cho ông.” Kỳ Vân nói: “Dù sao sư phụ tôi sẽ không đồng ý, kiếm tông của chúng tôi mới là Thanh Thành chính thống, đạo tu các ông là tu hú —”

Gã bỗng nhiên im bặt, chỉ có một chữ “hú” cuối cùng.

(Kỳ Vân đang muốn nói “tu hú chiếm tổ” nhé)

Lâm Tầm quay đầu nhìn gã, chỉ thấy gã mở to hai mắt, nhưng lại không mở nổi miệng, hằm hằm nhìn Thường Tịch.

Sắc mặt Tiêu Dao Tử đã rất kém: “Tranh giành đao kiếm đã sớm có kết quả trong mấy trăm năm rồi, tiểu bối không được nói bậy!”

Kỳ Vân đã không còn cách nào nói bậy được nữa.

Kỳ Vân bị Thường Tịch ôm ra ngoài, tống ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.

Điện thoại của Lâm Tầm nhanh chóng sáng lên.

Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Đm tôi không thể nói chuyện nữa rồi

Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Con lừa trọc kia đã làm gì?

Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Giải thế nào?

Một con trỏ chuột vui vẻ: Tôi cũng không biết.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Anh vẫn nên tự hỏi anh ta đi.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Sư huynh lòng dạ từ bi, sẽ không làm khó anh đâu.

Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Cậu thấy tôi tin sao

Lâm Tầm tắt điện thoại, hắn không muốn nói chuyện với người nhắn tin không có dấu chấm.

Nhắn tin mà không có dấu chấm, cũng như viết chương trình quên thêm dấu chấm phẩy vậy, thậm chí còn giống hành vi không đổi dấu ngoặc nhọn, cực kì xấu xí.

Sau khi trục xuất Kỳ Vân đi, thái độ của tiền bối Tiêu Dao Tử đã bình tĩnh hơn rất nhiều, bắt đầu giảng giải tri thức cụ thể về ma vật cho Lâm Tầm và Thường Tịch. Như là chủng loại ma vật, loại nào nên dùng cách nào để đối phó.

Ma vật cấp thấp lấy ma chủng làm đại diện, không hề có lý trí, sẽ chỉ tấn công máy móc, tương đương với Luyện Khí kỳ.

Ma vật trung cấp, như là âm ma phụ thân lên người Tiêu Tiêu, có linh trí nhất định, ma khí trên người dày đặc, có thể nhanh chóng lan truyền ma chủng, cảnh giới từ Trúc Cơ đến Kim Đan.

Về phần đám ma vật cao cấp, theo Tiêu Dao Tử nói, bề ngoài và hành vi đã không khác gì người thật, thực lực đã đạt đến Nguyên Anh kỳ, phương pháp bình thường không có cách nào phân rõ, chỉ có thể thông qua hoạt động của ma vật khác để tìm ra dấu vết còn lại.

Lâm Tầm nghĩ đến một ca khúc của Tiêu Tiêu lây nhiễm cho người xem trong cả sân vận động, liên hệ với lời của Tiêu Dao Tử, nhíu mày lại.

Đến hôm nay, hắn mới cảm nhận được ma vật xâm lấn cũng không phải là nói chơi, mà là một vụ tai nạn thật.

Mà rõ ràng mười ngày trước, hắn vẫn còn là một lập trình viên bình thường — thế giới biến hóa cũng quá nhanh.

Tiêu Dao Tử giảng giải đến tận đêm.

Lúc xuống dưới tầng, ba người kia đã ăn tối.

Vương An Toàn: “Cậu ra ngoài lúc 10 giờ, có phải lại đi lêu lổng với Đông Quân hay không?”

Lâm Tầm: “Đông Quân đang ở Canada, tớ không có cơ hội lêu lổng với anh ấy.”

Vương An Toàn: “Cho nên cậu thừa nhận từng lêu lổng với anh ta?”

Lâm Tầm đã không thèm để ý đến lí do thoái thác của Vương An Toàn nữa, bởi vì hắn nghe thấy tiếng mèo kêu.

Mặc dù Con Trỏ Chuột đã không phải là mèo con, nhưng tiếng kêu vẫn rất mềm mại, chỉ thấy nó vừa gọi, vừa bước nhanh từ trong phòng mình ra.

Lâm Tầm tiến lên ôm lấy nó: “Ăn cơm chưa?”

Dứt lời liền nhìn bát mèo, đã ăn không ít.

Con Trỏ Chuột: “Meo.”

Vương An Toàn: “Mèo nhỏ đã tìm cậu cả ngày đấy.”

Lâm Tầm lập tức cảm thấy cực kì áy náy với Con Trỏ Chuột.

Hắn nhéo nhéo đệm thịt trắng nõn nà của Con Trỏ Chuột, lại nhìn khung chương trình xinh đẹp sạch sẽ của nó, dịu dàng nói: “Ngày mai không ra ngoài nữa.”

Con Trỏ Chuột: “Meo.”

Lâm Tầm liền cười: “Lấy đồ ăn vặt cho mày.”

Con Trỏ Chuột vùi đầu ăn xong phần đồ ăn vặt hôm nay, nhảy đến bên cạnh Lâm Tầm, cọ xát hắn, dáng vẻ rất thân mật.

Giờ phút này, Lâm Tầm tin chắc hắn đã thành lập tình cảm sâu đậm với Con Trỏ Chuột — mặc dù mới ở chung được ba ngày ngắn ngủi, nhưng đã giống như nuôi ba năm, tiến triển thực sự quá nhanh, chỉ có thể quy thành tính cách của Con Trỏ Chuột rất tốt.

Đối mặt với một con mèo vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn này, trong lòng Lâm Tầm dần dần ác liệt.

Hắn lấy một cái chăn mỏng trên giường, bỗng nhiên từ phía sau bọc lấy Con Trỏ Chuột!

Con Trỏ Chuột: “Meo!”

Lâm Tầm bọc nó thành một con nhộng không có cách nào phản kháng, chỉ lộ ra một cái đầu, sau đó cầm bàn chải đánh răng và kem đánh răng cho thú cưng lên: “Ngoan, đánh răng.”

— đây cũng là việc Đông Quân đã thông báo, nếu như thân quen rồi, có thể đánh răng mỗi ngày một lần cho Con Trỏ Chuột

“Đừng nhúc nhích, ngoan.” Lâm Tầm: “Răng đẹp quá.”

Hắn nhẹ nhàng dùng bàn chải lướt qua hàm răng của Con Trỏ Chuột, đạt được thú vui từ vẻ mặt từ bỏ việc chống lại của con mèo này.

Sau đó hắn lại nghĩ, có phải mỗi ngày Đông Quân cũng đều đánh răng cho Con Trỏ Chuột thế này hay không?

Hắn không tự giác cong khóe môi, ôm Con Trỏ Chuột lăn vài vòng trên giường, sau đó cởi trói cho nó, mở Wechat ra.

Bây giờ là bảy rưỡi tối.

Bảy rưỡi, một thời gian vi diệu. Dựa theo múi giờ ở chỗ Đông Quân, anh đã rời giường, nhưng còn chưa có bắt đầu công việc.

Lâm Tầm ôm Con Trỏ Chuột, gửi tin cho Đông Quân.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Hôm nay cho Con Trỏ Chuột ăn đồ ăn vặt, sau đó đánh răng.

Một con trỏ chuột vui vẻ: [ hình ảnh ]

Một con trỏ chuột vui vẻ: Anh có muốn gọi video với nó không?

Đông Quân trả lời rất nhanh.

Đông Quân: [tệp]

Lâm Tầm nhận, download, mở ra.

Lâm Tầm: “…”

Báo cáo xe bị lỗi.

Báo cáo lỗi của xe hắn.

— cứ như vậy mà bị lộ sao?

Hắn nhanh chóng gõ chữ.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Tôi… Tôi có thể giải thích.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Lúc đó có chuyện rất quan trọng, phải đua xe, hệ thống không cho phép điều khiển như thế, tôi… liền… phá hủy bo mạch chủ.

Hắn thấp thỏm chờ đợi Đông Quân trả lời.

Một phút, hai phút.

Ba phút sau, vẫn chưa trả lời.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Báo cáo bị lỗi sẽ gửi đến chỗ ngài sao?

Một con trỏ chuột vui vẻ: Tôi sai rồi, lần sau sẽ không phá nữa.

Một con trỏ chuột vui vẻ: QwQ

Lại qua một phút, rốt cuộc Đông Quân cũng gửi đến một tin.

Đông Quân: Không có lần sau.

Giọng điệu này, giống như rất nghiêm khắc.

Lâm Tầm lo nghĩ gãi lông Con Trỏ Chuột, nghĩ thầm, hình như nam thần tức giận.

Hắn như một cậu học sinh vì mắc lỗi mà bị thầy giáo phê bình, có chút tủi thân, còn rất khó chịu.

Hắn gõ chữ vào trong khung, muốn nhận sai, lại xóa đi, vẫn không biết nên nói như thế nào — cuối cùng xóa bỏ hết, nhìn qua giao diện tin nhắn, không biết nên làm cái gì.

Đang sa sút, bên phía nam thần bỗng nhiên lại bắn ra một tin.

Đông Quân: Chú ý an toàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.