Kỳ thi tháng tiếp theo sắp đến gần, xuất phát từ nỗi sợ sắp bị cho nghỉ học, Tống Châm cuối cùng cũng chịu ngồi trên ghế, mỗi ngày đi học đều nghiêm túc nghe giảng ( mặc dù nghe không hiểu), tan học thì tới tìm Quan Vô Kiều học bù, Quan Vô Kiều tận chức tận trách, nhưng yết giá rõ ràng, điều kiện trước đó đã trở thành phế thải, thù lao hiện tại là hắn muốn hôn bao lâu thì hôn.
Tống Châm sau bao lần thực hành cuối cùng cũng học được một chút kỹ xảo hôn môi, tuy rằng chỉ có một chút mà thôi.
“Cậu có biết cậu thế này là gì không? Cùi bắp mà cứ thích đua đòi.”Quan Vô Kiều đánh giá.
Hắn nói xong thì ôm lấy Tống Châm vào lòng, là cái kiểu ôm tương đối nghiêm túc, nếu không Tống Châm có lẽ sẽ ngã xuống đất vì không còn sức.
Tống Châm được hắn khai sáng, cảm nhận niềm vui sướng khi tiếp xúc thân mật, ban đầu còn thất thần lúc hôn nhau, nhưng hiện tại đã toàn tâm toàn ý, loại thay đổi này vô cùng rõ ràng vào mỗi lần thân mật, Tống Châm sẽ ôm chặt Quan Vô Kiều, có đôi khi còn dùng sức cào cánh tay hắn, sau khi hôn môi, Tống Châm đều sẽ dùng ánh mắt mờ mịt này nhìn Quan Vô Kiều, sau đó gác đầu mình trên vai hắn, nhẹ nhàng mà thở dốc.
“Cậu mới cùi bắp ấy.” Tống Châm không chịu thua cãi lại, “Cậu cùi bắp nhất.”
Vì phòng ngừa Tống Châm xấu hổ lặn mất, bọn họ mỗi lần đều học bài trước rồi mới làm này làm nọ, Tống Châm dường như có chút khao khát da thịt, hiện tại đã quen với cơ thể Quan Vô Kiều sẽ vô thức dán lại chủ động cọ xát, Quan Vô Kiều không chút nghi ngờ nếu Tống Châm có đuôi, vậy khi hắn ôm cậu, chậm rãi sờ soạng sau lưng cậu, đuôi của cậu sẽ không kìm được mà vẫy tít.
Học bù kết thúc, Tống Châm ném sách vở với bài thi sang một bên, cậu ngồi vào trong ngực Quan Vô Kiều, cúi đầu lướt điện thoại, đột nhiên ngẩng mặt lên, chủ động hôn miệng Quan Vô Kiều một cái, nói: “Cậu giúp tớ lấy điểm đi.”
Quan Vô Kiều cầm lấy điện thoại cậu, hỏi: “Tống Châm, cậu thích tôi đúng không?”
Tống Châm lập tức phản bác, “Ai thích cậu chứ?”
“Không thích tôi mà cậu còn hôn tôi?”
Tống Châm nói theo lẽ thường, “Bởi vì hôn cậu rất thoải mái đó.”
Quan Vô Kiều hơi nheo mắt, gật đầu, “Ừm, cậu nói rất đúng.
–
Trước thi tháng có một kỳ nghỉ ngắn, Tống Châm dọn đồ về nhà, bởi vì không giỏi dọn đồ nên mấy thứ này đều do Quan Vô Kiều giúp cậu, Tống Châm ôm Quan Vô Kiều từ phía sau, cắn môi hắn như đang ăn kẹo, cắn đủ rồi, Tống Châm hỏi: “Nghỉ lễ cậu định đi ra ngoài chơi hả?”
Quan Vô Kiều nói: “Chưa biết.”
Hắn kéo valy Tống Châm lại cẩn thận, giúp cậu xách xuống lầu, Tống Châm vui vẻ kéo valy chạy ra cổng trường, bởi vì Tống Sùng Châu nói sẽ dẫn cậu đi ra ngoài chơi, cậu rất chờ mong với kỳ nghỉ này, chạy được mấy bước, Tống Châm quay đầu lại nói với Quan Vô Kiều: “Tạm biệt!”
Quan Vô Kiều cười tủm tỉm đáp: “Nhớ nhớ tôi.”
“Ai thèm nhớ cậu chứ!”
“Cậu sẽ nhớ tôi.” Quan Vô Kiều vẫy vẫy tay với cậu.
Tống Châm rất nhanh đã chạy mất.
Tống Châm rất mong chờ ra ngoài chơi với ba cậu, nghe nói ba cậu vốn định dẫn cậu đến một sơn trang nghỉ dưỡng mà bạn mình mở, hoàn cảnh rất tốt, nhưng vì có công việc đột xuất, kế hoạch có biến nên thời gian xuất phát bị chậm lại, Tống Châm rất không vui, cậu quen thói lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Quan Vô Kiều: Quan Vô Kiều, chơi game với tớ đi.
Quan Vô Kiều không trả lời.
Tống Châm đợi một lúc, vẫn chưa thấy hắn trả lời, cậu rất nhanh đã buồn ngủ, mắt gần như không mở được, xuống giường kéo rèm, nằm trên thảm mắt nhắm mắt mở chờ Quan Vô Kiều trả lời.
Nhưng cậu tỉnh ngủ rồi mà Quan Vô Kiều vẫn chưa thấy đâu, cậu buồn bực bò dậy khỏi thảm, đi xuống lầu nhìn, trong nhà không có ai, chó cưng đang ngủ.
Tống Châm đói bụng, nhưng không muốn ăn cơm, cậu nằm ở trên giường, không ngừng trở người, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, cậu lướt tin nhắn trò chuyện của hai người, phát hiện có đôi khi mình nói thật sự rất nhiều.
Cậu một mình chơi game một lúc, nhanh chóng xóa sạch nhưng ngôi sao mà Quan Vô Kiều đánh giúp cậu, nhưng vẫn không nhận được tin nhắn của Quan Vô Kiều.
Nếu chơi điện thoại tiếp thì mắt sẽ bị đau, cuối cùng cậu vứt điện thoại sang một bên, cũng không biết bực tức với ai mà hừ một tiếng, sau đó kéo chăn qua đầu ủ rũ đi ngủ.