Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 44: ?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biệt thự Từ Kính.

“Tứ ca, lại, há miệng ra, em đút anh ăn.” Một người phụ nữ mặc đai đen rúc vào trong ngực Từ Kính, cầm một quả nho trong tay đút đến miệng người đàn ông đang mở ra trên ghế sô pha ăn.

Từ Kính cười ái muội, ngậm nho hướng ngoài miệng người phụ nữ hôn tới: “Lại, bảo bối, cùng nhau ăn.”

Đem người phụ nữ đè xuống ghế sô pha, bàn tay ở trên cặp đùi trần trụi của người phụ nữ, không ngừng vuốt ve. Người phụ nữ cười yêu kiều, ôm lấy cổ của anh ta, nũng nịu: “Tứ ca, anh hư quá.”

Lúc hai người đang muốn quay cuồng, thì trên cửa truyền đến tiếng đập cửa. Sắc mặt Từ Kính lạnh lẽo: “Gì thế, không có chuyện thì cút ngay cho lão tử.”

Người ngoài cửa không nói chuyện, chỉ lại gõ gõ cửa. Từ Kính tức hổn hển từ trên người phụ nữ lật lại: “Lăn tới đây, nếu không có việc gì quan trong, tôi lột da của cậu ra.”

Người gõ cửa bước vào, cúi đầu: “Tứ ca, có người muốn gặp anh.”

“Ai?” Từ Kính sờ soạng bộ ngực của người phụ nữ, vẫn chưa thỏa mãn.

“Là anh rể của Thẩm Hoài Cảnh.”

“Anh rể Thẩm Cửu?” Từ Kính khinh bạc ngừng động tác trên người phụ nữ, lông mày nhíu lại: “Không phải lúc Thẩm Cửu ra tù, hắn liền chạy trốn sao? Sao lại đến đây? Cũng không sợ Thẩm Cửu giết chết hắn.”

“Nghe nói là không có tiền, muốn quay lại kiếm chút tiền, lại sợ Thẩm Hoài Cảnh tìm thấy hắn, cho nên muốn tìm Tứ ca che chở một chút.”

Đôi mắt Từ Kính híp híp, nghĩ nghĩ, cười lạnh một tiếng: “Để hắn vào đây.”

Từ Kính khoát tay để người phụ nữ quần áo không chỉnh tề bên người ra ngoài, cầm lấy bật lửa đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, trong mắt mang theo một chút lạnh lẽo không rõ ràng.

Cũng không bao lâu, người khi nãy dẫn một người đàn ông gầy gò bước vào. Khương Ngọc Đạt năm nay chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, mái tóc đã hơi bạc trắng, nhìn kỹ xuống dưới, có thể nhìn ra lúc tuổi trẻ ngoại hình cũng tuấn tú, nhưng bây giờ mặt lại đầy gian nan vất vả, mang theo bộ dáng thận trọng hèn mọn.

Từ Kính hai chân gác lên trên bàn trà, mắt liếc nhìn hắn, phun ra một vòng khói, mỗi câu mỗi chữ: “Khương – Ngọc – Đạt.”

Khương Ngọc Đạt cúi đầu khom lưng: “Phải. Tứ ca, tôi là Khương Ngọc Đạt. Nghe qua đại danh Tứ ca, hôm nay có thể nhìn thấy Tứ ca, cũng là phước đức ba đời của tôi.”

Từ Kính nhìn dáng vẻ nịnh nọt của hắn, cười: “Nói hay, nói hay. Lại, lại, ngồi đi.”

Khương Ngọc Đạt thụ sủng nhược kinh, cẩn thận ở một bên ghế sô pha ngồi xuống. Ngồi xuống thì liên tục không ngừng biểu hiện thành ý: “Tứ ca, tôi biết ngài với Thẩm Hoài Cảnh ở giữa có khúc mắc, tôi với Thẩm Hoài Cảnh ở giữa cũng không đội trời chung, hai đứa con của tôi còn đang ở chổ cậu ta. Cậu ta hận không thể giết chết tôi, cho nên, tôi nhất định sẽ tốt khi đi theo Tứ ca.”

Từ Kính hít khói, thần sắc bí hiểm dưới ánh đèn, nhìn không ra cái gì.

Khương Ngọc Đạt thấy anh ta không nói lời nào, cũng không dám mở miệng nữa, cẩn thận ở bên cạnh gượng cười, trên thân đã toát mồ hôi lạnh. Từ Kính ở thành phố A có tiếng là tâm ngoan thủ lạt(*), sơ sót một cái, chính hắn là tự tìm cái chết.

(*) Tâm ngoan thủ lạt: Thủ đoạn ngoan độc.

“Ngươi là chồng Thẩm Thanh Mạn?” Từ Kính đem thuốc dập tắt, vẫy vẫy tay, có người rót cho anh ta một ly rượu đỏ.

Khương Ngọc Đạt vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, nhưng mà người phụ nữ đó đã chết cách đây sáu năm.”

Từ Kính lắc lắc chất lỏng màu đỏ sẫm, nhấp một miếng, nhíu mày: “Thật là khó uống.”

Tim Khương Ngọc Đạt nhảy một cái, người toát ra mồ hôi lạnh.

“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Từ Kính khoát khoát tay với Khương Ngọc Đạt.

Khương Ngọc Đạt còn muốn nói điều gì, nhưng thấy Từ Kính rõ ràng không muốn để ý đến dáng vẻ của hắn, không dám nói nữa, đành phải đầy bụng nghi nghĩ đành phải đi ra ngoài. Không biết Từ Kính có ý giữ hắn lại hay không, nếu không phải hắn đi vào đường cùng, muốn quay về lợi dụng hai đứa nhỏ lừa Thẩm Hoài Cảnh một khoản tiền, đánh chết hắn hắn cũng sẽ không quay về. Phải biết lúc trước Thẩm Hoài Cảnh định giết hắn thật, nếu không phải hắn tránh một chút, cái mạng này của hắn sớm đã không còn. Bây giờ nhất định phải tìm một đối thủ một mất một còn với Thẩm Hoài Cảnh, không phải hắn còn chưa cầm tới tiền, đoán chừng đã bị Thẩm Hoài Cảnh giết chết.

Chờ Khương Ngọc Đạt ra ngoài, Từ Kính buông ly rượu đỏ trong tay ra, thản nhiên nói: “Đem người đưa đến chổ đó của Thẩm Cửu.”

“Đưa đến chổ đó của Thẩm Cửu?” Người kia không rõ: “Vì sao? Người này có lẽ sẽ có ích với chúng ta. Tứ ca, không phải anh vẫn luôn nghĩ hạ bệ Thẩm Hoài Cảnh sao? Hai đứa nhỏ kia rõ ràng chính là uy hiếp của Thẩm Hoài Cảnh, vì sao chúng ta không nắm bắt cơ hội này?”

Từ Kính lùi ra sau nằm trên ghế sô pha, đôi mắt miễn cưỡng nhìn về phía cậu ta: “Cậu cảm thấy quan hệ của tôi với Thẩm Cửu như thế nào?”

Người kia nghĩ nghĩ: “Không tốt. Tứ ca không chào đón anh ta, anh ta đối Tứ ca cũng không khách khí.” Hai năm này Từ Kính với Thẩm Hoài Cảnh minh tranh ám đấu, toàn bộ thành phố A đều biết.

Từ Kính cười, đôi mắt híp lại: “Tôi đã kêu cậu ta một tiếng Thẩm Cửu, chính là thừa nhận vị trí lão Cửu của cậu ta, có thễ chúng tôi không quen nhìn lẫn nhau, có thể vì lợi ích ra tay đánh nhau, không từ thủ đoạn, tóm lại đều là tiền. Thế nhưng trên đời này, tất cả liên quan tới tiền đều là chuyện nhỏ, chuyện gì là chuyện lớn, tình cảm mới là chuyện lớn.”

Người kia nhíu mày: “Tứ ca, em không hiểu.”

Từ Kính khoát khoát tay: “Đem người đánh một trận sau đó đưa đến chổ đó của Thẩm Cửu đi.”

Người kia cho dù không hiểu cho lắm, nhưng vẫn là nghe theo chỉ thị của Từ Kính, đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Liên Hiên.

Từ Kính nửa nằm ở trên ghế sô pha, nhìn bóng đèn neon lúc sáng lúc tối ngoài cửa sổ, thở dài một hơi. Lúc thiếu niên, ba mẹ anh ly hôn, mẹ tái hôn, anh đi theo ba sinh sống. Bao nhiêu năm chưa từng ăn qua đồ ăn nóng hổi, chưa từng mặc qua một bộ đồ ấm áp.

Sau khi ba anh sớm rời đi, anh càng thành đứa trẻ không nhà. Thế nhưng là năm đó, lúc người phụ nữ kia đem quần áo đưa cho Thẩm Cửu, cũng đưa cho anh một bộ đồ giữ ấm. Bộ đồ giữ ấm kia, bây giờ còn đang ở tận dưới đáy tủ của anh, nhiều năm như anh cũng không dám lấy ra nhìn thêm lần nữa.

So với Thẩm Cửu, anh ra tù sớm hơn một năm. Thẩm Cửu nhờ anh chăm sóc tốt cho chị của cậu ta. Anh đồng ý, nhưng lại không để ở trong lòng. Ngược lại Thẩm Thanh Mạn thỉnh thoảng làm cơm xong sẽ đưa qua cho anh, còn để anh về đến nhà ăn bữa cơm. Thế nhưng anh đã đồng ý Thẩm Cửu phải chăm sóc chị của cậu ta, cuối cùng lại thất hứa với cậu ta. Nếu như anh để tâm một chút, cô sẽ không một lần nữa bị tên súc sinh Khương Ngọc Đạt này làm tổn thương. Cái người ôn nhu đó, cười lên đôi mày cong cong, có lẽ bây giờ cô ấy sẽ sống tốt trên thế giới này.

Thẩm Cửu trước đó sẽ gọi anh một tiếng Tứ ca, thế nhưng là đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh cũng không nghe được cậu ta kêu một tiếng Tứ ca.

Từ Kính cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, một giọt nước mắt theo khuôn mặt rơi xuống.

*

Sáng sớm, Liên Hiên đến Thẩm gia sớm. Đêm qua lúc nhận điện thoại bên kia của Từ Kính, giật nảy mình. Bọn họ tìm Khương Ngọc Đạt, tìm sáu năm, cũng không tìm được, này sao lại đột nhiên xuất hiện.

Thẩm Hoài Cảnh từ cầu thang xuống tới, Liên Hiên chào đón: “Cửu ca.”

Thẩm Hoài Cảnh khoát khoát tay: “Người ở đâu?”

“Từ Kính nói đem người đưa tới, trời quá muộn rồi, tôi không cho, vẫn đang ở chổ anh ta.”

Thẩm Hoài Cảnh gật đầu: “Cậu đi xem trước, một lúc tôi qua sau.”

Liên Hiên nhíu mày: “Bây giờ anh không đi?” Thẩm Hoài Cảnh tìm Khương Ngọc Đạt sáu năm, trong sáu năm này không ai dám ở trước mặt anh nhắc đến tên hắn. Bây giờ tìm được, anh cho là anh ta sẽ khống chế không nổi, cho nên đây cũng nguyên nhân anh không để cho người ta đưa Khương Ngọc Đạt tới. Thế nhưng bây giờ Thẩm Hoài Cảnh trấn tĩnh như thế, ngược lại làm anh có chút đoán không ra.

Thẩm Hoài Cảnh không nói chuyện, Liên Hiên cũng không hỏi nhiều, lái xe đi đến chổ Từ Kính.

Bầu không khí ăn điểm tâm có chút ngưng trọng. Ở giữa Khương Hoài Nhân với Thẩm Hoài Cảnh, ở giữa Ôn Đinh với Ôn Dĩ Nam, ngoại trừ Khương Hoài Bắc ăn thật vui vẻ, bốn người còn lại ăn vào đều vô vị.

Sau khi ăn điểm tâm xong, nhìn chị em Khương gia định đi học, Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt mở miệng: “Cậu đã giúp các con xin nghỉ, hôm nay đi thăm bà nội các con.”

Khi nghe nói được đi thăm bà nội Khương, đôi mắt Khương Hoài Nhân với Khương Hoài Bắc sáng lên, bọn họ lâu như vậy không gặp bà nội Khương, đều rất nhớ bà.

Trong lòng Ôn Đinh nhảy một cái, có chút lo lắng nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh. Thẩm Hoài Cảnh nắm chặt tay của cô, không nói gì.

Bây giờ bà Khương ở một viện dưỡng lão ngoại thành, một viện dưỡng lão tốt nhất thành phố A. Hoàn cảnh tốt, phục vụ tốt, điều kiện chữa bệnh cũng tốt, rất nhiều người cố gắng đều vào không được.

Đến bên ngoài phòng bà Khương, Khương Hoài Nhân nắm tay Khương Hoài Bắc cao hứng bừng bừng chạy vào, Thẩm Hoài Cảnh dừng chân lại.

“Sao thế?” Ôn Đinh nhìn anh.

Thẩm Hoài Cảnh lắc đầu: “Anh ra ngoài hít thở không khí, em vào trước đi.”

Nói xong, Thẩm Hoài Cảnh cũng đi xuống lầu. Ôn Đinh nhìn bóng lưng cô đơn của anh, trong lòng đau đớn co rút một chút.

Đẩy cửa phòng ra thì thấy bà Khương bị hai đứa bé bổ nhào cười đến vui vẻ. Khí sắc bà Khương so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thân thể nhìn cũng khỏe mạnh rất nhiều, hiển nhiên ở đây cũng không tệ lắm.

Ôn Đinh bước đến, cười: “Bà Khương.”

Bà Khương thấy cô cũng rất kinh hỉ: “Ôn Đinh a, con cũng tới.”

Ôn Đinh đem đồ đặt xuống, ngồi xuống giường: “Gần đây người vẫn khỏe chứ?

“Khỏe, khỏe, rất khỏe.”

Bà Khương nhìn thấy chị em Khương gia tất nhiên vui mừng không tưởng, lôi kéo hai người không buông tay, lại cùng Ôn Đinh nói chuyện phiếm vài câu, thời gian nhanh chóng qua đi.

“Bà nội, vì sao cậu không cho bọn con gặp bà, con với tiểu Bắc rất nhớ bà.” Khương Hoài Nhân vùi đầu trong lòng bà Khương, ồm ồm.

Bà Khương sửng sốt một chút, nâng đầu Khương Hoài Nhân lên: “Ai nói với con là cậu con không cho gặp bà?”

“Vậy tại sao mỗi lần bọn con muốn tới thăm bà, cậu đều không cho phép đây?” Khương Hoài Nhân ủy khuất trong mắt đều là nước mắt. Cô cùng tiểu Bắc đi theo bà nội nhiều năm như vậy, dù là lần trước nghe lời Ôn Đinh khuyên, cái gai này trong lòng không thể nào vượt qua được.

Bà Khương nghe vậy thở dài một hơi, ngừng nửa ngày chung quy là không biết nên nói cái gì, ôm chặt Khương Hoài Nhân với Khương Hoài Bắc, yếu ớt nói: “Tiểu Nhân, tiểu Bắc, các con còn nhỏ, có nhiều chuyện đều không hiểu, nhưng bọn con nhất định phải nhớ kỹ, trên thế giới này người đối xử tốt nhất với bọn con ngoại trừ mẹ bọn con ra, chính là cậu. Cậu bọn con đối tốt với bọn con, bà nội cũng không sánh bằng, cho nên mặc kệ lúc nào cũng phải đối xử tốt với cậu. Nghe lời cậu, đừng chọc cậu giận, cậu bọn con bỏ ra quá nhiều cho bọn con rồi, hiểu chưa?”

Cũng không phải là Thẩm Hoài Cảnh không cho bọn chúng gặp bà, mà là bà không muốn gặp bọn chúng. Bà chiếm đoạt hai đứa nhỏ nhiều năm như vậy, Thẩm Hoài Cảnh không hề nói gì, đã đến lúc trả lại hai đứa nhỏ cho cậu ta rồi.

“Nhưng mà bà nội…” Khương Hoài Nhân ngẩng đầu nhìn bà.

Bà Khương chậm rãi lắc đầu, giọng nói khó xử: “Tiểu Nhân, nghe lời bà nội, có một số việc khi bọn con trưởng thành sẽ hiểu, đối xử tốt với cậu, nghe lời.”

Trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Thẩm Hoài Cảnh đẩy cửa ra, nhìn về phía Ôn Đinh, thản nhiên nói: “Đến giờ rồi, cần phải đi thôi.”

“Tiểu Cảnh.” Bà Khương nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh, có chút kích động đứng lên. Thẩm Hoài Cảnh mặt không thay đổi đối bà khẽ gật đầu: “Anh ở ngoài cửa chờ mọi người.” Tiện thể đóng cửa lại đi ra ngoài.

Bà Khương chán nản ngồi ở trên giường, tự cười giễu: “Tiểu Cảnh, đứa nhỏ này vẫn không chịu tha thứ ta.”

Ôn Đinh đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh bà, nắm chặt tay của bà, khẽ nói: “Người đừng đau lòng, Hoài Cảnh cũng không phải là nhằm vào người, chỉ là trong lòng anh ấy quá khổ, người cho anh ấy thêm thời gian.”

Nghe được cách xưng hô của Ôn Đinh đối với Thẩm Hoài Cảnh, cùng trong lời nói quen thuộc, liền nghĩ đến thái độ vừa rồi của Thẩm Hoài Cảnh đối với cô hoàn toàn khác biệt. Bà Khương trong lòng có chút suy đoán: “Con và tiểu Cảnh…”

Ôn Đinh biết bà muốn nói cái gì, nhẹ gật đầu.

Bà Khương vui đến phát khóc: “Khó có được tiểu Cảnh mở lòng đối đãi với một người. Ôn Đinh, con nhất định đối xử tốt với nó. Tiểu Cảnh những năm này mang nhiều đau khổ như vậy. Lúc trước đều do ta hại hai chị em bọn họ, nếu không phải ta, tiểu Mạn cũng sẽ không như vậy.”

Trong câu nói của bà Khương không có logic gì, Ôn Đinh vẫn nghe hiểu, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào, trong lòng có chút ngột ngạt. Nếu như đặt ở vị trí người ngoài nhìn xem, hết thảy chỉ là lựa chọn của chị Thẩm, với Bà Khương không có quan hệ gì. Thế nhưng đặt ở vị trí của Thẩm Hoài Cảnh, Ôn Đinh lại không thể dùng trái tim bình thường đi đối đãi.

Nghĩ đến anh trải qua tất, lòng của cô liền co lại co lại đau thương. Ở tù năm năm, đối một chàng trai mười tám tuổi như thế nào? Nghĩ đến lời Từ Kính nói, cùng những vết sẹo đan xen trên lưng anh, Ôn Đinh liền cảm thấy ngạt thở, thống hận con trai Bà Khương, thậm chí nhìn thấy Bà Khương, cũng không còn loại cảm giác thuần khiết trước kia.

Khương Hoài Nhân đứng ở một bên, cắn môi dưới, như có điều suy nghĩ.

*

Từ viện dưỡng lão đi ra, đã qua giữa trưa, Thẩm Hoài Cảnh đưa mấy người đến nhà hàng ở trung tâm ăn, thì muốn rời đi.

Ôn Đinh đi theo sau anh ra ngoài, nhíu mày: “Anh muốn đi đâu a, trước ăn cơm đi, không mất bao lâu a.”

Thẩm Hoài Cảnh xoa xoa tóc cô: “Anh có chuyện rất quan trọng phải xử lý, anh sẽ nhớ ăn cơm, em không cần lo lắng.”

Thẩm Hoài Cảnh quay người muốn đi, Ôn Đinh vội vàng kéo anh: “Thẩm Hoài Cảnh.”

Thẩm Hoài Cảnh dừng bước, quay đầu nhìn cô, giọng nói ôn hòa: “Sao thế?”

Ôn Đinh lấy ra một chiếc ví nhỏ rất cũ từ trong túi ra, nhét vào tay anh: “Trong này là ngọc Phật nhỏ, trước kia mẹ em đưa cho em, mẹ nói ngọc nuôi người, cho nên mua cho em với Dĩ Nam mỗi người một khối ngọc. Đều nói nam đeo Quan Âm nữ đeo Phật, cho nên của Dĩ Nam chính là một tượng Quan Âm, của em chính là một tượng Phật, em đem cái này tặng cho anh, được không?”

Thẩm Hoài Cảnh nhìn vào chiếc ví tối màu trong tay cô, trong lòng lại dường như cuộn qua những cơn sóng bão. Xưa nay cô sẽ không mở lời an ủi anh, lại mỗi thời mỗi khắc đều dùng hành động để cho anh biết cô luôn luôn ở bên cạnh anh.

Ngón tay thon dài có chút cuộn lại, đem chiếc ví kia nắm chặt trong tay. Thẩm Hoài Cảnh đưa tay nắm cằm cô, hung hăng hôn môi cô, nhẹ nhàng nói: “Ôn Đinh, chờ mọi việc kết thúc, thì chúng ta kết hôn, được không?”

Ôn Đinh nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Anh vẫn cho là cả đời này anh không thể nào đối diện với những vết sẹo trong đáy lòng một lần nữa, nhưng mà lúc có một người đứng bên cạnh cùng anh gánh chịu, cho dù sóng to gió lớn nữa cũng không thể đánh bại anh.

__________

Editor:

Tra nam thứ nhất đã xuất hiện và chuẩn bị ăn hành. Mọi người chờ đón xem nhé.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

chapter content


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.