Ngôi Làng Cổ Mộ

Chương 11



Chúng tôi đi thẳng ra sau làng, tới ngọn núi đó như lần trước. Bấy giờ là tầm 12 rưỡi hơn chút. Mặt trời cũng đã chiếu trên đỉnh đầu. Thật sự may vì hôm nay có nắng. Giờ là mùa đông, đâu phải hôm nào trời cũng có nắng.

Hiếu lại dựng xe cạnh 1 phiến đá. Làng này vắng vẻ tới mức, có vứt xe ra đây cũng chẳng có ai lấy. Hiếu bảo tôi đưa tờ giấy cho cậu.

Đứng ngâm cứu một lúc Hiếu mới nói: “Tớ nghĩ là “Bãi cỏ màu xanh…” là ở phía trảng cỏ trong kia..vì ở trong đó mới có cây trứng cá thôi. Nhiều lắm. Nhưng giờ là đông, không có quả thôi…”

Tôi gật gật đầu. “Cậu dẫn đường đi…”

Chúng tôi lại men theo vết nứt cũ để đi vào trảng cỏ phía trong. Không khí bên trong hang động lạnh toát.

Cảnh vật vẫn nằm im lìm ở đó như lần trước tôi đến đó.

Hiếu cầm tờ giấy ra soi soi, đọc đọc rồi ngẩng đầ lên trời, hướng về phía ngọn núi chúng tôi vừa đi xuyên qua. Đoạn cậu vẫy vẫy tôi lại gần

“Đây này…Lại đây nhanh lên”

Tôi đứng cạnh Hiếu, nhìn theo hướng tay mà cậu chỉ.

Hiếu chỉ vào một mỏm đá dài tít phía trên đỉnh núi. Ngọn đá vươn dài ra, khá to và vững chãi.

“Đấy, cậu nhìn thấy không. Cái mỏm đó là Đỉnh Thiên Ngà đấy….”

“Thiên Ngà…là Ngà voi á?” Tôi hỏi

“Ừ, cậu không thấy nó mọc dài ra như cái ngà à?”

Tôi gật gật đầu ngô nghê. Công nhận trí tưởng tượng của người dân phong phú thật.

“Ngà voi mọc trên đỉnh núi, gần với bầu trời nên người ta gọi là Thiên Ngà.” Hiếu giải thích tiếp.

“Dưới bóng Thiên Ngà..tức là dưới bóng của cái ngà đó..in xuống nền đất đúng không?” Tôi hỏi

Hiếu gật đầu. Thế nhưng cậu cau mày: “Ừ nhưng mà giờ là giữa trưa…mọi thứ đều đứng bóng…lấy đâu ra bóng Thiên Ngà nhỉ? Nếu có cũng chỉ chiếu được tí mỏm đầu đá là cùng…”

Chúng tôi đi loanh quanh quanh khu vực ấy, công nhận chỉ có bóng tí mỏm đá phía sát chân núi.

Tôi vò đầu bứt tóc. Sao khó thế nhỉ? Như thế tức là sao?

Bất chợt Hiếu vỗ tay cái đốp một phát.

“Ừ đấy, tớ quên. Phía trước còn có một câu là “Ngọn sóng xô ngang” đúng không?

Tôi gật gật đầu.

“Thế giờ chúng ta phải tìm xem ngọn sóng xô ngang là cái gì đã chứ. Tớ nghĩ là bài thơ này, từng câu từng chữ đều có ý nghĩa chỉ dẫn, mình không nên bỏ sót câu nào, nếu không sẽ không tìm ra đâu…”

Chúng tôi lại quay trở lại phía trước ngọn núi, thông qua đường hầm nhỏ kia.

Chúng tôi đứng trân trân trước ngọn núi Bia mộ. Tôi lặng lẽ quan sát ngọn núi mà chẳng hiểu ra điều gì. Giờ đã là 1 giờ chiều.

Tôi và Hiếu cứ loanh quanh ở đó mất 1 lúc mà vẫn không hiểu “sóng” ở đây là cái gì? Hay là ở thác nước? Thế nhưng mà chỉ dẫn này có trước khi dẫn tới trảng cỏ phía trong, vậy nên chắc chắn ngọn sóng đó ở phía ngoài này…

Thế rồi đến tầm 1h30 chiều, một cơn gió thốc lên từ phía trên đầu núi, dội thẳng vào chúng tôi. Những tán cây mọc rìa chân ngọn núi lay động trong gió.

Tôi nhận ra một điều. Tôi vội kều Hiếu: “Ê ê…”

Tôi chỉ vào phía chân ngọn núi.

Bóng của những tán cây trải dài dưới chân núi bắt đầu đổ dài ra. Từng chiếc bóng uốn lượn mấp mô như là…

“Sóng kìa!” Hiếu thét lên.

Hóa ra sóng là đây. Con sóng tạo nên bởi bóng những tán cây, đang liếm dần mặt đất.

Đúng là “Ngọn sóng xô ngang” kéo dài từ đầu kia ngọn núi đến bên này ngọn núi.

“Vậy…vậy là câu thơ đó…định hình cho chúng ta về thời điểm!” Hiếu đánh tay cái bốp ra chiều thích thú lắm. Thời điểm ban đầu là giữa trưa “Mặt trời đứng bóng..” Đợi cho đến khi “Ngọn sóng xô ngang…” tức là quá trưa một chút…Giờ là 1 rưỡi hơn…”

Mặt trời đứng ở giữa đỉnh núi, quá trưa sẽ chuyển dần sang 1 bên ngọn núi….Khoảng thời gian có rõ bóng của cả 2 bên núi chỉ là trong chốc lát, tầm khoảng quá trưa.

Hiếu giục tôi: “Mau lên!”

Nói rồi Hiếu và tôi vội vàng chạy vào phía trong trảng cỏ.

Khi bước ra ngoài ánh sáng, tôi vội quay đầu nhìn về phía ngọn núi, nơi có đỉnh Thiên Ngà. Lúc này, bóng của chiếc ngà bằng đá đó đã hiện ra mồn một dưới trảng cỏ.

Tôi và Hiếu lại gần chỗ đó. Tôi và Hiếu cùng đứng dưới bóng mỏm Thiên Ngà.

“Bài thơ bảo gì tiếp?” Tôi hỏi.

“Nhìn sang bên trái

Bụi cây tai tái

Bước năm bước sang…”

Hiếu nhìn vào tờ giấy rồi đọc tiếp.

Tôi vội nhìn sang bên trái.

Thẳng chỗ chúng tôi đứng có một hàng những bụi cây dại nho nhỏ xếp thành hàng dọc.

Tuy nhiên tôi để ý thấy một bụi cậy có màu xanh lá mạ, đậm hơn những bụi cây bên cạnh một chút, hơi chéo lên phía chúng tôi đứng 1 chút.

Tôi gọi Hiếu: “Ê…liệu kia có phải là bụi cây tai tái???”

Hiếu nheo mắt rồi quan sát lùm cây: “Có thể lắm…cứ đi thử đi..mất gì đâu nào…”

Thế là chúng tôi bước chéo lên 5 bước sang bên trái, lại gần lùm cây. Bước chân cuối cùng của tôi và Hiếu dóng thẳng với lùm cây đó.

“Sau đó thẳng hàng. Tiến lên 8 bước

Chếch lên phía trước. Bên phải chứ đâu. Hòn đá mưa Ngâu. Chính là chỗ đứng.”

Hiếu tiếp tục đọc.

“À há, có vẻ thú vị rồi đấy” Hiếu nói.

“Tức là mình phải đứng trên hòn đá Mưa ngâu đúng không? Hòn đá đấy cách đây 8 bước?

Hiếu gật đầu. ‘Bước sang chếch phía bên phải…”

Thế là chúng tôi bước chếch lên bên phải 8 bước.

Tôi nhìn xuống chân tôi, toàn cỏ là cỏ, chẳng có hòn đá nào.

Tôi nhìn sang Hiếu khó hiểu, hay là chệch hướng??

Hiếu đang ngó quanh quất quanh chỗ đứng giống tôi. “Sao không thấy gì? Cậu biết hòn đá Mưa ngâu là gì không?”

Hiếu lắc đầu. “Tớ chịu”.

Tôi thở dài. Bài thơ này là nhảm nhí sao?

Thế là manh mối kẹt ở đây sao…Tôi không cam tâm. Phải dũng cảm lắm tôi mới dám lấy về bài thơ này…phải làm sao đây?

Hiếu quay sang cốc đầu tôi một cái thật đau.

“Tại cậu đấy. Tự dưng lôi nhau ra đấy chơi cái trò trẻ con này. Làm gì có gì???”

“Trò trẻ con cái đầu cậu ý!!!” Tôi hét lên. Thế rồi trong đầu tôi lóe lên một tia sáng mong manh.

“Trẻ con. Đúng rồi! Trò trẻ con phải để trẻ con chơi chứ???

Tôi quay ra Hiếu cười to đến mức cậu ta cũng phải kêu lên: “Trông mặt phát sợ ý? Gì nữa đây???”

Tôi nắm tay áo Hiếu chạy ngược lại phía chân núi.

“Từ từ đã nào….” Hiếu vội cầm lấy một cành cây rụng dưới đất rồi chạy lại phía dưới đỉnh Thiên Ngà, cắm đúng cành cây đó vào chỗ cái bóng đang ngả dài ra.

“Đây, đánh dấu phát, lần sau đỡ phải căn giờ. Đó, giờ muốn đi đâu thì đi…” Hiếu vỗ vỗ hai tay vào nhau phủi bụi.

Chúng tôi nhanh chóng chạy ra khỏi trảng cỏ lần thứ hai.

Tôi chạy trên con đường làng mấp mô, Hiếu đuổi theo sau.

Nhìn thấy một đứa trẻ con đang đi cùng với mẹ trên đường, tôi bèn chạy lại: “Bé ơi…cho chị hỏi nhờ chút…Cháu xin lỗi nhờ cô một tí nhé….Em có biết hòn đá Mưa ngâu là hòn đá nào không???”

Đứa bé tầm 5 tuổi tròn mắt. “À…ở sau núi Bia á chị…”

Tôi mừng quýnh lên: “Em biết thật à??? Chỉ cho chị với được không…làm ơn..gấp lắm…”

Đứa bé bắt đầu rúm lại, núp sau lưng mẹ: “Không…em không dám đâu…”

“Đi mà…” Tôi lay lay tay đứa bé.

Mẹ nó gắt lên: “Làm gì thế cháu?? Định đưa con gái cô đi đâu?”

“Chị tìm anh Quang bệu ý…anh ý dẫn chị đi…” Cô bé nói.

Tôi nhìn sang Hiếu. Cậu hiểu ý liền bảo: “Tớ biết thằng bé đấy. Nó là đại ca của bọn trẻ con làng này. Đi tìm nó vậy.”

Nói rồi tôi cảm ơn hai mẹ con đứa bé rồi đi theo Hiếu.

Hiếu dẫn tôi đi lòng vòng ở trong làng.

Mãi đến một cửa hàng tạp hóa bé xíu xập xệ thì Hiếu dừng lại. Cậu chỉ tay vào một thằng bé bụ bẫm tầm 8 tuổi đang ngậm kẹo mút, chơi bi với mấy đứa con trai xung quanh.

Hiếu lẩm bẩm: “Nền đất thế mà cũng chơi bi được, tài thật…Ê, Quang bệu!”

“Gì thế anh Hiếu?” Nó ngẩng lên.

“Chị đẹp này cần giúp đỡ.”

Tôi cũng vội tiếp lời: “Chào Quang…ừm..em có biết hòn đá Mưa ngâu không?”

Thằng béo cười khành khạch rồi bảo: “5 cây kẹo mút nhá!” Nó chìa tay ra.

Hiếu vội móc hầu bao ra rồi chạy lại hàng tạp hóa định mua kẹo mút. Tôi bèn gọi với theo: “ơ, để tớ trả!”

“Thôi để đấy!”

Hiếu dúi vào tay thằng bé mập 5 cây kẹo mút. Mắt nó sáng rỡ lên.

“Ừ, em biết, ai chả biết…” Thằng bé nói.

“Dẫn chị đi với, được không???” tôi khẩn nài.. “Chị..chị đang cần tìm một thứ…”

“5 cái kẹo nữa, trọn gói được không???” Thằng Quang cười ma mãnh.

Tôi định rút ví ra thì Hiếu đã nhanh chóng mua thêm 5 cái nữa.

“Béo lắm rồi, ăn kẹo ít thôi!” Hiếu nói.

“Ê chúng mày…Tao đi đây tí, đứa nào nấy bi của tao, ăn đòn đấy nhé!” Nó nói với lũ bạn đằng sau. Thằng bé nói ngọng nghe buồn cười quá.

Chúng tôi – 2 thanh niên lại đi sau đít một thằng bé múp míp, tiến về phía sau làng.

Nó băng băng chui vào khe nứt của ngọn núi Bia mộ chẳng sợ sệt gì, lát sau đã có mặt ở chỗ trảng cỏ. Giờ đã là chiều, nắng có phần dịu đi.

“Nói thật nà…” Thằng bé gãi đầu… “Em không nhớ chính xác nó ở đâu đâu..em nhớ nà đâu đó quanh đây…”

Hiếu gí tờ giấy tôi viết vào mặt nó. “Đây, mày cứ làm theo đúng cái này. Chỗ đứng xuất phát anh đánh dấu kia rồi. Nhanh lên!”

Thằng bé cầm lấy tờ giấy đọc rồi lạch bạch đi lại chỗ Hiếu chỉ.

Nó làm theo các bước rất cẩn thận. Chúng tôi cứ bước theo phía sau nó.

“Một…hai..3….6…7…8” Nó đếm đủ 8 bước rồi dừng lại.

Nó reo lên: “Đây rồi nhé! Hòn đá mưa ngâu!”

Chúng tôi vội vàng chạy lại xem. Chỗ nó đứng cách chỗ lúc đầu chúng tôi đứng khoảng vài bước về phía sau. Tôi thắc mắc. Tại sao chúng tôi cũng làm theo đúng chỉ dẫn mà lại không đúng nhỉ?

Thằng bé đang dẫm trên một hòn đá khá to. Xung quanh hòn đá đó rải rải khá nhiều đá nhỏ và sỏi. Trông hòn đá đó rất bình thường như những hòn đá khác, sao lại gọi là Hòn đá mưa ngâu??

Thằng Quang bỏ chân ra, chỉ chỉ: “Đây nà hòn đá Mưa ngâu lè chị. Chị nhìn thấy Ngưu Nang Chức Lữ hông?” Thằng bé ngọng líu ngọng lô.

Tôi chăm chú nhìn. A, quả thật có những đường vân trên đá khắc họa nên hình dáng hơi giống người, một nam, một nữ.

“Còn đây là cầu Ô thước lè…” Thằng bé khoát tay chỉ những hòn đá rải rác xung quanh. Trí tưởng tượng của con trẻ quả thực không thể ngờ được. “Mùa mưa vân còn rõ hơn lữa kìa…” Thằng bé nói tiếp “Em xong việc rùi nhá!

Nó tính chạy đi thì Hiếu túm chặt cổ áo nó lại.

“Này này…trọn gói rồi nhá! Giúp nốt chị đẹp đi!”

“Ơ ơ..” Thằng bé giãy giụa. “Bỏ em ra!”

“Ngoan đi anh khắc bút chì đẹp cho đi khoe các bạn!!” Hiếu hứa hẹn

Lúc đó thằng bé mới phụng phịu: “Ờ…được..Anh nhớ nhá!”

Rồi nó lại cầm tờ giấy đọc tướng lên: ” Dưới cây cá trứng…Đi hai vòng lăm…”

Bên trái của trảng cỏ trồng rất nhiều cây. Có cả một hàng cây cá trứng đang ở đó, tán cây khẳng khiu ít lá, không có quả. Không biết sẽ là cây nào có chôn lời chỉ dẫn?

Thằng bé Quang đứng trên hòn đá mưa Ngâu nhìn thằng về phía rặng cây. Thế rồi nó phăm phăm tiến về cây trứng cá đứng thằng với tầm tay của nó dóng sang. Nói cách khác, chiếc cây đó thẳng hàng với hòn đá Mưa ngâu.

“Chắc nà đây..” Thằng bé nói.

Thế rồi nó bắt đầu đi hai vòng rưỡi xung quanh chiếc cây.

Nó dậm chân đứng lại ở bên mé trái của cây trứng cá, hơi chéo về phía sau.

“Đây nhá, hai vòng lăm… Anh chị đào chỗ lày nên nà được!”

Tôi mừng rỡ cảm ơn thằng bé.

“Thế nhá, em về chơi tiếp đây! Ở lại đây nâu sợ nắm!” Nói xong nó chạy vù đi.

Hiếu lụm một hòn đá sắc cạnh ở dưới đất lên, bắt đầu đào đào xuống chỗ thằng Quang bệu vừa đứng.

Tôi lặng yên quan sát. Mong là lần này tôi sẽ có câu trả lời.

Hiếu đào thành một hố sâu tầm 30cm xuống dưới, rễ cây dần lộ ra. Bất chợt tay cậu đập vào một vật cứng.

“AAA. Đây rồi…” Tôi chạy lại gần để xem.

Hiếu bới lên một hộp sữa Ông Thọ đã cũ rỉn, bên thành khắc hai chữ H và T.

Hiếu xoay hộp sữa ông thọ trên tay để xem xét. Cậu nghi ngờ rằng đây chỉ là rác. Thế nhưng Hiếu nhìn thấy 2 vết đục ở trên nắp lọ.

“Đây là hộp sữa đặc được dùng hết rồi…”

Hiếu cầm lắc lắc lên. Bên trong nghe lạo xạo

“Có gì đó trong đấy này!” Hiếu reo lên.

Nói rồi cậu dùng lực bóc chiếc nắp hộp rồi dốc ra. Một tờ giấy ngả vàng được gấp be bé rơi ra ngoài. Tôi cảm thấy sự phấn khích rần rật lên trong huyết quản.

Hiếu cuống quýt mở ra, tôi cũng nhìn theo để xem bên trong viết gì:

” Tình bạn chúng ta

Bất chấp ma quỷ

Vào một ngày nghỉ

Mình lại về đây

Hòn đá lai Tây

Trên thành giếng cổ

Đánh dấu nỗi khổ

Nhưng rất chân thành

Đẹp như bức tranh

Tình bạn hai đứa”

Kí tên: T

Tôi nhìn dòng chữ và cảm thấy quen thuộc đến lạ thường. T là ai?

Tôi nhìn Hiếu. Chúng tôi lại gần chiếc giếng cổ nằm giữa trảng cỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.