Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 46: Thăm viếng



Trong thư phòng vô cùng im ắng, ngoại trừ tiếng lật giấy, cũng không có tiếng động khác.

Tống Ngâm Tuyết chuyên chú xem, cuối cùng cũng kết thúc, nhẹ đóng sổ sách lại, hai mắt khép lại, lập tức lại mở ra, một mảnh trong sáng.

“Kỳ Nguyệt.” Thanh âm đạm mạc vang lên, Kỳ Nguyệt nghe vậy không khỏi khẽ giật mình, trong mắt mơ hồ có sự phức tạp. Từ sau khi nàng té bị thương, cho tới nay, bất luận thái độ mình có ác liệt, hay lời nói ác độc thế nào, vị Nhữ Dương quận chúa này, thủy chung đều dùng một bộ dạng rất vui vẻ dễ chịu ứng phó, chưa bao giờ xa cách cùng lạnh lùng như hiện tại.

Nàng, tức giận sao? Trong nội tâm mơ hồ chua sót, nhưng lúc này Kỳ Nguyệt cũng chưa ý thức được, mím môi tiến lên, “Quận chúa!”

“Kỳ Nguyệt, phân phó xuống dưới, kể từ ngày mai, đem tỉ suất các tiền trang đề ột thành.”

“Đề ột thành? Vì cái gì?” Nghe vậy cả kinh, khó hiểu lên tiếng hỏi, hiển nhiên, Tống Ngâm Tuyết ra lệnh thay đổi phương thức như thế, làm chotrong lòng Kỳ Nguyệt có chút kháng nghị.

“Không vì cái gì cả, cứ làm theo lời của ta là được!” Gõ gõ mặt bàn, vẻ mặt bình tĩnh, Tống Ngâm Tuyết lúc này, trên mặt có một loại uy nghiêm không thể kháng cự.

Nàng còn chưa từng lạnh lùng nhìn hắn như thế! Há hốc mồm, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, chỉ đành chắp tay lĩnh mệnh, trong lòng vô vàn mất mát.

Tống Ngâm Tuyết đứng dậy, khi nàng định xoay người đi ra cửa thì đồng thời, Mân Côi ngoài cửa bối rối báo: “Quận chúa, Lục hoàng tử, đang đi thẳng đến Thiên Hương các!”

Cái gì, Tống Vũ Kiệt đến đây? Còn thẳng tiến đến chỗ Khuynh Nhạc công chúa? Hắn cũng hơi quá đáng không thèm để nàng vào mắt rồi!

“Đi, đi xem!” Vốn đã nhấc chân đi về trong phòng mình, nghe bẩm báo xong, liền lập tức chuyển hướng.

Trong Thiên Hương các, Kiều Mạt Nhi đã nhiều ngày liên tiếp nằm trên giường không dậy nổi, thân thể lúc này cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, sau khi đuổi Tử Sở vừa mới tới thăm về, đang nhàn nhã uống canh hạt sen Tiểu Đào bưng tới.

“Canh hạt sen của Đại Tụng này a, cuối cùng cũng không ngon bằng Kiều quốc!” Bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, Kiều Mạt Nhi ra vẻ ráng chấp nhận đưa vào trong miệng.

Nghe vậy, Tiểu Đào mỉm cười, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Công chúa, Đại Tụng này không thể so với Kiều quốc, không thể giàu có bằng! Cho nên về lý mà nói, mấy thứ này cũng không thể sánh kịp Kiều quốc!”

“Ừm, cũng đúng! Đại Tụng cùng Đại Lương luôn luôn là binh lực tương đối cường thịnh, mà Hoa quốc cùng Kiều quốc chúng ta, thì quốc thổ dồi dào phì nhiêu, về phần Đông Bình cùng Tây Thần nha, ngoại trừ bởi vì nằm ở chỗ xa xôi, địa thế hiểm yếu ra, những thứ khác, cũng không có gì đặc biệt.”

Gật gật đầu nói, lúc này, trong lòng Kiều Mạt Nhi âm thầm đắc ý: vài năm này, mình du lịch các quốc gia, có thể nói là cái gì cũng nghe cũng biết. Đông Bình cùng Tây Thần, chính là nước nhỏ, thực lực của mỗi nước cũng không cường thịnh, vật chất cũng không phì nhiêu, hơn nữa địa thế lại xa, cho nên vị trí vương hậu của hai nước này, nàng trên căn bản là nhìn không thuận mắt!

Nhớ ngày đó, vì tìm tin tức chuẩn xác, nàng không tiếc cùng trọng thần hậu duệ quý tộc của hai nước ngủ vài buổi tối, bây giờ nghĩ lại tràng cảnh kia, trong lòng vẫn rất là tức giận! MD! Rốt cuộc là nước nhỏ, bình thường cũng không gặp được mỹ nữ, có cơ hội hai mắt liền sáng lóa, nếu không lăn qua lăn lại khiến nàng mệt mỏi chết khiếp thì kiên quyết không cho nàng xuống giường! MD! Một lũ nam nhân biến thái chết tiệt!

Trong nội tâm oán hận mắng nhiếc, suy nghĩ một hồi, vẫn là cảm thấy Tử Sở biểu ca của nàng dễ dạy nhất!

Hoa quốc tuy giàu có, nhưng dù sao quốc chủ cũng đang độ tuổi tráng niên, phế hậu lập hậu mới tương đối khó khăn, lực cản cũng rất lớn, hơi vô ý thì danh tiết khó giữ được, không thể cố. Mà Tống Vũ Thiên nha, tuy thân phận và tuổi của hắn đều tương đối phù hợp, hơn nữa biểu hiện trên giường cũng rất được lòng nàng, nhưng người này vừa nhìn đã biết là một kẻ không dễ khống chế, hơn nữa hắn đối với các quốc gia thủy chung đều giữ thái độ mơ hồ, cho nên càng nghĩ, thì quyết định không cân nhắc đến hắn nữa.

Sau khi tưởng tượng qua xu thế của đại cục, Kiều Mạt Nhi buông chén thìa, cau mày nuốt xuống.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười nịnh nọt, tiếp theo, một cái thân ảnh mặt thịt bụng phệ liền lung lay tiến đến, “Khuynh Nhạc công chúa, bổn hoàng tử tới thăm nàng đây!”

“Ngươi là ai, mau đi ra ngoài! Khuê phòng của công chúa nhà ta, há lại để một đại nam nhân như ngươi tùy tùy tiện tiện xông vào sao?” Quát một tiếng , Tiểu Đào chống nạnh tiến lên.

Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi mỉm cười chuyển mắt, bên môi hiện lên một nụ cười xấu xa, giống như suy yếu vịn cái trán diễn trò nói: “Khuynh Nhạc thân thể không tốt, không thể đứng dậy đón chào, mong Lục hoàng tử thứ lỗi!”

“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại! Công chúa nằm nói chuyện là được rồi!” Vừa thấy Kiều Mạt Nhi tỏ ý cho phép mình lưu lại, Tống Vũ Kiệt lập tức vui mừng mặt mày hớn hở, thân thể thoáng cái lướt qua Tiểu Đào, rất nhanh đặt mông ngồi xuống bên giường.

“Công chúa cảm thấy không thoải mái ở đâu?” Mê đắm nhìn, thèm chảy dãi, kìm lòng không được một bả nhấc tay Kiều Mạt Nhi lên, Tống Vũ Kiệt hưng phấn đến thịt mỡ trên mặt cũng run run.

“Lục hoàng tử!” Thẹn thùng kinh hô một tiếng, cúi đầu xuống, xấu hổ rút tay ra, hai má hiện lên hai vạt đỏ tươi như mây hồng, Kiều Mạt Nhi cất giọng yếu ớt nói: “Lục hoàng tử, người làm cái gì vậy. . . . . .”

“Mạt Nhi, ta thích nàng! Từ ngày đó nhìn thấy nàng, sau khi trở về trong đầu ta đều là thân ảnh của nàng, ôm thiệt nhiều cô nương vẫn cảm thấy thực vô vị, ta nghĩ ta đây đã trúng độc của nàng rồi!”

“Lục hoàng tử, . . . . . .” Thẹn thùng nghiêng đầu, mị nhãn phiêu qua một bên, bộ dạng tất nhiên là phong tìnhvô hạn, khiến đến xuân ý trong lòng Tống Vũ Kiệt nhộn nhạo một hồi.

“Mạt Nhi. . . . . .” Nhanh chóng vươn tay lần nữa, bắt lấy bàn tay mềm mại đưa lên miệng hôn, Tống Vũ Kiệt lúc này mê say trong sắc đẹp ôn nhu của Kiều Mạt Nhi.

“Lục hoàng tử, người yêu mến Mạt Nhi như vậy sao?” Giãy dụa rút ta về, giả bộ như có chút tức giận, Kiều Mạt Nhi lúc này, giương mắt, ủy khuất yếu ớt nói: “Lục hoàng tử, Khuynh Nhạc nói thế nào cũng là công chúa một quốc gia, đến Đại Tụng làm khách, mặc dù không có phong cảnh như ở trong nước, nhưng không thể so với các nữ tử hạ đẳng khác, há lại để cho hoàng tử tùy tiện khinh bạc như thế. . . . . . Như người vậy, còn nói là yêu mến, ta thấy căn bản chính là đùa bỡn. . . . . .”

Che mặt khẽ nấc, tuy là không ra được nửa giọt nước mắt, nhưng biểu lộ lại thập phần thương tâm. Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt đau lòng thu tay lại, hùng hồn há mồm nói: “Mạt Nhi, ta đây là do quá nhớ nàng nha, cho nên, cho nên. . . . . . Ai, nàng đừng khóc, đừng khóc, nàng mà khóc, lòng ta đây sẽ rất đau!”

“Lục hoàng tử còn đau lòng vì Mạt Nhi sao?” Vừa nghe vậy biết Tống Vũ Kiệt lúc này ruột gan đã rối bời, Kiều Mạt Nhi không ngừng cố gắng, dù sao Tử Sở vừa mới rời đi, trước mắt sẽ không trở lại, nàng vừa vặn nắm lấy cơ hội này hảo hảo châm ngòi lửa một phen.

“Lục hoàng tử chẳng lẽ không phải định đùa bỡn Mạt Nhi sao?”Thương tâm che mặt, thể hiện rõ nhu tình nữ tính, quay đầu lại, còn cố ý hếch ngực, đem bộ ngực nguyên bản cũng hơi hở hang của mình càng thêm bạo lộ trước mặt người khác.

Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt cảm thấy toàn thân nóng lên, cổ họng không khỏi nhấp nhô, lập tức một cỗ cảm giác tê dại thư sướng chảy khắp mỗi dây thần kinh của hắn.

“Làm sao lại thế? Làm sao lại thế? Ta sao có thể cam lòng đùa bỡn Mạt Nhi? Ta đây đau lòng còn không kịp!” Cố nén không vươn móng heo ra lần nữa, hai mắt Tống Vũ Kiệt mãnh liệt nhìn chằm chằm vào bóng hình trước mắt.

Thấy vậy, Kiều Mạt Lỵ cho rằng thời cơ đã đến, âm thầm cười lạnh một tiếng, cố ý đứng dậy muốn vươn tay! Nhưng vào lúc này, chỉ nghe“Aí dà –” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê, đột nhiên nhăn thành cái bánh bao, bụm lấy bả vai, không ngừng cắn chặt hàm răng.

“Mạt Nhi làm sao vậy?” Giật mình, Tống Vũ Kiệt vội vàng hỏi thăm. Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi che che giấu giấu, lắc đầu làm bộ không có gì.

Tống Vũ Kiệt không tin, một bả vươn tay giật ra vạt áo nơi đầu vai của nàng, chỉ thấy vừa kéo ra, một khối máu bầm tím xanh trên đầu vai Kiều Mạt Nhi thình lình xuất hiện ở trước mắt, đối lập với da thịt tuyết trắng chung quanh, thật là khiến mắt hắn đau nhói .

“Ai làm !” Hét lớn một tiếng, mạnh mẽ đứng lên, ngực không ngừng phập phồng . Con bà nó! Người Lão Tử cũng không dám đụng vào, lại có người dám ra tay độc ác như thế sao!

Nhìn Tống Vũ Kiệt giận dữ trước mắt, Kiều Mạt Nhi cười trộm trong lòng, nhưng trên mặt lại càng thêm đáng thương: “Lục hoàng tử không nên hỏi nữa, Mạt Nhi, Mạt Nhi không có gì đáng ngại. . . . . .”

“Không được! Hôm nay ta nhất định phải ra mặt cho nàng! Nàng là khách quý của Đại Tụng ta, nhị ca ta luôn dặn dò phải hầu hạ thật tốt, nhưng bây giờ nàng cư nhiên bị người ta đả thương thành như vậy? Cơn tức này, tuyệt đối không nhẫn được! Nàng mau nói cho ta biết, rốt cuộc tên đầu sỏ là ai!”

Tống Vũ Kiệt hấp tấp nóng nảy, phẫn nộ kêu lên. Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi ra vẻ thương tâm, một bộ khó xử nhìn người trước mặt một chút, sau đó biểu lộ yếu ớt nói: “Quận chúa nàng, nàng. . . . . .” Hừ, Tống Ngâm Tuyết! Tuy tử sĩ ta phái đi không thể giết ngươi, nhưng tìm một chút phiền toái cho ngươi ta luôn có thể a!

“Hừ! Ta biết ngay là nàng! Tiện nhân này, nàng ta nhất định là ghen ghét vàng mới hạ độc thủ như thế! Mạt Nhi chờ đấy, ta đây sẽ báo thù cho nàng!” Vừa nghe lời này, Tống Vũ Kiệt giận tím mặt, rít gào một tiếng, tức giận như lửa cháy ngùn ngụt nhấc chân muốn đi ra ngoài.

Lúc này, một câu trào phúng từ cửa ra vào thản nhiên bay tới, tiếp theo, một thân ảnh thanh lệ tuyệt luân đi đến.

“Lục ca ca, ai là tiện nhân? Huynh đây là muốn tìm ai báo thù a. . . . . .”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.