Thời gian trôi qua một cách gấp rút, mới đây ngày đầu tuần đã đến. Một ngày mang đậm màu đau thương. Không biết mọi thứ sẽ như trước hay là đường ai thì người đó đi.
Ngọc Minh giật mình tỉnh giấc, cô đưa tay chụp lấy đồng hồ báo thức lên xem.
-Chết 7 giờ 30 rồi!- Cô quăng đồng hồ xuống giường và vọt nhanh vào nhà vệ sinh.
Cô nhanh chóng làm tất cả mọi thứ, từ trang phục cho đến đầu tóc. Cô chạy nhanh qua phòng gọi Khả Liên.
-Khả Liên, cậu dậy nhanh đi!!!
-Chuyện gì vậy?- Khả Liên nói giọng ngái ngủ.
-Ra sân bay thôi, Sĩ Thành sắp đi rồi kìa.
-Ơ…hả??- Khả Liên bật dậy.
-Vào thay đồ nhanh lên…
Khả Liên luống cuống chạy vào nhà vệ sinh.
Ngọc Minh nhìn đồng hồ đúng 7h45, cô chờ không nổi nữa, nói vọng vào trong.
-Mình đến đó trước giữ chân Sĩ Thành lại, cậu đến sau được không?
-Được, cậu cứ đi trước đi!
Ngọc Minh chạy xuống lầu, cô nhanh chân ra ngoài đường lớn bắt taxi.
…
Quốc Minh ngồi ở phòng chờ, vài phút nữa thôi anh sẽ cùng Khả Linh bước vào Lễ Đường. Bắt đầu một cuộc sống mới cho cả hai.
Anh đang mỉm cười nghĩ ngợi thì từ ngoài ông Nhất Phàm bước vào.
-Ơ…ba! Ba ngồi xuống đây đi!- Anh gọi ông.
Ông lưng chừng suy tính rồi ngồi xuống.
-Sau hôm nay ba sẽ có con dâu rồi. Nhất định Khả Linh sẽ làm tròn bổn phận con dâu ngoan của ba.
-Con đừng bênh vực cô ta, cô ta mà tốt được thì ta đi bằng đầu.- Ông nhàn nhạt nói.
-Kìa ba, sao ba lại nói vậy. Con tin rằng Khả Linh sẽ thay đổi.
-Con nên nhớ, cô ta bước vào nhà này với tư cách là vợ con chứ không phải con dâu của ta- Ông nhếch môi rồi ra khỏi nơi này.
-Ba!
“Đến bây giờ ba vẫn chưa chấp nhận Khả Linh sao?”_ Anh tự hỏi lòng mình.
Khả Linh ngồi ở phòng trang điểm, ả hết la người này rồi lại mắng người kia. Đồ trang điểm của stylist ả lấy ra lục lọi tứ tung.
-Ra đi, ra đi. Chẳng một người nào được tích sự gì. Mấy người có biết chỉ vài phút nữa là bắt đầu rồi không?
-Từ sáng sớm đến giờ chúng tôi đã làm 2 3 kiểu rồi nhưng có kiểu nào cô vừa ý đâu.- Một trong những người stylist lên tiếng.
-Tránh ra đi, không cần, tôi tự làm được.- Ả đuổi nhóm người stylist ra ngoài.
Ngồi trước gương, ả bực bội tự trang điểm cho mình.
-Đúng là một đám vô dụng.
…
Ngọc Minh chạy vào sân bay, vừa chạy cô vừa nhìn đồng hồ, không biết còn kịp không nữa.
-Sĩ Thành! Sĩ Thành à! Cậu đang ở đâu?
Vừa chạy cô vừa gọi tên cậu, cô chạy đến những lối của hành khách trông ngóng cậu.
-Sĩ Thành, cậu ra đây đi!- Cô gọi lớn tên của cậu.
Cách đó không xa, một đôi mắt nặng trĩu dõi theo cô. Cậu nép người sau trụ cột lớn, tay cậu siếc chặt tay cầm va-li.
-Mình xin lỗi cậu, Ngọc Minh.
Cậu đội chiếc nón lưỡi trai lên đầu và đeo một chiếc kính đen to bản vào mắt. Cậu cúi đầu xuống rồi hòa nhập vào đám đông.
Ngọc Minh vừa chạy vừa hối hả tìm cậu, cô nhìn thấy một người đội nón lưỡitrai, trên mặt đeo đôi kính đen to bản. Dáng vẻ cũng hao hao giống SĩThành. Ngay lập tức cô chạy đến đó.
-Sĩ Thành- Cô kéo tay người kia.
Người đó giật mình quay lại nhìn cô.
-Cô cần gì?- Người đó cau mày.
-Ơ…xin lỗi tôi nhầm người.- Cô liên tục cúi đầu.
-Không sao- Người đó nói rồi đi vào lối dành cho hành khách.
-Sĩ Thành cậu ở đâu vậy hả?- Cô bật khóc lên.
…
Quốc Minh đứng ở giữa lễ đường, anh cho hai tay vào túi và mỉm cười chờ cô dâu của anh.
Phía cửa, Khả Linh lộng lẫy trong bộ váy cưới trắng tinh khôi cùng với hai cô dâu phụ bước vào.
Khả Linh bước đến, ả mỉm cười thật tươi với anh.
Cha bắt đầu đọc sách thánh và làm lễ “Tuyên thề nguyện ước”.
-Ngày hôm nay, hai con đến đây và đã được Thiên Chúa đóng ấn. Hai con hãy hứa sẽ mãi bên cạnh đối phương dù có ra sao. Lý Quốc Minh, con có đồng ýTrịnh Khả Linh là vợ hợp pháp của con không? Con sẽ bên cạnh cô ấy chodù nghèo khó, ốm đau bệnh tật?
-Con…
-Không bao giờ!
Mọi người trong Lễ Đường nghe được câu nói ấy liền xôn xao bàn tán.
-Tôi không bao giờ để hôn lễ này tiếp tục.- Ông Nhất Phàm đứng dậy chỉnh trang lại cổ áo.
-Ba!- Quốc Minh đơ mặt.
-Đến lúc cô hạ màn kịch này rồi đó- Nghi nhếch môi.
-Trong tay tôi là sấp tài liệu chứng minh rằng: cô đã dùng chất nghiện trongthuốc khống chế Quốc Minh.- Nhân giơ sấp tài liệu lên.
-Đó chỉ là một mớ giấy vụn. Nếu không có bằng chứng thiết thực thì đừng hòng buộc tội tôi.- Khả Linh nghiến răng.
-Chúng tôi có bằng chứng sống ngay đây.
-Tôi chắc chắn Khả Linh đã dùng chất gây nghiện trong thuốc, bởi vì cô ta đã từng uy hiếp tôi, bắt tôi phải chấp nhận cuộc hôn nhân này.- Ông NhấtPhàm chỉ tay vào ả.
-Không…không đời nào…các người dựng chuyện…- Khả Linh hét lên.
Quốc Minh cau mày, mặt mày anh nhăn nhó. Những việc xảy ra trước mắt anhđang dần mờ nhạt. Anh thấy tim mình cũng đang thắt lại.
“Hứa với em, đừng bao giờ bỏ em một mình nha anh”
“Anh hứa, anh sẽ luôn bảo vệ em, không bao giờ để em một mình hết”
“Thật không?”
“Thật!”
Những kỷ niệm của anh và Ngọc Minh dần hiện ra rõ hơn. Anh đưa tay chạm vàotrán mình rồi chạy đến siếc chặt lấy khủy tay Khắc Huy.
-Ngọc Minh đang ở đâu?
-Mày nhớ lại rồi hả Minh?- Huy ngạc nhiên.
-Không quan trọng, nói tao biết đi hiện giờ Ngọc Minh đang ở đâu?
-Em ấy…ở sân bay.
Quốc Minh gỡ bỏ nụ hồng trên túi áo quăng xuống đất rồi chạy nhanh ra ngoài bắt taxi.
-Quốc Minh…Quốc Minh…
Anh ngồi trên taxi mà trong lòng cứ thấp thỏm mãi. Anh lên tiếng hối thúc tài xế.
-Anh chạy nhanh hơn có được không? Tôi đang có việc gấp.
-Tôi đã chạy hết mức có thể rồi. Chạy nhanh hơn nữa tôi sẽ bị phạt đấy. Mong anh thông cảm!- Bác tài nói.
Anh bất lực tựa người vào ghế. Đúng là như rùa bò.
Chiếc xe di chuyển dần vào đoạn đường lớn ngay lúc ở đây đang tắc nghẽn giao thông.
Quốc Minh cau mày.
-Chuyện gì thế? Sao anh lại ngừng lại?
-Bị kẹt xe rồi không ra được đâu.
-Cái gì? Thôi được rồi, từ đây đến sân bay mất bao nhiêu thời gian nếu chạy bộ?
-Khoảng 15 phút nếu chạy bộ.
-Được rồi cho tôi xuống đây.
Anh thanh toán rồi ra ngoài. Anh len lỏi chạy vào làn đường dành cho người đi bộ và chạy nhanh đến sân bay.
-Em phải chờ anh!
…
Ngọc Minh thất thần nhìn vào lối vào của hành khách, cô vẫn đang chờ một hivọng mong manh thoáng qua. Nhưng không như cô mong đợi hi vọng ấy đãtheo người con trai đó. Cô đã đến trễ rồi.
-Mình xin lỗi cậu, Sĩ Thành!- Cô đưa tay lên che đi đôi mắt đang đỏ hoe.
Quốc Minh vào sân bay, anh chạy khắp nơi tìm cô. Mọi người ở đây đều nhìntheo anh bằng ánh mắt lạ lùng. Chẳng phải bộ đồ trên người anh là đồcủa chú rể sao?
Quốc Minh bỏ mặc những anh mắt đang hướngtheo mình, hiện tại anh chỉ biết trong đầu đều là hình ảnh của NgọcMinh. Trên miệng anh gọi tên Ngọc Minh và trong tim anh khắc sâu lời hứa của Ngọc Minh.
Anh chạy đến lối dành cho hành khách, anhchóng tay xuống gối thở hồng hộc. Anh đã tìm thấy cô rồi, anh tìm thấyNgọc Minh của anh rồi.
-Ngọc Minh!
Ngọc Minhgiật mình, cô quay người lại nhìn anh. Lúc này cô đã bật khóc thật to.Cô đưa mắt nhìn anh chằm chằm, tay cô bắt đầu run run.
Anh chạy nhào đến ôm chặt cô vào lòng mình.
-Em định đi đâu? Em bỏ anh lại à?
-Em không bỏ anh…em chỉ…
-Anh không cần biết em sẽ đi đâu, sẽ làm gì. Nhưng đừng bao giờ rời xa anh,được không?- Anh siếc chặt lấy cô, cổ họng anh như nghẹn ứ lại.
-Em không xa anh nữa đâu- Cô ôm chặt tấm lưng rộng lớn của anh.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nó vẫn trong veo không chút xao động. Anh gấpgáp đặt một nụ hôn lên môi cô. Bao lâu rồi anh chưa được chạm vào nó?Bao lâu rồi anh chưa được nếm vị ngọt của nó? Và bao lâu rồi anh chưađược đắm mình vào nó? Tất cả với anh hiện giờ như đang trong một giấcmơ, giấc mơ chỉ tồn tại anh và cô.
Ngọc Minh buông anh ra, cô lại ôm chặt anh một lần nữa.
-Em nguyện mãi yêu anh…