Còn năm ngày nữa là đến ngày rời khỏi Ma Cao.
Trong hai ngày vừa qua, Lục Đình Trấn cuối cùng cũng không còn nhiều việc phải giải quyết như trước, anh cùng Chương Chi Vi đi dạo quanh những cửa hàng nổi tiếng, ăn món Bồ Đào Nha và một số đồ ăn Đông Nam Á. Bố mẹ Chương Chi Vi từng sống ở Malaysia một quãng thời gian, rồi sinh ra Chương Chi Vi ở Hồng Kông. Tuy cô không có ký ức ngày ấy, nhưng cô cũng từng nghe mẹ nhắc đến nhiều lần, nhắc đến món bún cà ri Laksa, thịt gà nướng Satay kêu xèo xèo, cơm dừa được nấu từ gạo và nước cốt dừa kèm thêm đồ ăn kèm…
Ma Cao có mấy quán ăn do người Malaysia mở, hương vị ngon hơn những quán ăn Đông Nam Á ở Hồng Kông.
Tâm trạng Lục Đình Trấn không tồi, dặn đi dặn lại cô những chuyện cần lưu ý khi đi du học sau này. Dưới ánh nắng chói chang, đoạn đầu những lọn tóc xoăn của anh phát sáng, Chương Chi Vi ăn được hai miếng, lại nghe Lục Đình Trấn dặn cô những chuyện cấm kỵ bên Malaysia.
Malaysia là một nước đa sắc tộc, không được mời người Hồi giáo uống rượu hay ăn thịt lợn, cũng không được nhắc đến trước mặt họ, như vậy rất không lịch sự; Không được mời người theo đạo Phật ăn thịt bò, như vậy cũng là điều cấm kỵ trong tôn giáo, v.v…
Chương Chi Vi nghe anh nói những chuyện này, tâm trí hoảng hốt.
“Kuala Lumpur nhiều người Hoa, cháu qua bên đó, chú cũng yên tâm.” Lục Đình Trấn nói: “Chú muốn cử người đi cùng cháu.”
Chương Chi Vi buột miệng hỏi: “Anh Gà Đen ư?”
“Cậu ta không được.” Lục Đình Trấn không đồng ý: “Cho cậu ta qua đó dẫn cháu đi hút thuốc, uống rượu chơi bài hả? Cháu đi học, cần tìm một người đáng tin cậy.”
Chương Chi Vi nói nhỏ: “Vậy để anh Tứ đi sao?”
“Lão Tứ cũng không được.” Lục Đình Trấn nhìn cô cười: “Sao nào? Khăng khăng đòi người bên cạnh chú đấy à?”
Chương Chi Vi nói: “Đồ keo kiệt, không bằng lòng thì thôi.”
Ăn cơm xong, Lục Đình Trấn dẫn cô đi dạo. Ma Cao không lớn, ngoài mua sắm ra thì dường như chẳng còn quá nhiều chỗ để giải trí. Đằng sau sòng bạc là một dãy hiệu cầm đồ, những con bạc thua đến đỏ mắt cởi áo khoác, tháo đồng hồ, lục lọi trên người xem còn món nào có thể cầm cố, đưa cho hiệu cầm đồ rồi nhận lại một xấp tiền, ôm hi vọng “Ván sau đổi đời”.
Lại thua, lại cầm đồ, lại cược tiếp.
Thua đến khi chẳng còn gì để mất, rơi vào những chiếc bẫy của kẻ lừa đảo, bị lừa bán đến nước ngoài xa xôi làm “heo chó”, bị người ta đánh bằng gậy gộc, chặt mất ngón tay…
Răng Chương Chi Vi va lập cập vì lạnh, chiếc đồng hồ vàng mỏng manh chạm vào chuỗi tràng hạt trên cổ tay phát ra âm thanh lanh lảnh khẽ khàng. Cô cũng là một con bạc, đặt cược tương lai của mình lên người Lục Đình Trấn, cô đánh cược đối phương sẽ mềm lòng với mình, mềm lòng đến mức có thể không tính toán những chuyện xa xưa chẳng dính dáng tới cô.
Trong nắng chiều, Chương Chi Vi ăn một bát sữa gừng đông, đây là món ăn vặt Quảng Đông, trong những cửa hàng bánh ngọt Quảng Đông khá sang trọng không thể thiếu món ăn này. Nó chỉ là một cái bát nho nhỏ không hề bắt mắt, phần sữa trắng như lòng trắng trứng hấp. Chương Chi Vi ăn thật chậm rãi, nước cốt gừng tươi ngon the the cay, sữa tươi đượm vị thơm của sữa, cô nhấm nháp thật kỹ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lục Đình Trấn.
Anh đang tận hưởng ánh nắng dễ chịu bên đường, hơi nheo mắt lại, Chương Chi Vi nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy một căn biệt thự kiểu Tây xinh đẹp với cái chóp màu đỏ.
Một tiếng sau, Lục Đình Trấn dắt Chương Chi Vi vào ngôi nhà mái đỏ xinh đẹp này. Chủ nhân của ngôi nhà là một nhân vật hàng đầu trong ngành công nghiệp hiện đại nổi tiếng ở Ma Cao, họ Hạ, kinh doanh một số thiết bị điện tử gia dụng, loại đèn mà ông ấy phát minh đã nhận được giải vàng thiết kế, thiết bị nấu ăn cũng bán chạy ở châu Âu và Mỹ.
Ông chủ Hạ đến Ma Cao vào những năm 1950, xây dựng tòa nhà công nghiệp, mở nhà máy và bắt đầu kinh doanh. Ông ấy đã đặt cược chính xác, việc làm ăn xuôi chèo mát mái, nhưng tiếc là đường con cái không thuận lợi, hiện tại chỉ có một đứa con trai tên là Hạ Thành Minh, lớn tuổi hơn Chương Chi Vi một chút, tướng mạo tuấn tú nho nhã, ăn nói khéo léo.
Cũng là Hạ Thành Minh dẫn hai người thăm quan cơ nghiệp nhà họ Hạ, tòa nhà công nghiệp xa hoa này, các máy trạm tiên tiến, máy công cụ, v.v…
Trong quá trình thăm quan, Hạ Thành Minh nhìn thấy căn phòng trống nào còn sáng đèn sẽ tắt đi ngay. Chỗ nào có tiếng nước nhỏ giọt, anh ta sẽ nói một tiếng xin lỗi, tập trung lắng nghe, chỉ mất năm phút đã tìm được vòi nước chưa được đóng chặt, vặn chặt van lại.
“Đây là những thói quen mà bố tôi truyền lại cho tôi.” Hạ Thành Minh giải thích với hai người: “Ông ấy dạy chúng tôi phải tiết kiệm.”
Anh ta sốt sắng nhìn về phía Chương Chi Vi, đáng tiếc Chương Chi Vi không tập trung, hồn vía bay lên tận trời xanh.
“Rất tốt.” Lục Đình Trấn khen ngợi: “Vừa nãy tôi nhìn thấy bức tranh chữ treo trong phòng làm việc, ‘Cần Kiệm’, là bức tranh của ông cụ sao?”
Mắt Hạ Thành Minh sáng lên: “Đúng vậy.”
“Nét chữ mạnh mẽ hùng hồn.” Lục Đình Trấn cười nói: “Rất có phong thái danh gia, tôi mới nghĩ chỉ có ông cụ mới có thể có bút lực như thế này.”
Chương Chi Vi bĩu môi, vừa rồi cô cũng nhìn thấy bức tranh chữ kia, viết không đẹp bằng chữ của ông chủ Lục, Lục Đình Trấn mà luyện thêm mấy năm, chưa biết chừng có thể viết đẹp hơn cả bức tranh chữ treo ở kia.
Quan hệ xã giao, quả nhiên toàn là mấy câu bốc phét.
Trong số mấy người đi cùng đoàn có một nhân viên hướng dẫn, vừa cao vừa gầy, rõ ràng đã làm việc ở đây rất lâu. Khi nào Hạ Thành Minh không trả lời được, anh ta sẽ giải thích thay Hạ Thành Minh, có giọng vùng Giang – Chiết.
Hỏi ra, quả nhiên quê gốc ở Chiết Giang.
Mấy người họ dùng cơm tối trong căn biệt thự ngói đỏ, giá cắm nến bằng bạc được lau đến phát sáng, khăn trải bàn không một nếp nhăn.
Hạ Thành Minh đến muộn, vừa cười vừa giải thích: “Lúc nãy gặp được người bạn cũ ngoài cửa, mải nói chuyện nên đến trễ.”
Chương Chi Vi hỏi: “Bạn trai hay bạn gái?”
Hạ Thành Minh không ngờ cô lại hỏi như thế, thoáng ngẩn ra, sắc mặt như thường, cười nói: “Là bạn nam.”
Chương Chi Vi “ồ” lên một tiếng, cầm tách trà lên uống, Lục Đình Trấn nói ra ngoài hút điếu thuốc, Chương Chi Vi sinh nghi nên cũng viện cớ ra ngoài theo anh.
Y như rằng, Lục Đình Trấn đang đợi cô bên ngoài ban công dưới ánh trăng.
“Sao hôm nay nói năng bắt bí người khác vậy?” Lục Đình Trấn quan sát cô tỉ mỉ: “Cậu ta khiến cháu khó chịu chỗ nào?”
Chương Chi Vi nói: “Không có.”
“Thành thật chút, nếu ban nãy cậu ta nói trên đường bị hổ đuổi theo, có phải cháu cũng muốn hỏi là hổ Hoa Nam hay hổ Bangladesh?”
Chương Chi Vi hỏi ngược lại: “Áo Môn cũng có hổ ư?”
“Bớt nói mấy câu này đi.” Lục Đình Trấn nhìn cô: “Cháu cũng biết cậu ta chỉ viện cớ mà.”
“… Vậy chú cũng phải biết là cháu cũng viện cớ.” Chương Chi Vi bực bội nói: “Chiều nay anh ta đã nhìn cháu mấy lần.”
Lục Đình Trấn ngẩng đầu, nhìn ánh trăng sáng tròn trịa trên bầu trời.
“Vớ vẩn.” Lục Đình Trấn đặt tay lên đầu cô, cố tình nhắc nhở cô: “Cháu nghĩ đi đâu vậy? Cháu tưởng chú sẽ tặng cháu cho cậu ta hả?”
Chương Chi Vi mở to mắt nhìn anh: “Trong phim đều diễn như vậy.”
Lục Đình Trấn nhíu mày: “Chú không thích bị cắm sừng.”
“Quay vào ăn cơm.” Lục Đình Trấn choàng tay qua vai cô: “Lễ phép chút nhé, sau này sang Malaysia học, cháu cũng bắt bẻ bạn học như thế này sao?”
Một mối nguy cơ tạm thời hạ màn, Chương Chi Vi quay trở lại phòng ăn. Hạ Thành Minh vẫn nhìn cô, mấy lần hỏi han chuyện học hành của cô. Công ty nhà anh ta cũng có chi nhánh bên Malaysia, Hạ Thành Minh cũng thường xuyên qua bên đó nên cũng khá am hiểu phong tục tập quán địa phương, cho cô rất nhiều lời khuyên.
Vở kịch quan trọng ngày hôm nay được mở màn sau khi một cô gái xinh đẹp xuất hiện.
Cô ta là cháu gái ruột của ông chủ Hạ, được thừa hưởng tài ăn nói khéo léo của người làm ăn. Vừa mới ngồi xuống, cô ta đã tươi cười tự xưng là người sùng bái số một của Lục Đình Trấn, lại mang giấy bút ra xin chữ ký của anh.
Lục Đình Trấn từ chối khéo léo: “Thư pháp của tôi không giỏi, không viết đẹp như ông chủ Hạ, nhất là hai chữ “Cần Kiệm” mà ông ấy viết…”
Ông chủ Hạ tức khắc sáng mắt: “Cậu từng thấy rồi à?”
Lục Đình Trấn mỉm cười đáp phải, âm thầm chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Nhưng cô Hạ kia vẫn không chịu buông xuôi, dịu dàng nói: “Chữ như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là tấm lòng.”
“Chú Lục không viết được.” Chương Chi Vi nói: “Chú ấy từng bị hổ ngoặm vào cổ tay.”
Cô Hạ sửng sốt: “Hồ gì vậy?”
Chương Chi Vi: “Hổ Hoa Nam.”
Cô Hạ thắc mắc: “Hồng Kông có cả hổ Hoa Nam ư? Sao tôi không biết nhỉ?”
“Vi Vi còn ít tuổi.” Lục Đình Trấn cười nói: “Con bé ham ăn, có lẽ chiều nay ăn nhiều chè nếp cái quá, hơi bị say nên mới nói như vậy.”
Ông chủ Lục vội nói không sao không sao, khen Chương Chi Vi lanh lợi đáng yêu, không hổ danh là cháu gái ngoan được ông chủ Lục nuôi nấng…
Bữa tối kết thúc, Lục Đình Trấn cuối cùng cũng không ký tên cho cô Hạ, còn Chương Chi Vi cũng chẳng thấy vui vẻ gì cho cam. Lục Đình Trấn bảo tài xế lái xe ra ven biển, anh muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện nghiêm túc với Chương Chi Vi.
Sau khi xuống xe, Lục Đình Trấn hỏi cô: “Có biết tối nay cháu đã làm sai chuyện gì không?”
Chương Chi Vi: “Cháu không sai.”
Lục Đình Trấn không nói không rằng, chỉ nhìn cô. Gió biển có vị mằn mặn, lẫn mùi tanh thổi qua, Chương Chi Vi không thích mùi này, cô cũng thấy lạnh, nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng mặt lên.
“Chú cứ tưởng bấy lâu nay chú đã dạy được cháu.” Lục Đình Trấn nói: “Sao tính tình vẫn bướng thế nhỉ?”
Mũi Chương Chi Vi cay cay.
Cô nói: “Bẩm sinh mà.”
“Những gì chú nói với cháu lúc tối đều là gió thoảng bên tai. Cháu nghĩ lại xem, những lời như thế có nên nói ra không?”
“Nên.”
Lục Đình Trấn câm nín hồi lâu, sau đó anh nhìn ra mặt biển: “Ở đâu ra cái tính khó ở như này.”
Chương Chi Vi nói: “Ai bảo cô ta nói như vậy.”
“Hư tình giả ý cũng là mấu chốt để chung sống hòa bình.” Lục Đình Trấn nói: “Cái cớ là bậc thang để xuống nước, nếu người ta đã viện cớ thì cháu phải theo đó mà dừng lại, chứ không nên không chịu bỏ qua, truy hỏi đến tận cùng.”
Hư tình giả ý.
Lục Đình Trấn am hiểu điều này, Chương Chi Vi đã thấy anh đối xử với người khác như thế, vậy còn cô thì sao? Cũng chỉ là gặp dịp thì chơi ư?
Lòng cô không dễ chịu, những lời mà Gà Đen nói đã hoàn toàn đè nặng lên cô vào giây phút này.
Chương Chi Vi nhìn đăm đăm vào khuôn mặt anh, cất cao giọng hỏi: “Vậy chú Lục nói cho cháu biết, chú bảo đợi đến khi cháu học xong quay về chú sẽ lấy cháu ngay, cũng là hư tình giả ý sao? Chú chắc chắn cháu sẽ thay lòng đổi dạ trong khi đi du học, hay chắc chắn rằng sau khi học xong cháu sẽ không chịu kết hôn với chú? Đây chỉ là kế hoạch tạm thời của chú phải không? Vì sao chú không nói thẳng cho ông chủ Lục và bà chủ? Rốt cuộc chú sợ mối quan hệ chú cháu, nói ra không hay, hay là hoàn toàn chưa hạ quyết tâm lấy cháu?”
Lục Đình Trấn rũ mắt nhìn cô, anh vẫn rất điềm tĩnh: “Sao tự dưng lại nhảy sang chủ đề này?”
Khóe môi Chương Chi Vi run run: “Cháu muốn biết những lời này của chú có thật lòng hay không…”
Lục Đình Trấn ngắt lời cô: “Chú đã lừa cháu bao giờ chưa?”
“Chú biết thừa là cháu không nói chuyện này mà.” Chương Chi Vi nói với anh: “Chú biết thừa.”
Mặt Lục Đình Trấn vẫn không biến sắc, đặt hai tay lên vai cô, trấn an cô.
“Về đi ngủ thôi.” Lục Đình Trấn nói: “Chú sẽ tha thứ hành động tùy hứng hôm nay của cháu, ngày mai thì chưa chắc đâu.”
Giọng anh không lớn, rất ôn hòa và ung dung.
Chương Chi Vi chùi mắt thật mạnh, cô không nói năng gì, chỉ chạy vụt đi.
Ma Cao rất nhỏ, dù có lấp biển thì cũng chẳng lớn hơn được là bao, Chương Chi Vi cắm đầu chạy, không nghe thấy Lục Đình Trấn gọi cô lại.
Chương Chi Vi cũng biết tính anh, chuyện đuổi bắt ngay giữa phố… sao có thể là chuyện ngu ngốc mà cậu chủ Lục có thể làm.
Quả nhiên anh không đuổi theo cô.
Chỉ có mình Chương Chi Vi chạy một đoạn dài men theo con đường, cõi lòng cô lạnh lẽo, cái cô nhận được là sự lý trí của anh.
Anh lý trí đến mức giống như không có khả năng yêu người khác.
Đã lâu Chương Chi Vi không vận động, chạy chưa được mấy bước mà chân đã tê, lưng đã đau. Cô dừng bước, thở hổn hển từng hơi, bên tai vang lên tiếng bước chân. Cuối cùng, có người duỗi tay ra trước mặt cô, đưa cho cô một tờ khăn giấy sạch sẽ.
Chương Chi Vi ngẩng lên, nhìn thấy Gà Đen.
Anh ấy im lặng nhìn vào mắt Chương Chi Vi.
Chương Chi Vi cầm lấy khăn giấy, lau mắt. Gà Đen không nói lời nào. Gió đêm không có hơi ấm, trăng sáng thoảng qua nét lạnh lẽo.
“Anh Gà Đen.” Chương Chi Vi cầm khăn giấy, thật sự cô không có nhiều nước mắt, khăn giấy chà qua mắt phát đau, dường như một chút cảm giác đau này đã kéo lý trí của cô trở lại. Cô khẽ lên tiếng hỏi: “Anh định đưa em đi đại lục bằng cách nào?”