Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia đứng dậy cười lên: “Như nhau cả thôi.”
Lưu Đức và Lưu Thành không giống nhau, Lưu Thành thì nhìn hung dữ tàn bạo, mọi người xung quanh đều tránh xa, vừa nhìn là biết ngay học sinh hư. Còn Lưu Đức thì trái ngược lại, hắn sống trong cái môi trường trường trung học 16 này mà thành tích lại khá ổn, nên thành đứa học sinh ngoan hiếm có trong mắt của giáo viên, chỉ có những đứa bị Lưu Đức đánh đập tàn nhẫn thì mới biết nó ác tới mức nào.
“Anh tao giờ vẫn đang bị đình chỉ kia kìa.” Lưu Đức nói.
Phó Gia không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ quan tâm tới việc trải giường của mình: “Dù sao thì nó cũng đâu có muốn học, tao làm vậy là giúp nó đấy, không phải à?”
Lưu Đức nhướng mày lên: “Mày còn cứng miệng? Bây giờ cái mày nên làm là nhận sai với tao đấy.”
“Nếu tao không thì sao?”
Lưu Đức hơi tức rồi: “Vậy thì tao cho mày khỏi sống yên ổn chứ sao.”
Phó Gia không trả lời, chỉ vươn tay ra phủi phẳng ga giường, sau đó mặc vỏ gối vào.
Lưu Đức xoay người xuống giường, đi vào trong nhà vệ sinh, sau một hồi tiếng nước thì hắn xách một thùng nước ra ngoài: “Nước trong thời tiết kiểu này cũng khá lạnh đấy.”
Phó Gia không thèm để ý hắn.
Lưu Đức cắn răng xách thùng nước lên hất vào người Phó Gia.
Nước lạnh cóng đổ từ trên đầu xuống, ướt sạch toàn thân Phó Gia, rồi lại rơi tí tách xuống giường và mặt sàn.
Phó Gia rùng mình một cái.
Từ khi Lưu Đức xuống giường cậu đã biết hắn muốn làm gì rồi, nhưng chẳng thèm né, rõ ràng là hai người còn lại của phòng đều đứng về phe của Lưu Đức, thay vì bị họ nắm chặt tay lại ấn xuống rồi đón lấy thùng nước này thì không bằng cứ đứng vậy đi.
Phó Gia dùng tay áo lau đi nước trên mặt, quay đầu lại nhìn thẳng vào Lưu Đức: “Còn gì nữa không, tới luôn đi.”
Lưu Đức rất tức giận, nhưng không thể hiện ra ngoài, trái lại còn cười. Hắn gật đầu nhìn gắp nơi nội thất trong phòng, cuối cùng là dừng tầm mắt lại ở cửa nhà vệ sinh, nói: “Ok, còn chút nữa là đến giờ đi học, mày cứ ở trong toilet đi nha.”
Phó Gia suy nghĩ một lúc, dù sao giường cũng ướt rồi ngủ cũng chẳng được nên nói: “Được, vậy tao lấy sách đi.”
Lưu Đức phụt cười: “Cái đéo gì vậy, mày muốn học trong đó à?”
Phó Gia mở ba lô sách của mình ra, lấy một cái dao rọc giấy, cậu dùng dao rọc giấy rạch lớp nilon bọc sách lại, tìm quyển bài tập.
“Không được à?” Phó Gia đóng ba lô lại, nhưng dao vẫn nằm trong tay, đẩy lưỡi dao ra rồi lại rút về. “Mày hất nước lên giường tao tiếp đi, bỏ sâu bọ vào đó cũng được, nhét đinh vào giày tao cũng được nốt, còn nếu nhưng không nghĩ ra được chiêu gì nữa rồi thì đi qua bên ký túc xá nữ bên đó hỏi thêm kìa, nhưng đừng có động vào sách của tao.”
Phó Gia nhét dao vào trong túi của mình: “Nếu chọc tao điên lên thật rồi thì có chết tao cũng đếch sợ đâu, còn kéo theo mày nữa đấy.”
Lưu Đức nhìn cậu rất lâu cũng chẳng nói gì.
“Mày uy hiếp tao?” Hắn dùng giọng điệu không tin nổi để hỏi.
Phó Gia gật đầu: “Đúng.” Nói xong cậu đi vào trong nhà vệ sinh, khóa cửa lại.
Nghe thấy tiếng khóa cửa lanh lảnh, hai người còn lại trong phòng không giả ngủ nữa mà ngồi dậy, dè dặt nói: “Đại ca…”
Gương mặt Lưu Đức rất khó coi, hắn vỗ lên vai cậu ta một cái, nói: “Cắt nát cái vỏ nệm của nó ra đi.”
Phó Gia học bài trong nhà vệ sinh khoảng gần một tiếng đồng hồ, bên ngoài dần dần có những âm thanh hỗn tạp, học sinh ngoại trú đều đã vào trường đi học cả rồi.
Cậu ra ngoài, trong phòng chảng còn ai, Phó Gia thay bộ quần áo ướt trên người mình ra trước, sau đó đi mang giày. Trước khi mang cậu vẩy vẩy trong giày mình ra, quả nhiên là vứt ra được hai cây đinh.
Sau đó cậu giở chăn lên, nhìn thấy ga trải giường đã nát thành từng mảnh. Cậu cũng chẳng quan tâm, ôm lấy chăn nệm và quần áo ướt ra ngoài ban công, phơi những thứ này lên.
Sau một trận mưa đêm, trời xanh mây trắng. Ánh mặt trời ở ban công rất đẹp, nhưng vì là buổi sáng nên vẫn còn hơi lành lạnh.
Phó Gia nhoài người lên lan can hưởng thụ một lúc, vươn vai một cái thật thoải mái.
Cuộc đời của cậu đã được bắt đầu lại rồi.
Suy nghĩ đẹp đẽ về “khởi đầu mới” này chỉ dừng lại trong đầu Phó Gia nửa tiếng đồng hồ là đã tan biến theo mây khói rồi.
“Bài này là giải phương trình bậc hai, đầu tiên chúng ta phải xác định nó có bằng 0 hay không, cái này thì phải nói đến bài hôm qua…”
Phó Gia chống đầu, ngón tay luồn vào trong tóc quấn lấy một nắm, hi vọng cái đầu ngu ngốc này có thể thông minh hơn một chút.
Nhưng cậu đã thất bại, từ chữ đầu tiên thầy nói Phó Gia đã không hiểu rồi. Cậu bắt đầu suy nghĩ lặp đi lặp lại về ý nghĩa của việc học. Suy nghĩ rằng nếu bây giờ cậu bỏ cuộc đi kiếm tiền kinh doanh thì có ý nghĩa hơn không.
“…hiểu chưa?” Sau khi giải xong bài này, cô giáo đặt phấn xuống, bình thường cô chỉ hỏi mang tính chất tượng trưng thôi, bình thường sẽ chẳng có ai hỏi hết.
“Em không hiểu.” Phó Gia giơ tay lên.
Bạn bè và giáo viên đều lộ ra một vẻ mặt như nhìn thấy ma.
“Ơ…” Giáo viên do dự hỏi.
“Em không hiểu chỗ nào?”
Phó Gia ăn ngay nói thật: “Không có chỗ nào em hiểu hết.”
Giáo viên thở dài một tiếng, vô thức cho rằng Phó Gia đang phá: “Vậy sau khi tan học em đến văn phòng cô hỏi nhé, bây giờ đừng làm lỡ thời gian học của bạn bè.”
Phó Gia suy nghĩ một lúc, gật đầu.
Sau khi tan học, cậu cầm theo sách đi cùng với giáo viên vào phòng học, suốt đoạn đường giáo viên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, sợ rằng Phó Gia có mưu đồ gì sau lưng.
Đợi đến khi Phó Gia lật vở bài tập ra, giáo viên nhìn thấy ghi chép trên đề bài mới biết rằng học sinh này đang nghiêm túc.
Thời gian có hạn, cô giáo chọn ra mấy bài đơn giản giảng tiện nhất, dù là vậy cũng phải giảng mấy lần Phó Gia mới hiểu được.
Tiếng chuông vang lên, Phó Gia cũng không có ý muốn rời đi.
“Em không về lớp sao?”
Phó Gia nói: “Cái này em vẫn chưa hiểu được.”
Cô giáo cực kỳ tán thưởng, mặc dù em học sinh này hơi ngốc một chút, yếu căn bản một chút nhưng thái độ học tập tốt hiếm thấy. “Tiết này của em là tiết gì? Không quan trọng thì thôi.”
Phó Gia suy nghĩ một lúc, là tiết Anh văn.
Vừa nghĩ tới tiếng Anh là cậu thấy mình như đang đứng trong đầm lầy, càng vùng vẫy thì càng bị lún xuống.
“Em phải về lớp thôi vậy.” Phó Gia gom vở bài tập lại.
Cứ thế, mỗi lần sau khi Phó Gia kết thúc tiết học là sẽ chạy theo cô giáo. Mấy thầy cô trong văn phòng ban đầu còn nhìn cậu để ý, sau ấy rồi cũng thành quen, thậm chí còn chê phiền.
Giờ nghỉ trưa và chiều tối cậu đều ở trong lớp học, ngoài đi vệ sinh ra thì là chạy về phòng dọn dẹp chăn. Cậu ra lệnh chính mình phải đọc xong một đề rồi mới được ăn một muỗng cơm. Đáng tiếc là đợi cơm nguội ngắt đi rồi cậu cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
Trạng thái tẩu hỏa nhập ma này duy trì đến tiết đầu tiên của buổi tự học tối thì kết thúc, Phó Gia mới đóng vở bài tập lại.
Cậu xách ba lô lên, trèo tường điêu luyện mà nhảy ra ngoài rời đi.
Vẫn là đứng trước cổng trường trung học số 6, vẫn là cây đèn đường ấy. Phó Gia dựa lưng vào cột đèn lấy vở bài tập ra xem.
Nhưng sau khi đến đây thì sức chú ý của cậu không thể nào tập trung được như trước nữa. Rõ ràng là trường trung học số sáu vẫn chưa cho ra về, trước cổng trường chẳng có một bóng người mà Phó Gia vẫn thỉnh thoảng nhìn sang đó.
Dưới sự phân tâm ấy, bài vốn dĩ đã khó rồi giờ lại càng khó hơn, Phó Gia tức giận cất vở bài tập vào trong ba lô lại, động tác thô bạo, suýt nữa đã xé rách luôn giấy bao tập rồi.
Cậu cứ nhìn chằm chằm vào cổng trường, dù sao thì cậu cũng thường làm thế mà.
Có lẽ do đã có kinh nghiệm của lần trước, lần này Phó Gia cảm thấy mình đợi không lâu mấy đã gặp được Lục Tề An. Sợ rằng vừa chớp mắt hắn đã lên xe nên Phó Gia chạy ngược lại với dòng người sang đó, hét về phía hắn: “Lục Tề An!”
Lục Tề An nhìn thấy cậu mà vẫn không hề kinh ngạc, nhưng cũng không có ý muốn dừng bước lại vì Phó Gia.
Phó Gia mắng thầm một tiếng, cũng không quan tâm là có đụng vào người khác hay không, cậu trực tiếp đứng chặn trước mặt Lục Tề An: “Cậu vờ không thấy tôi?”
Lửa giận trong câu nói này như muốn đốt cháy cả người, Lục Tề An đẩy nhẹ vào vai Phó Gia, lùa cậu về một bên, nói: “Chuyện lớn cách mấy cũng không cần phải đứng giữa đường nói như vậy.”
Phó Gia tự đi vào lề hai bước: “Vầy được chưa.”
Lục Tề An không trả lời.
Phó Gia nhớ lại bàn tay vừa nãy đặt lên vai mình, đẩy một cái, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, thay vì nói đẩy thì nó giống như khoác vào hơn.
Cậu cười lên: “Sao không bảo xe vào trong trường đón cậu đi?”
Lục Tề An không trả lời.
Phó Gia chỉ chỉ vào mình: “Đợi tôi tới tìm cậu à?”
Lục Tề An giơ tay lên nhìn đồng hồ. Phó Gia chú ý tới chiếc đồng hồ ấy, dây màu nâu đậm, mặt đồng hồ màu bạc, rất tinh xảo, nhưng cậu không biết là hiệu gì.
Sau khi Lục Tề An nhìn đồng hồ, giống như là đang xác định xem mình có thời gian rảnh nói chuyện với Phó Gia hay không, mới mở lời giải thích: “Bình thường tôi đều ở căn hộ gần trường, không bảo ai tới đón cả. Hôm ấy là vì phải đi đến nhà cô nên ở đó mới gọi người đến đón.”
Phó Gia “Oh” một tiếng.
Thế nên hôm đó được một chiếc xe sang trọng đến đón là để đi sang biệt thự nhà họ Lâm, mà cậu thì luôn phải đón chuyến xe buýt đêm, cuối cùng còn phải đi bộ thêm ba mươi phút.
Quả nhiên, cậu nên sớm dọn ra khỏi căn biệt thự ấy rồi.
Phó Gia hít thở thật sâu, nói: “Tôi dọn ra ngoài rồi.”
Lục Tề An gật đầu, không có phản ứng dư thừa nào.
Phó Gia đã quen với dáng vẻ không thèm quan tâm gì này của hắn, cậu nói tiếp: “Lúc đó cậu nói là “mời” tôi dọn đi, vì vậy tôi dọn đi đồng nghĩa với việc đã giúp cậu một việc, bằng với việc cậu nợ tôi một ân tình.” Nói đến đây cậu dừng lại, đợi Lục Tề An phản bác, nhưng không hề có.
“Cậu nợ tôi một ân tình đấy, đúng không?” Phó Gia căng thẳng lặp lại một lần nữa.
“Có thể nói là vậy.” Lục Tề An đáp lại.
Hắn thừa nhận đơn giản vậy thôi trái lại làm cho Phó Gia hơi không biết phải làm thế nào, không biết bước tiếp theo nên làm gì. Cậu vờ ho một tiếng, nói: “Nếu đã nợ rồi thì phải trả, phải không?”
“Ừm.” Lục Tề An lại thừa nhận một lần nữa.
Phó Gia nóng đầu, lấy ba lô trên vai xuống, lấy ra một quyển bài tập: “Vậy cậu dạy tôi làm cái này đi.”