khoảng gần 30 phút sau, nhóm của Tôn Dung mới lấp ló trong đám người ở phía thang máy. Vẻ mặt của hai người đều khó coi, ánh mắt nảy lửa như muốn ăn tươi nuốt sống người kia. Thấy được nhóm Bạch Lan, Đổng Khiết nhanh chóng lách qua nhóm người phía trước mà chạy vội về phía của Bạch Lan bỏ mặt cô tuổi thư còn đang loay hoay với chiếc váy của mình. vì chạy vội , Đổng Khiết vừa thở gấp vừa nói:
-sau này đừng bao giờ bắt em đi chung với cái con người ấy nữa nhé! thà bị lạc còn tốt hơn đi chung con nhỏ ỏng ẹo đó!
-từ từ, chầm chậm mà nói, uống nước cái đã!
Bạch Lan đưa chai nước khoáng về phía của Đổng Khiết, cô nhánh chóng bắt lấy, tu nước liên tục, rồi nói:
-chị không biết đâu. con nhỏ đó nói là làm chung nhưng em nói ra cái gì đều bị nó gạt phắt đi, tự chọn rồi tự mua mà cũng chẳng thèm nói với em một tiếng, vậy chẳng thà ban đầu nó tự đi một mình luôn cho rồi tách nhóm chi cho mắc công! chưa kể ban nãy em khát quá,liền mua lon coca vừa uống có vài ngụm mà bị cô ta làm đổ hết rồi còn bị bà thím lao công nói cho một hơi,đã vậy cô ta còn đổ lỗi cho em nữa chứ, bực thật mà! đi chung với tiểu thư có bao giờ em bị thiệt thòi như vậy đâu! túc chết đi được!
-được rồi, sau này chị không để em đi chung với cô ta nữa được chưa! ..à mà khoan em uống coca sao? chị đã nói cái đó không tốt mà, đã nói bao nhiêu lần rồi!
-lâu lâu em mới uống chứ bộ!..
vừa nói Đổng Khiết vừa là ra vẻ nũng nịu, trong vô cùng đáng yêu.
Từ nãy giờ, Thiên Nam không hề có lời nói xen vào nào, anh chỉ lặng lẽ quan sát cách mà hai cô gái kia nói chuyện.Mặc dù khoảng cách của họ chính là vai vế ông chủ- nhân viên, nhưng thông qua cách bày tỏ rồi ngữ điệu đều cho người khác cảm thấy đây chỉ là một cặp chị em đang bảo bọc cho nhau, giữa họ không hề có cái gì gọi là xa cách mà chỉ thấy sự thân thuộc và dịu dàng. Chính từ điểm này Thiên Nam càng có cảm tình đối với vị tiểu thư kia.
Tôn Dung cuối cùng cũng đến được chỗ của Bạch Lan đang đứng, cô khẽ liếc một ánh mắt sắc lẹm về phía Đổng Khiết, rồi trở mặt với vẻ dịu hiền ngoan ngoãn đối với Thiên Nam:
-anh chị cũng xong rồi à ? cho em coi danh sách đi! thùng này là gì vậy ạ?
-à đây, còn cái này là hàng dùng thử của các cửa hàng tặng bởi chúng ta mua só lượng lớn..
-vâng,..ừm ..hình như trong đây không có bánh ngọt ạ? cái đó quan trọng mà!
-à thì….
Thiên Nam liền nói một mạch về kế hoạch của Bạch Lan, và anh cũng không quên nhấn mạnh chính mình là người đưa ra đề xuất đó. Nghĩ ngợi một hồi, Tôn Dung liền gật đầu:
-đúng là chủ tịch hsv có khác ý kiến của anh khá hay, nhưng mà phải phiền đến chị Lan rồi, hay là để em đặt lịch hẹn cho
-không cần đâu, tôi đã đặt rồi!
-nói cũng phải, dù gì đầu bếp nhà họ Bạch vẫn tốt hơn nhiều nhà họ Tôn nhỉ?
-cứ cho là vậy đi! Vậy bây giờ chúng ta về được chưa, ở đây có khá nhiều đồ lỡ có người nào đó lỡ tay làm rơi rồi làm hư hỏng rồi lại bị mấy cô lao công mắng thì đúng là xấu hổ!
-đúng đó tiểu thư, em cũng nghĩ vậy!
Cả bốn người ai cũng hiểu câu nói vừa rồi của Bạch Lan đặt biệt là Đổng Khiết, cô sung sướng hả dạ được phần nào vì câu nói chọc khoáy này của Bạch Lan, Thiên Nam cũng khẽ nhếch mép chỉ có Tôn Dung đỏ mặt nộ khí như muốn đốt cháy cả tòa nhà.
Khi cả bốn bước ra sảnh chính , trời đang mưa, cơn mưa mùa xuân nên khá nhỏ hạt mưa lất phất , những hạt mưa lăn tăn như đang tạo ra một bản hòa tấu của thiên nhiên. Vì mưa nên sảnh chính khá đông người đang đứng, Tôn Dung nâng cánh tay nõn nà của mình hứng những giọt mưa lách tách, rồi khẽ đọc:
-“Nhận một chút khao khát
Của mưa xuân bay bay
Cây cỏ như nồng say
Đâm chồi non lộc biếc”
Đó là bài thơ Nhận của nhà thơ Hoàng Minh Tuấn, bài thơ mượn hình ảnh cơn mưa mùa xuân, cơn mưa mang một sức sống mới cho cuộc đời, để từ đó bày tỏ tình cảm thầm lặng mà nồng cháy của người con trai đối với người con gái anh yêu. Anh Thiên Nam có biết nó không?
-vậy sao? Anh thì không rành về thơ ca cho lắm.
-vậy cô có biết câu này không? “mưa chứa đầy hạnh phúc cùng chứa đầy những nỗi đau”
Bạch Lan thầm thì, giọt nước trong như pha lê nhẹ nhàng rơi xuống, tay nắm chặt gấu áo khuôn mặt đầy nỗi buồn. Cả Tôn Dung và Thiên Nam đều không lí do chỉ một mình Đổng Khiết hiểu được bởi cả cô và Bạch Lan đều phải đón nhận thông tin những người thân yêu của mình đã ra đi mãi mãi trong một cơn mưa đầu xuân giống như vậy…..