“Việc mà em muốn làm sao ạ?”
Vũ Tình vừa cắt một lát bánh mì vừa đăm chiêu suy nghĩ đáp lại anh: “Em thấy cũng không có gì đặc biệt cả.
Cuộc sống hiện tại như thế này đối với em mà nói đã rất tốt rồi, đầy đủ cái ăn cái mặc, em cũng không muốn làm phiên mọi người nhiều hơn nữa.”
Cố Kình Quân nghe thấy thế, anh liên đặt dao nĩa trong tay mình xuống, ánh mắt ôn nhu như nước hướng nhìn về phía cô: “Cô gái ngốc, anh làm sao có thể chê em phiền phức chứ? Được em dựa vào chính là hạnh phúc của anh.
Trước đây những điều em muốn làm anh đều không thể làm cho em được.
Nhưng hiện tại điều kiện của anh đã đủ để đảm bảo cho em một cuộc sống tốt đẹp rồi, cho nên em không cần phải lo sẽ làm phiền tới anh.”
Bởi vì em chính là lý tưởng của anh, là mục tiêu mà cả đời này anh theo đuổi.
Câu nói này Cố Kình Quân tạm giữ trong lòng mình để tránh làm cô lúng túng.
Đợi một ngày không xa sắp tới Vũ Tình chấp nhận tình cảm của anh rồi, anh nhất định sẽ từ mình nói ra câu nói này với CÔ.
Vũ Tình thấy anh nhìn mình chân thành như vậy, cô cảm thấy không biết phải làm sao.
Đúng là cô rất ngưỡng mộ mọi người, cũng có rất nhiều điều muốn thử.
Nhưng cô lại sợ bản thân không xứng đáng, không đáp ứng được những kỳ vọng mà mọi người đặt ra cho cô, Như thế thì cô sẽ trở thành gánh nặng của những người xung quanh mất.
Cố Kình Quân đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô, đột nhiên điện thoại anh có âm thanh thông báo.
Cố Kình Quân bật máy lên đọc qua nội dung tin nhắn vừa mới được gửi tới, sau đó mỉm cười nói với Vũ Tình: “Em có muốn đi học lại không? Em bây giờ còn bé như vậy, anh nghĩ nên để em kết giao với bạn bè nhiều một chút, sẽ tiện cho việc thực hiện những dự định sau này của em hơn.”
Mặc dù tận sâu trong đáy lòng Cố Kình Quân, những điều anh mong muốn không phải là như thế.
Anh rất muốn thế giới của cô toàn bộ chỉ xoay quanh anh, nhưng anh cũng hiểu như thế là ích kỉ.
Anh không thể nào nuôi cô như nuôi một bông hoa trong lồng kính.
Số lượng công việc vào ngày chủ nhật của anh so với mọi ngày khác cơ bản mà nói cũng chẳng có thay đổi gì, có khi còn phải làm nhiều hơn ấy.
Cố Kình Quân không quên sáng sớm tưới nước cho chậu hoa bách hợp bên cửa sổ.
Hiện tại gần chín giờ sáng nên mặt trời cũng đã lên cao rồi, anh đành phải đóng rèm cửa lại, sau đó bật đèn trong phòng lên.
Thượng Hải mùa hè nắng rất gắt, tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng như thiêu như đốt đó rất dễ khiến cho người ra thấy bực mình.
Vũ Tình ngồi trong phòng bếp, chỉ còn lại thím Trân và cô.
Thím Trân thấy Vũ Tình ăn uống không chuyên tâm chút nào, bà liên kéo một cái ghế ra ngồi đối diện với cô, tay gõ gõ lên bàn để cho cô tập trung trở lại.
“Thím nói không sai mà, đúng không? Ngay cả thiếu gia cũng thấy con nên tiếp tục đi học đó.
Con bây giờ chỉ mới mười tám tuổi thôi, tương lai còn dài, sau này sẽ có rất nhiều chuyện mà con muốn làm nữa.
Ở đất nước chúng ta thì con cũng biết rồi, không có bằng cấp rất khó làm nên chuyện.”
Thím Trân ra sức khuyên nhủ cô.
Bà không có con cái, nhưng nhìn Vũ Tình như thế này, bỗng nhiên bà cảm thấy mình cũng là một người phụ nữ đầy đủ, cũng có chút cảm giác tình mẫu tử với cô.
Có lẽ là do…
Cả hai đều đã từng sống cô đơn trong một thời gian khá dài rồi.