Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 26: Thương [Trung]



Xa cách bốn tháng, hắn mấy lần ban đêm truyền người tỏa viện nghĩ chiếu, nhưng nàng lại không có cơ hội được gặp hắn một lần. Kỵ xạ đại điển hôm nay, hắn hào quang vạn trượng, mọi người chú mục, nàng chỉ cảm thấy mình thấp kém như cát vàng dưới chân kỵ mã của hắn.

Khiêu khích hắn, hắn chỉ coi nàng là tuổi trẻ khí thịnh, trêu chọc hắn, hắn lại có thể khắc chế bản thân, nàng sở dĩ lớn mật làm càn, bất quá chỉ là ỷ vào chút thông minh của bản thân cùng với tin vào phẩm cách của hắn mà thôi, vĩnh viễn luôn cấp cho bản thân một cái cớ để làm đường lui…Nàng dám nghịch lửa, nhưng không dám nghịch lửa quá mức, đến cùng thì hắn chính là quân chủ cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là hạ thần quỳ gối bên dưới hắn mà thôi.

Nàng dùng hết toàn lực, chỉ muốn có thể đến gần hắn một chút, một chút thôi là được rồi.

Cũng như giờ khắc này.

Nàng dám nhanh mồm nhanh miệng, nhưng không dám thực sự đòi hỏi hắn, ngay cả lúc chân đau đứng không vững, cũng không thể mở miệng xin hắn ban cho ngồi ghế—Hắn vẫn đang đứng, nàng sao dám ngồi xuống?

Hắn nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt nàng vẻ thản nhiên, dường như không hề biết lời nói của mình có bao nhiêu vô sỉ lại có bao nhiêu ngỗ ngược, dáng vẻ giống như không hề biết bản thân đang làm gì, cũng không hề sợ việc làm của mình sẽ có hậu quả gì.

Nàng khiêu khích, nhưng lúc khiêu khích thì đôi mắt lại trong veo sáng ngời, còn lại dáng vẻ tính tình trẻ con, hắn chỉ coi nàng như còn trẻ không hiểu chuyện, không tính toán với nàng. Nàng trêu chọc, nhưng lúc trêu chọc xong lại bình tĩnh ngang ngược, tìm một lý do đường hoàng, làm cho hắn không tìm được lỗi của nàng. Nàng là lớn mật làm càn, nhưng hắn sao có thể lấy lý do này mà trị tội nàng? Hắn còn chưa đăng cơ chấp chính, mà nàng cũng chưa tới mức phạm thượng—Sau khi thi đình, trên Quỳnh Lâm yến nàng ở trước mặt hoàng thượng lại rất khiêm tốn hữu lễ, ngày thường đối với người khác cũng chưa từng có nửa phần quá đáng, ai có thể tin nàng ở trước mặt hắn mỗi lần đều là như thế này?

Hắn biết nàng ở Hàn Lâm Viện làm việc tốt bao nhiêu, hắn cũng biết nàng khát vọng được công nhận, khát vọng được coi trọng, khát vọng có thể từng bước tiến lên chín tầng mây xanh, nhưng hắn không hiểu, nàng đã muốn phi hoàng đằng đạt* như vậy, tại sao lại có gan hết lần này tới lần khác chọc giận hắn.

Phi hoàng đằng đạt*: Lên như diều gặp gió

Nhưng mỗi lần thấy nàng bày ra khuôn mặt trước sau thản nhiên lại như không để ý, hắn tuy là có tức giận hơn nữa, cũng không phát ra được.

Nàng là không quan tâm hắn.

Cặp mắt kia phảng phất như đang nói, mười năm trước hắn đã cứu nàng, thì mười năm sau sẽ không giết nàng, đôi môi đỏ mọng kia phảng phất như đang nói, nàng sinh ra đã một thân một mình, không cha không mẹ, không gia không thế, nàng còn có thể sợ cái gì?

Hắn nghĩ đến, sống lưng hơi có chút phát lạnh.

Bên ngoài chợt truyền đến tiếng ngựa hí vang, nam tử thấp giọng quát một tiếng, một đường truyền vào trong tai hai người. Hắn nâng tay, chỉ về phía một góc nhuyễn tháp trong điện, “Ngồi đi.”

Thanh âm trầm thấp truyền đến, trầm ách không thôi, cũng chỉ có một chữ này, nhưng nàng lại nghe ra âm sắc thập phần nặng nề, chỉ thấy hắn xoải bước đi ra ngoài, giáp mỏng khúc xạ phản chiếu ánh sáng.

Nàng liền ngoan ngoãn lê bước đi qua, dựa vào trên nhuyễn tháp.

Trên nhuyễn tháp có hương vị đặc thù trong cung, cùng mùi hương liệu trên quần áo của hắn giống nhau như đúc, nhẹ nhẹ phả vào mũi nàng, làm toàn thân nàng không tự chủ đều thanh tĩnh lại.

Ánh mắt nàng hướng ra ngoài cửa sổ tìm kiếm, thấy hắn đứng ngoài hành lang phía xa mà một người một ngựa đang đi tới, người nọ đúng là Địch Niệm, mà con ngựa kia rõ ràng chính là con cung mã màu đỏ thấp bé đã điên cuồng tán loạn làm nàng ngã ngựa.

Hắn vòng qua chỗ ngoặt, Địch Niệm liền dắt ngựa bước phía sau hắn, hai người một ngựa dần dần đi xa khỏi tầm mắt của nàng, dường như hắn biết nàng sẽ nhìn qua, nên cố ý không cho nàng nhìn thấy.

Nàng ngồi yên trong chốc lát, nhẹ nhàng xoay người, bắt đầu đánh giá các thứ trong điện.

Lúc trước cách màn lụa mỏng, nàng ở bên ngoài nhìn không rõ lắm, chỉ thấy cái nhuyễn tháp ở trong góc này, lại không biết bên kia tường bày cái gì.

Trong đó có một cái mâm lớn hình vuông rất bắt mắt, bên trong dùng cát đen xây nên, hình dáng đặc biệt, sâu chừng ba bốn tấc, phía trên còn linh linh loạn loạn mà cắm những ký hiệu khác nhau.

Nàng không khỏi có chút ngạc nhiên, thấy ngoài cửa cũng không có bóng người, liền giãy dụa đứng lên, đi đến chỗ cái mâm phía trước bắt đầu tỉ mỉ đánh giá.

Ánh mặt trời bên ngoài đã không còn nóng rực như lúc trước nữa, gió thổi xuyên qua cành lá, thật là mát mẻ.

Địch Niệm cuốn cương ngựa trên ngón tay, dáng vẻ hơi bất an, môi mấp máy muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không hé răng, chờ nam tử phía trước lên tiếng.

Hắn khoanh tay đứng đó, sắc mặt đen dọa người, nhìn chằm chằm con ngựa hơn nửa ngày, bàn tay chậm rãi vuốt ve cái bờm hồng của con ngựa, mới mở miệng nói: “Con ngựa này thực không phải ngựa thiến sao?”

Địch Niệm gật đầu, “Lúc điện hạ chưa bảo Diên Chi đến gọi thần, thần cũng đã bắt nó lại để kiểm tra. Thông thường thì ngựa của giám tư trong đại nội đều là ngựa thiến, mà nhóm ngựa đưa tới cho nhóm nữ quan để chơi tú cầu đều lựa chọn những con ngựa thiến tính tình ngoan ngoãn, nhưng mà con ngựa này không biết vì sao lại lẫn vào đây, cố tình lại bị Mạnh đại nhân chọn trúng.”

Con ngựa kia dưới bàn tay hắn bất an run rẩy lắc lắc bờm, tỏ vẻ ngoan ngoãn, làm gì còn bộ dáng ngang ngược hiếu chiến lúc trước nữa.

Sắc lông này, mắt ngựa này, một bộ thân mã to lớn như vậy, mặc dù còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng có thể nhìn ra là một lương câu, rõ ràng là chiến mã cao cấp được tuyển chọn ra, thế nào lại bị quan tư mã đánh bậy đánh bạ đưa tới kỵ xạ đại điển Bắc Uyển đây?

…Nhưng chuyện này thực sự là hiểu lầm cùng trùng hợp sao?

Ngựa trong đại nội được nuôi nấng sâm nghiêm cỡ nào, sao có thể tùy tiện lừa dối qua cửa được.

Tay hắn không tự chủ nắm chặt bờm ngựa, lạnh lùng nói: “Việc này ngươi đã từng nói qua cho người ngoài chưa?”

Địch Niệm lắc đầu, “Thần chỉ nói con ngựa này nhất thời chấn kinh, mà điện hạ muốn cưỡi thử một chút, nên liền đem ngựa dắt qua đây.”

Hắn suy nghĩ một chút, cau mày nói: “Cũng tốt, trước để con ngựa này ở lại đây, nói là ta muốn.”

Hắn đưa tay nắm lấy cương ngựa, lại cẩn thận đánh giá con ngựa này một lần nữa, “Đúng là ngựa tốt. Việc này đừng truyền ra ngoài, người trở về Bảo Tân Lâu trước, nói với các tướng lĩnh hôm nay ta đã mệt, không thể tiếp tục phụng bồi.”

Địch Niệm gật đầu, lúc muốn đi lại dừng lại, ánh mắt do dự, “Điện hạ…”

Hắn giương mắt, “Ân?”

Địch Niệm do dự một lát, mới nói: “Chuyện điện hạ muốn Diên Chi đi Thanh Châu…”

Hắn không nói, tay từ từ buông lỏng cương ngựa.

Địch Niệm lại nói: “Điện hạ nếu đã suy nghĩ kỹ, không bằng cũng điều thần đến đại doanh Thanh Châu bên kia, tốt xấu gì cũng có thể cùng Diên Chi chiếu ứng lẫn nhau.”

Hắn buông mắt, thấp giọng chậm nói: “Có một mình Diên Chi đi Thanh Châu cũng đã làm trong triều cao thấp náo nhiệt không thôi, nếu ngươi cũng cùng đi đại doanh Thanh Châu, chẳng phải nhóm lão thần liếc mắt một cái đã nhìn ra ta muốn làm gì sao.”

Địch Niệm suy nghĩ một chút, cười khổ nói: “Nhưng là tính tình của tên Diên Chi kia, nếu một mình đi Thanh Châu, điện hạ cũng không nghĩ hắn có thể…”

Hắn ánh mắt hơi nghiêm nghị, thẳng quét qua, ngắt lời nói: “Ngươi không ngẫm lại thân phận ngươi là gì, chỉ cần mẫu hoàng còn tại vị một ngày, Người có thể cho ngươi đi tới loại địa phương đó hay sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.