Ngay lúc đó, ở sân bay.
– Đến rồi!
Ông ta – Phan Trấn Vũ vừa bước ra thì đám phóng viên liền ồ ạt kéo đến!
– Cho chúng tôi hỏi chút! Tại sao ông lại về nước vậy? Ông muốn lập nghiệp ở trong nước luôn sao?
– Đúng vậy! Ông có định trở lại Mỹ không? Hay ông sẽ ở trong nước luôn?
– Mong ông trả lời giúp chúng tôi! Khi con trai trưởng của ông mất rồi ông có dự định gì không? Ông sẽ cho ai kế thừa gia sản trong khi ông chỉ có ba đứa con gái?
– Ông sẽ cho họ kế thừa sao? Vì… con gái ông đều theo ngành kinh doanh?
– Hoặc ông sẽ đưa đứa con trai kia lên kế thừa? Nhưng đứa con trai đó giờ đang ở đâu? Từ khi đứa bé đó rời nhà từ năm tuổi thì nó đã ở đâu và làm gì?
– Xin ông trả lời!!!
Ông ta không trả lời gì cả! Chỉ mỉm cười công thức và đáp lại bằng một câu ngắn gọn và súc tích.
– Xin lỗi, giờ tôi chưa thể trả lời được, mọi người có thể hỏi những câu hỏi mà mọi người muốn hỏi vào cuộc họp báo sắp tới.
Ha! Cơ mà “những câu hỏi mà mọi muốn hỏi”? Ông ta sẽ trả lời tất cả sao? Muốn công khai và ép Cung Thời Niên vào tình thế bất đắc dĩ?
Ông ta mỉm cười và thản nhiên đi đến chỗ của Cung Thời Niên bằng một ánh mắt nham hiểm.
Bụp!!
Ông ta khoát tay lên vai Thời Niên và nhỏ giọng.
– Con trai! Ta cứ tưởng là con sẽ không đến, xem ra… con vẫn còn coi trọng người cha này!!!
Thời Niên cắn chặt răng hừ một cái rồi siết chặt tay lại cố nặn ra một nụ cười.
– Ha! Ông nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi!!
Anh cứ vậy mà lạnh lùng phát tay ông ta ra và… một mạch đi mất trước sự ngỡ ngàng của đám phóng viên.
– Hai ông chủ lớn này quen nhau sao?
– Không phải Cung tổng là con của Phan tổng đó chứ?
– Đúng vậy, nếu không thì… tại sao Cung tổng lại đến đây chứ?
– Ô! Nếu thật sự là vật thì…. chuyện này quá kinh trời động địa rồi. Sẽ là tin hot đấy!!
– Wow! Cung Thời Niên vốn đã là một ông chủ lớn rồi, nếu còn kế thừa cái gia nghiệp to lớn của Phan thị thì… anh ta còn… giàu có và quyền lực đến mức nào nữa?
– Thế thì…. Cung Thời Niên sẽ… là boss của ngành thương nghiệp này mất!!! Chắc chắn sẽ nắm giữ hết bọn công ty nhỏ nhoi kia!!!
Nếu sự thật là thế thì quả là đáng sợ! Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử!!!
Không những vậy ông ta còn quay sang nhìn đám phóng viên và mỉm cười vui vẻ một cách thoả mãn, càng làm cho bọn họ chắc chắn hơn nữa.
…—————-…
Trời bắt đầu mưa và sấm chớp ầm ầm khiến cho người ta phải rùng mình cảm thấy tăm tối.
Cơ mà ở trong phòng trà, bầu không khí của càng căm thét hơn khi… có một con quái thú hung tợn đang ở đó.
Cung Thời Niên đan tay lại ngồi sầm mặt như sắp nổ tung, cho dù có ánh đèn chùm toả sáng và lung linh cũng không chống lại thứ bóng tối quái dị từ anh ta.
Đùng đoàng!!
Cạch!
Tiếng vang lên cùng lúc với tiếng mở cửa, một con quái vật to lớn khác cũng bắt đầu bước vào bàn tiệc.
Bàn tiệc? Là sự đấu đá ngầm mới đúng, bàn trà này… là thứ chiến tranh khốc liệt.
Có lẽ không lâu nữa ở căn phòng này sẽ xảy ra một trận đấu sống còn!?
– Ha! Nhìn con căng thẳng chưa kìa! Ta đã làm gì con đâu chứ, con trai của ta!!
Hai chữ “con trai” được nhấn mạnh làm cho bầu không khí tối tăm càng thêm…
Đùng đoàng!!!
….. đáng sợ!!!
– Hừ! Tôi chưa bao giờ là con của ông cả! Ông họ Phan còn tôi họ Cung. Chúng ta chỉ có thể làm đối thủ…. chứ không có cách nào làm người thân được.
Đúng vậy? Cung chính là họ của mẹ anh, anh luôn theo họ mẹ và chưa bao giờ chấp nhận cái họ Phan bẩn thỉu đó!
Giọng Cung Thời Niên lạnh lùng cùng đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự phẫn nộ, ông nhìn ông ta một cách ghê rợn nhưng…. ông ta lại vờ vịt mỉm cười hiền hoà.
Một nụ cười mà anh chán ghét đến tột độ.
– Ô! Thế sao? Con nghĩ con sẽ chống đối được với ta bao lâu đây, hả con trai?
Ông ta nhếch miệng và ngồi xuống đối diện anh.