Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 47: Sự giải thoát…?



5h30 phút sáng, cả Duy và Tùng đang chậm rãi đào từng chút đất một quanh gốc cây gấc, hơi chếch sang bên phía thanh kim loại màu đen đã bám cả rêu. Trời vẫn chưa sáng hẳn nên hai người phải rất tập trung vào công việc.

“ Kịch “

Tùng rụt tay lại sau khi cái bay của Tùng vừa chạm vào vật gì đó cứng cứng, Tùng nói:

– – Này…này…hình như tao vừa đào trúng cái gì thì phải..?

Duy soi dèn pin lại xem thì quả nhiên, dưới cái hố sâu chưa đến 1m, ánh sáng đèn pin soi được chính là một miếng sành có màu trắng đục. Duy ra hiệu cho Tùng không dùng bay đào nữa mà cả hai dùng tay để bới khẽ từng mảng đất một, dần dần, dần dần sau đó cái bình sứ bắt đầu lộ ra dưới màu đất đen xì xung quanh. Không chỉ vậy lớp đất đó bắt đầu bốc lên một thứ mùi khó ngửi. Cái bình không còn nguyên vẹn, nắp bình vỡ vụn bởi thanh kim loại đâm sâu xuống bên dưới, nhưng lạ thay ngoại trừ cái nắp ra thì chiếc bình gần như là còn nguyên vẹn. Duy run run đôi bàn tay nói như sắp khóc:

– – Đây….rồi…Chúng ta tìm thấy nó rồi…..Cậu bé, anh sẽ đưa em ra khỏi đây.

“ Ùng….Oàng…”

Trời mờ sương sớm nhưng không có dấu hiệu gì báo thời tiết sắp mưa, vậy mà ngay khi cái bình được lộ ra sau mấy năm chôn dưới lòng đất trời bỗng nổ tiếng sấm vang, sét đánh xẻ dọc bầu trời khiến cho cả khoảng sân xi măng cũng như những chiếc lá xanh tươi của cây gấc phải lóe lên thứ ánh sáng màu bạc đầy ghê rợn.

“ Tóc….Tóc…Tóc…”

Mưa rào đổ xuống dường như ngay lập tức, nước mưa rơi xuống mặt đất như giúp hai chàng thanh niên trẻ rửa sạch đi lớp đất đen hôi thối đang bám vào chiếc bình. Chẳng biết trải qua đã mấy năm, nhưng những giọt nước mưa đang dần khiến cho chiếc bình trở lại hiện trạng ban đầu. Duy đứng dậy, hai bàn tay nắm chắc vào thanh kim loại đang cắm phập vào lòng đất Duy nói:

– – Để anh giúp em rút thứ này ra.

“ Phựt “

Lấy hết sức bình sinh, miệng thét lớn…..Duy thẳng tay rút thanh kim loại ra khỏi mặt đất. Nó cắm không quá sâu, dường như sau khi xuyên qua đáy chiếc bình cũng là lúc người ta dừng lại để cố định.

“ ̀m…. ̀m..”

“ Đoàng “

Một tiếng sấm nổ động trời khiến cho Tùng phải giật mình ngã ngửa ra đằng sau vừa khi thanh kim loại được nhổ lên. Nước mưa rơi lóc tóc vào bình sứ, Duy đứng đó cầm thanh kim loại gần như bất động. Tùng nói lớn:

– – Giờ phải làm gì tiếp theo đây..?

Duy giật mình, nhìn cái bình vẫn đang nằm đó Duy vội cởi áo rồi bảo Tùng:

– – Đặt cái bình vào đây….Giờ chỉ còn đợi thằng Hữu về nữa thôi. Phải bê thứ này vào trong nhà.

Ôm chiếc bình cả hai chạy vào bên trong, cơn mưa đến bất chợt rồi cũng tan biến một cách nhanh chóng. Ngay sau đó trời quang mây tạnh, đặt cái bình lên trên bàn phòng khách, Duy khẽ nhìn vào bên trong nhưng hình như nó đã bị phủ một lớp đất nên chẳng nhìn thấy gì nữa ngoài cái lỗ nhỏ bằng ngón tay út mà thanh kim loại đâm xuyên qua. Tuy nhiên chắc chắn dưới lớp đất đó, trong cái bình sứ là xác của một sinh linh nhỏ nhoi, vô tội đã bị bỏ rơi ngay khi vừa mới lọt lòng.

Đã 6h sáng, trời đã tạnh hẳn, ánh sáng ban này bắt đầu lan tỏa ra khắp nơi, xua tan đi cái không khí u ám, ảm đạm, lạnh lẽo mà cơn mưa rào vừa đây mang lại. Những lọn cây xanh mướt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mưa chưa kịp rủ xuống. Tùng đi đi lại lại bên ngoài nóng ruột:

– – Sao thằng này nó mãi chưa về, điện thoại thì nó để nhà không gọi được. Sốt ruột quá đi mất…?

Nhìn vào trong nhà, từ lúc đào được cái bình Duy vẫn ngồi đó lặng im nhìn chăm chú không nói lấy nửa lời. Tùng hơi sợ vì thái độ của Duy, Tùng lại gần vỗ vai rồi hỏi:

– – Mày sao vậy, lại có điều gì khó hiểu à..? Chẳng phải chuyện khó nhất cũng đã giải quyết xong rồi sao….Bây giờ chỉ cần đợi thằng Hữu đem đủ đồ về, sau đó chúng ta đem cái bình lên chùa Bồ Đề nhờ giúp đỡ chẳng phải xong sao..?

Duy buồn rầu đáp:

– – Bỗng nhiên khi tìm thấy nó tao lại thấy nhói ở tim mày ạ. Bởi vì tao cũng là trẻ bị bỏ rơi, bao năm qua tao vẫn không cảm nhận được nỗi đau này một cách sâu sắc bởi tao được bố mẹ nuôi dưỡng rất tốt. Họ chăm lo cho tao mọi thứ, dạy tao thành người, nhưng giờ đây nhìn cái bình bên trong đựng phần xác của cậu bé tội nghiệp vô danh kia tao thấy đau lòng quá. Tại sao trên đời này lại có những người bố, người mẹ đang tâm bỏ đi đứa con đứt ruột đẻ ra của mình, dù vô tình hay cô ý nhưng họ cũng đã làm tổn thương đến một kiếp người. Con người sinh ra phải được lớn lên chứ không phải bị vứt bỏ rồi đem đi chôn dưới lòng đất với mục đích phi tang đi lỗi lầm mà mình đã gây ra. Tao cảm nhận được nỗi đau của đứa bé……Có lẽ tao cũng sẽ giống như nó, sẽ chết nơi gốc cây ven công viên nếu như bố tao không phát hiện ra tao kịp thời, liệu rằng trên đời này còn bao nhiêu sinh sinh tội nghiệp thế này nữa hả mày..?

Tùng lặng người đi sau những câu nói xuất phát từ tâm can của thằng bạn thân, có lẽ linh hồn đứa bé tìm đến Duy cũng bởi điều này. Hai người ít nhiều cũng có chung một thứ cảm xúc khó diễn tả. Nhưng Duy nói đúng, thay vì được sống, được yêu thương thì đứa bé đã phải chịu đựng cái chết có lẽ phải đến 2 lần khi mà thân xác của nó bị giấu kín, bị tổn thương mặc dù nó đã chết.

Tùng chợt có câu hỏi:

– – Liệu rằng những kẻ đang tâm bỏ rơi con mình, trong giấc ngủ họ có thể ngủ say được không..?

Không ai trả lời câu hỏi đó, chỉ có người trong cuộc mới có thể trả lời được. Nhưng Duy và Tùng đều biết, người mẹ bỏ rơi đứa bé này thật sự nhẫn tâm, bởi sau nhiều năm, đã trải qua mấy đời chủ trong ngôi nhà này, đứa bé vẫn hàng đêm đi tìm kiếm sự giúp đỡ. Nó muốn được yêu thương, nó muốn được chơi cùng ai đó, nó muốn ai có thể thấy nó hãy giúp nó tìm mẹ…..Nhưng đáp lại nó vẫn là sự ruồng bỏ bởi nó không phải con người, nó chỉ là một hồn ma đầy đáng sợ….Cho đến khi gặp Duy, nhưng giờ đây liệu rằng có kịp không khi mà thời gian của nó đã sắp hết theo như những gì mà Duy cùng các bạn được biết.

6h30, bên ngoài cổng có tiếng xe máy, Tùng chạy vội ra xem thì Hữu đã về, phía sau xe có buộc tiểu quách nhỏ, còn đằng trước Hữu treo nào là rượu, gừng, vàng mã các thứ. Hữu nhìn Tùng gắt:

– – Không ra đỡ hộ tao à..? Mày có biết ai nhìn tao cũng nghĩ tao bị điên không..? Đã vậy cái nhà bán hòm, gọi cửa dậy thì nó bảo nhà có người chết hay sao mà gọi sớm thế. Tiên sư nó, dễ thường không liên quan đến người chết thì chỉ có ma mới đến nhà chúng nó. Cột cái tiểu quách này ở sau xe đi ra chợ ai người ta cũng nhòm như thần kinh, mất bao lâu mới về được đến đây.

Tùng phụ Hữu bê Tiểu Quách xuống, sau đó Hữu đem đồ đạc mà Duy dặn mua vào trong nhà. Đặt Tiểu Quách xuống đất Tùng hỏi Duy:

– – Bây giờ phải làm thế nào nữa..?

Duy gật đầu đứng dậy rồi nói:

– – Trước tiên mày với Hữu đem gừng đi rửa sạch, sau đó giã lấy nước, pha nước gừng với rượu đổ ra một cái chậu rồi đem lên đây. Bố tao có dặn phải rửa sạch mọi thứ trước khi cho vào tiểu sảnh.

Tùng chỉ vào cái bình rồi nói:

– – Vậy là phải rửa tất cả trong bình à..?

Khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên trên bàn phát ra tiếng động lạ:

“ Rắc….rắc…”

Cái bình chẳng ai động chạm đến nhưng đang khẽ nứt ra rồi bất ngờ những mảnh sứ vỡ vụn rơi xuống để lộ ra một cục đất đen thui bên trong lòng bình. Tùng hoảng sợ trước sự lạ, nhưng Duy thì không. Duy tiến lại gần nhìn cục đất đen xì, định chạm vào nhưng điều gì đó khiến Duy rụt tay lại, Duy nói:

– – Nhanh đi, nhanh làm như lời tao nói…Mau lên.

Tùng vội vã gọi Hữu rồi cả hai làm theo lời Duy dặn. 15 phút sau chậu đựng rượu pha với nước giã gừng được bê lên. Cục đất đen thùi lùi vẫn nằm trong bình, kính cẩn thắp ba nén nhang, đốt vàng mã, Duy cũng không biết phải khấn làm sao, Duy lẩm bẩm:

– – Mong em yên bình, để anh rửa sạch sẽ lớp đất bùn đang bao phủ lấy thân thể của em. Nếu được…..

Chưa nói xong bỗng gió thổi mạnh, hai cánh cửa chính đóng sầm lại khiến cho cả ba người giật thót. Cả ba cùng cúi lạy rồi Duy run run bàn tay khẽ chạm vào cục đất đen. Lớp đất đã khô cứng, nhưng chẳng hiểu sao khi chạm vào Duy lại cảm nhận được một chút hơi ấm đang tỏa ra.

Nhẹ nhàng đặt cả cục đất vào trong chậu rượu gừng, Hữu và Tùng cũng tò mò hồi hộp bởi ai cũng nghĩ trong cục đất đó, sau khi nhúng nước, lớp đất rã ra Duy sẽ tìm được những chiếc xương nhỏ, hoặc có thể là không bởi hài nhi bị chôn khi chỉ mới sinh ra. Qua năm tháng sợ rằng cái xác đã bị phân hủy, nhưng không phải vậy…..Khi cục đất ngập trong nước rượu gừng thì ngay lập tức lớp đất đen bị rã ra một cách nhanh chóng. Phần đất đó lắng xuống đáy chậu để lộ ra một cảnh tượng mà ngay đến người có trí tưởng tượng xa nhất cũng không thể ngờ được điều này. Nằm trong chậu nước là một cái xác hài nhi đã khô đét, nhưng nó vẫn còn giữ nguyên hình dạng nằm co quắp, cái xác vẫn còn giữ nguyên những bộ phận chỉ có điều ở giữa bị xuyên một lỗ nhỏ do thanh kim loại đâm qua.

Tùng thốt lên:

– – Không….thể….nào.

Duy cũng quá sửng sốt khi tận mắt chứng kiến điều này, nhưng nó là thật. Điều đó cũng giải thích vì sao linh hồn cậu bé lại có thể tồn tại vất vưởng trong ngôi nhà này những năm qua….Có lẽ mong muốn được sống, được gặp mẹ của cậu bé quá lớn, hoặc có thể vì một lý do tâm linh không thể giải thích mà cái xác không bị phân hủy mà chỉ bị khô đi. Nhìn cái lỗ trên xác hài nhi mà Duy cảm giác như mình cũng đã trải qua cảm giác này vậy.

Khẽ đặt xác hài nhi lên trên một tấm vải trắng sạch được chuẩn bị từ trước bởi Duy nghĩ sẽ nhặt những mẩu xương còn sót lại sau khi rửa qua rượu vào đó. Thấm nhẹ cho khô ráo, cả ba chăm chú từng chút để bắt đầu đặt xác hài nhi vào trong Tiểu Quách đã được phủ một lớp vải nhung màu đỏ, bên trong có rải trang kim vàng óng. Mọi thứ được Duy tỉ mỉ, nhẹ nhàng đến từng cử động.

Tiếng chim bên ngoài bắt đầu hót râm ran, ánh nắng cũng đã bắt đầu len lỏi qua từng khe cửa chiếu vào bên trong ngôi nhà lạnh lẽo. Đặt Tiểu Quách lên trên bàn phòng khách, một tia nắng nhẹ khẽ chạm vào xác hài nhi đang nằm bên trong tấm vải nhung như một thân xác nhỏ bé đang ngủ ngon mà ai thấy cũng phải động lòng.

Ánh nắng kia như sưởi ấm những năm tháng cô đơn, lạnh lẽo mà cậu bé bị bỏ rơi nơi lòng đất tối tăm.

Nước mắt Duy bỗng dưng chảy xuống nơi hai gò má một cách nhẹ nhàng, Duy khẽ mỉm cười:

– – Hi vọng mọi chuyện sẽ tốt với em kể từ bây giờ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.