Nghiêm Túc Hồ Nháo

Chương 10



Phòng của Quách Úy rất đơn giản, với tông màu chủ đạo là xám và không có quá nhiều đồ vật trang trí dư thừa. Chỉ có tấm thảm màu vàng tươi dưới bàn cà phê là trông có vẻ có sức sống một chút. Bên cạnh tường có một dãy giá sách. Bên trong là những cuốn sách được sắp xếp theo thứ tự độ dày và kích cỡ. Hầu hết chúng đều là những cuốn sách tham khảo từ thời đại học của anh.

Căn phòng không có bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào, lại được thường xuyên quét dọn không nhiễm một hạt bụi.

Cửa sổ ban công đang mở ra một khoảng nhỏ, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, làm lung lay tấm rèm màu trắng. Tô Dĩnh đẩy cửa sổ ban công ra và đi ra ngoài. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ trước mắt là một khoảng cây cối xanh biếc. Nhìn ra xa, những hồ nước xen kẽ trong những tán cây, phản chiếu trên mặt hồ là ánh mặt trời bị mây che phủ một nửa.

Bầu trời trở nên tối dần, chỉ còn lại một vệt màu cam trên đường chân trời đang dần rút đi.

Một lúc sau, Quách Úy từ bên ngoài bước vào.

Tô Dĩnh quay lại nhìn và sau đó đóng cửa sổ ban công lại.

“Chị ta xuống dưới rồi à?” Tô Dĩnh hỏi.

Quách Úy cởi áo khoác và xoắn cổ tay áo lên khuỷu tay: “Xuống rồi.”

Anh lấy một chiếc hộp lưu trữ lớn từ dưới gầm bàn ra, gọi hai đứa trẻ đến gần. Hai cậu bé cùng nhau ngồi trên tấm thảm ở cuối giường. Trông Quách Úy lúc này thư thả hơn nhiều, đôi chân thon dài của anh hơi tách ra, quần dài hơi căng chặt, tay áo của anh được cuộn lên không đồng đều, để lộ ra cánh tay khỏe mạnh và săn chắc.

Tô Dĩnh ngồi trên ghế sofa đối diện: “Vừa rồi tôi nói như vậy có quá phận không?”

Quách Úy chỉ nói: “Không có nhiều cơ hội ở chung, em cũng đừng quá bận tâm.”

“Mối quan hệ giữa anh và Trịnh Nhiễm là gì? Chị ta rất có thành kiến với tôi, khuôn mặt chị ta lúc nào cũng lạnh lùng, cứ như thể tôi nợ tiền chị ta vậy.”

Anh mỉm cười, ngước nhìn Tô Dĩnh, lơ đễnh hỏi: “Có nợ thật không?”

“Sao có thể!” Tô Dĩnh trừng mắt nhìn anh: “Trước đây tôi chưa bao giờ gặp chị ta.”

Quách Úy mở nắp hộp ra, trong đó có một chồng giấy rất dày. Hai đứa trẻ không hẹn mà cùng “wow” một tiếng, đôi mắt tròn xoe mở to.

“Nếu em nợ thật cũng không sao.” Anh ngẩng mặt lên và chậm rãi nói: “Chồng em sẽ giúp em trả.”

Đầu của Tô Dĩnh “Ong” lên một tiếng, lúc cô đem chữ “Chồng” này ra diễn trò quả thật không có cảm giác gì, nhưng khi nó được thốt ra từ miệng của anh, lại khiến cho cô cảm thấy cả người tê dại, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.

Cô không khỏi suy nghĩ, bình thường anh nghe cô nói như vậy thì sẽ có cảm giác gì? Cứ như vậy, vốn muốn hỏi về những chuyện trước đây của hai người bọn họ, nhưng cuối cùng lại bất tri bất giác bị cô quẳng ra khỏi đầu.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình và lẩm bẩm: “Không cần phải như vậy đâu, tiền phải được phân chia một cách rõ ràng theo thỏa thuận được ký trước hôn nhân.”

Quách Úy mân mê tờ giấy, cúi đầu xuống, mỉm cười.

Đầu tiên anh hỏi Cố Niệm: “Con muốn gấp cái nào?”

Cố Niệm nói: “Người nhện ạ.”

Thần Thần ngay lập tức nói: “Bố ơi, con cũng muốn người nhện.”

Quách Úy nhìn thấu những suy nghĩ của con trai mình, trong mắt có một chút uy nghiêm: “Dường như con luôn thích siêu nhân mà?” Anh dừng lại và nhẹ nhàng nói: “Nếu không, hai đứa cùng nhau gấp người nhện, sau đó lại cùng nhau gấp siêu nhân, khảo nghiệm một chút tinh thần đồng đội của các con? Nếu làm tốt sẽ có khen thưởng, thế nào? “

Đôi mắt của Thần Thần sáng lên: “OK!”

Anh hướng mắt về phía Cố Niệm: “Còn con thì sao?”

Cố Niệm vui vẻ nói: “Không vấn đề gì ạ!”

Tô Dĩnh giơ ngón tay cái lên với anh, sau đó lại nghe Thần Thần nói: “Trước khi thử nghiệm, ba phải đặt ra phần thưởng trước.”

Cố Niệm cũng nói: “Vâng, đúng vậy, mẹ là giám khảo.”

“Nhưng mà, không được chơi xấu.”

Lúc này, hai cậu bé đã cùng chung một chiến tuyến.

Quách Úy nói: “Phần thưởng là cuối tuần này đưa các con đi vườn bách thú. Nhưng muốn có được phần thưởng cũng không phải dễ, bố có tiêu chí.” Anh lấy kéo và keo từ trong hộp ra, nói với bọn trẻ cách cắt và dán. “Các cạnh phải gọn gàng và sạch sẽ, không được làm rách, cũng không được dính bất kỳ dấu vết nào khác, hiểu không?”

Hai cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, chụm đầu vào nhau vui vẻ gấp giấy.

Hoàng hôn lại đang xuống dần, ánh sáng màu cam dịu dàng xuyên qua rèm cửa chiếu lên một góc thảm, trong ánh sáng có những hạt bụi đang lửng lơ.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh.

Tô Dĩnh ngồi trên ghế sofa, mí mắt dần nặng trĩu.

Quách Úy hỏi: “Em có muốn gấp một cái không?”

Cô khịt mũi: “Tôi không phải con nít.”

Trong chiếc hộp lưu trữ chủ yếu là những thứ vụn vặt cũ kỹ, được mẹ Cừu thu thập lại. Một số thứ anh cho rằng đã mất, không ngờ sẽ xuất hiện ở đây. Anh nhặt một tấm card có in tòa nhà hai tầng màu xám. Đó là thẻ ăn của trường đại học. Lại nhìn sang một hình origami Mario đã được gấp, rất lâu trước đây, chiếc mũ rơi ra đã được dán lại, nhiều nơi lộ ra những vết keo màu vàng, có thể thấy thủ pháp gấp origami của người này rất vụng về.

Không khí này khiến cho anh bất giác trở nên lười biếng. Anh chậm rãi nói: “Khi còn đi học tôi rất thích mua giấy gấp origami. Những lúc làm bài tập cảm thấy mệt mỏi, sẽ gấp một cái để giải trí.”

Mario chỉ to bằng bàn tay của Quách Úy.

Anh nhìn về phía ánh sáng ảm đạm bên ngoài cửa sổ, biểu cảm có hơi thờ ơ, dường như đang nhớ lại những năm tháng đó, lại giống như đang tận hưởng sự thoải mái của hiện tại.

Sau một lúc, anh đặt Mario trở lại hộp.

Tô Dĩnh nhìn qua, dường như có những thứ như album ảnh và cúp, cô không khỏi nghĩ về những ngày còn đi học của người đàn ông này, bộ dạng của anh lúc đó sẽ như thế nào?

Tô Dĩnh chống lại sự thôi thúc muốn lật cuốn album kia ra, cô hỏi: “Là học bá à?”

Anh trả lời không một chút khiêm tốn: “Đúng vậy.”

Tô Dĩnh bĩu môi, và sau vài giây, cô không thể nhịn được mỉm cười.

Bọn họ ở trên lầu không lâu lắm, rất nhanh đã đến giờ cơm chiều.

Mẹ Cừu đã thay một bộ đồ khác. Bà mặc chiếc váy burgundy trông rất đẹp, trên đầu còn buộc một chiếc băng đô màu gừng.

Trịnh Lãng Hiên yêu cầu bà thực hiện một điều ước, và bà đã xua tay với vẻ khó chịu: “Lại già thêm một tuổi, có gì vui đâu mà ước với nguyện, không làm, không làm.”

“Không thể thiếu được.” Vẻ mặt ông ôn hòa: “Tôi chúc bà trẻ mãi.”

“Hừ, đều là tự lừa mình dối người.”

Mặc dù vậy, bà vẫn mỉm cười với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, vừa nhìn đã biết bà ấy được nâng niu trong lòng bàn tay, trải qua bao nhiêu năm tháng trên mặt cũng không hề nhìn thấy sự tang thương, ngược lại mang theo chút thẹn thùng của thiếu nữ.

Mẹ Cừu nhắm mắt lại, chấp tay và ước.

Bàn ăn hôm nay đầy ấp người. Trong bữa tiệc, Vương Việt Bân rất ân cần. Anh ta cầm chai rượu vang đỏ lên nhưng lại không rót rượu cho bố vợ trước. Thay vào đó, anh ta lại cầm chiếc ly đế dài của Lương Thái lên.

Anh ta đứng dậy và đi vòng qua một nửa vòng tròn, đến chỗ Quách Úy, mỉm cười nịnh nọt: “Để tôi rót đầy rượu cho em trai, chúng ta rất ít có cơ hội gặp nhau, hôm nay nhân dịp sinh nhật của dì Cừu, cần phải trò chuyện cho thật tốt.”

Quách Úy lịch sự ngăn lại: “Tôi đi xe đến, không thể uống được.”

“Không thành vấn đề. Chỉ cần uống một ly. Trên lầu có phòng trống, cùng lắm thì ngủ lại.”

“Mọi người cứ thoải mái đi, tôi không uống.”

Trịnh Nhiễm ngồi ở đối diện khẽ ho một tiếng nhắc nhở anh ta, nhưng Vương Việt Bân vẫn không bị lay chuyển, anh ta bước đến lấy chiếc ly trước mặt Quách Úy.

Quách Úy không muốn đưa đẩy với anh ta, vì vậy anh để mặc cho anh ta rót rượu.

Má của Trịnh Nhiễm đỏ ửng, không biết là vì xấu hổ hay là vì tức giận. Chị ta hạ giọng: “Vương Việt Bân.”

Trên bàn cơm nhất thời im lặng.

Vương Việt Bân ngước mắt lên và chạm phải ánh mắt giận dữ của vợ. Anh ta miễn cưởng rót nửa ly, rồi quay lại chỗ ngồi của mình.

Lương Thái bình tĩnh thu ánh mắt lại, đưa ly về phía mẹ Cừu, mỉm cười và nói: “Cháu lớn hơn bọn họ một chút, vì vậy cháu xin phép được chúc mợ trước. Chúc mợ sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh bình an, vạn sự như ý, điều quan trọng nhất là sẽ không già và ngày càng trẻ hơn.”

Câu cuối cùng nói đúng ý của mẹ Cừu, bà cười không khép được miệng: “Cháu là đứa ngoan và hiểu chuyện nhất trong số bọn trẻ.” Sau đó, bà chỉ về phía Quách Úy và Trịnh Nhiễm: “Cả hai đứa đều không được như vậy.”

Mọi người mỉm cười, âm thanh chén đũa va chạm khiến cho bầu không khí sống động hẳn lên.

Trong buổi họp mặt gia đình kiểu này, mẹ Cừu không thể không nói đến những chuyện riêng tư: “Lương Thái, cháu chưa có bạn gái à? Cháu cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc nên tìm một người.”

Lương Thái cười: “Không phải là vì không tìm được người thích hợp sao?”

“Đám trẻ các con luôn lấy lý do này ra để ứng phó với bọn ta, không thử thì làm sao biết thích hợp hay không thích hợp?”

Lương Thái nói: “Vậy thì mợ giúp cháu chú ý một chút, chỉ cần hợp ý mợ, cháu liền thử xem.”

Mẹ Cừu bị anh ta dỗ dành: “Mọi người làm chứng nhé! Cứ quyết định như vậy đi!” Bà cũng nói với Trịnh Nhiễm: “Con và Việt Bân cũng nên dành ra một chút thời gian. Dì Từ gần nhà đã giới thiệu cho dì một lão trung y. Nghe nói có thể quyết định được sinh con trai hay con gái. Việc này dì cũng không rõ, để hôm nào đó dì dẫn con đi xem thử, kiếm cho dì thêm một đứa cháu gái, trong nhà coi như đủ đầy.”

Trịnh Nhiễm mỉm cười lấy lệ, Vương Việt Bân thì liên tục gật đầu đáp lại.

Mọi người nói về một số chuyện khác. Không lâu sau, mẹ Cừu lại đưa chủ đề này về phía con trai mình: “Mặc dù nước ta hiện nay ủng hộ những người trẻ tuổi sinh thêm đứa con thứ hai, nhưng họ cũng muốn phải ưu tiên về việc chăm sóc và giáo dục tốt cho con cái. Bây giờ muốn nuôi một đứa trẻ tốn kém tiền của đến mức có thể chất thành một ngọn núi. Nghe có vẻ hơi áp lực, nhưng bọn trẻ các con cũng thật không dễ dàng gì, thức khuya dậy sớm kiếm được một ít tiền, đều dồn hết vào con cái của mình.”

Rõ ràng những lời này là nói cho Tô Dĩnh nghe, cô chăm chú dùng bữa và không nói gì.

Trịnh Lãng Hiên liếc nhìn cặp vợ chồng đối diện và mỉm cười: “Tôi thì lại không nghĩ như vậy. Trước đây, mỗi gia đình đều có bốn hoặc năm đứa con. Giống như nhà tôi vậy, không phải bây giờ họ đều có cuộc sống rất tốt đó sao? Nhiều con mới tốt, càng đông càng náo nhiệt.”

“Sao lại giống nhau được.” Mẹ Cừu nói: “Bọn trẻ bây giờ chịu khổ được sao? Giống như Thần Thần của chúng ta vậy, từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng, làm sao có thể chịu đựng được một chút ủy khuất nào?”

Tô Dĩnh nghe mà muốn bật cười. Lời cảnh báo trong lời nói của bà ấy đã quá rõ ràng.

Có lẽ ở tuổi hai mươi, Tô Dĩnh sẽ tức giận khi nghe những lời này, và cũng có thể cô sẽ hất bàn bỏ đi cũng không chừng. Tuy nhiên, khi đã trải qua muôn vàn sóng gió, ở cái tuổi này, sự thay đổi tâm trạng của cô đã không còn quá lớn nữa.

Mọi người trong bàn đều cúi đầu.

Quách Úy nhìn về phía đối diện, mặt anh càng lúc càng tối sầm lại, đã có ý không hài lòng, vừa định mở miệng nói, Tô Dĩnh đã đặt đũa xuống và dịu dàng mỉm cười: “Mẹ à, đừng lo lắng, một đứa hay hai đứa bọn con cũng đều sẽ chăm sóc thật tốt. Không chỉ có Quách Úy có công việc, cửa hàng của con cũng đang kinh doanh rất tốt, giúp anh ấy chia sẻ cuộc sống và giáo dục con cái cũng không phải là vấn đề gì lớn.”

Lời nói của Tô Dĩnh rất phù hợp với vấn đề mà mẹ Cừu đặt ra, nhưng khuôn mặt của mẹ Cừu lại tỏ ra hơi lạc lõng: “Mẹ không có ý đó, con xem, lại nghĩ đi đâu vậy?” Bà vuốt tóc mình và suy nghĩ trong vài giây, sau đó nói: “Hai đứa kết hôn cũng chưa lâu, ý mẹ là nếu các con muốn có thêm một đứa nữa thì nhất định phải nghiêm túc xem xét cho thật kỹ.” Mặc dù có sinh thêm và là dòng máu của nhà mình, nhưng bà sợ rằng nếu sinh thêm, một nhà bốn người kia sẽ trở thành một gia đình trọn vẹn. Có mẹ kế không thể so với có cha dượng. Bà sợ Quách Chí Thần chịu khổ.

Tô Dĩnh nói: “Mẹ có thể yên tâm rằng trước mắt bọn con không có kế hoạch nào cả”.

“Có thể.” Quách Úy, người luôn im lặng, đột nhiên nói.

Tô Dĩnh hơi ngạc nhiên và quay lại nhìn người bên cạnh.

Quách Úy không có ý định dùng bữa nữa. Anh dựa lưng vào lưng ghế, bình tĩnh nhìn cô và nói: “Anh muốn có thêm một đứa nữa, tốt nhất là con gái.”

Tô Dĩnh cũng không chắc lời nói này của anh có bao nhiêu phần trăm thật lòng, chỉ cảm thấy bữa ăn này cả tinh thần và thể xác đều quá mệt mỏi, sau khi nghe anh nói, cô đã cảm thấy tốt hơn. May mà có người thay đổi đề tài. Cô miễn cưởng chịu đựng đến khi bữa tiệc kết thúc, sau đó đến phòng khách nói chuyện một lúc, rồi mới cùng Quách Úy lái xe về nhà.

Trên đường về, hai đứa trẻ đã ngủ thiếp đi, trên tay còn cầm đồ chơi giấy đã gấp, không chịu bỏ ra.

Tô Dĩnh quá lười để tiếp tục giữ hình tượng đoan trang nữa, cô đá đôi giày cao gót trên chân ra. Bất kể chiếc váy đắt tiền trên người, cô nhấc chân, cuộn người lại trên ghế, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Những ngọn đèn trong đêm dệt thành một mạng lưới lớn, bao phủ toàn bộ thành phố. Không khí có chút ẩm ướt và lạnh lẽo, có những hạt nhỏ như muối đang trôi nổi dưới ánh đèn.

Họ im lặng suốt cả chặng đường.

Quách Úy chăm chú lái xe, một cánh tay anh tùy ý đặt ở trên đùi. Đến khi muốn vượt xe, anh nhá đèn hai lần trước để nhắc nhở các phương tiện phía trước, sau đó nhanh chóng vượt qua.

Tô Dĩnh quan sát một lúc. Lúc này điện thoại trong túi rung lên. Cô lấy ra và nghe máy. Là Chu Phàm gọi đến báo cáo doanh thu của cửa hàng ngày hôm nay.

Cô nhìn thời gian không còn sớm nên dặn cô ấy nếu không có khách thì đóng cửa sớm.

Lúc này, vừa đi qua khu vực nhộn nhịp gần phố đi bộ, Quách Úy nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi cho đến khi cô cúp điện thoại thì nói: “Trung tâm mua sắm Ngân Hà sắp mở cửa.”

“Ở đâu?”

Quách Ngụy hất cầm ra phía ngoài.

Tô Dĩnh ngồi thẳng lại một chút, nhìn ra cửa sổ và thấy một tòa nhà lớn lặng lẽ đứng ở vị trí vàng của cả con đường dưới màn đêm.

“Đã nghe nói về nó.” Cô hỏi: “Là loại trung tâm mua sắm nào?”

Quách Úy nói: “Là một trung tâm mua sắm toàn diện gần với mức độ tiêu thụ hàng loạt như quần áo, phục vụ ăn uống và giải trí.”

Tô Dĩnh không nói gì, tất cả những gì cô nghĩ là liệu nó có ảnh hưởng đến việc kinh doanh cửa hàng quần áo của cô hay không.

Anh giống như đọc được hết những suy nghĩ trong đầu cô, nói không một chút lưu tình: “Đừng nghĩ về nó nữa, chắc chắn là có ảnh hưởng.”

Tô Dĩnh: “…”

Quách Úy nói: “Sự kết hợp của các loại hình kinh doanh đa dạng có thể thúc đẩy tiêu dùng lẫn nhau. Giữa có thể ăn, chơi và mua sắm trong một môi trường thoải mái với việc đến các trung tâm mua sắm lỗi thời, chuyên tìm kiếm quần áo phụ nữ rẻ tiền. Nếu em là người tiêu dùng vậy thì em sẽ chọn cái nào? “

Tô Dĩnh choáng váng, cô phản bác lại: “Nơi nào lỗi thời hả?”

Quách Úy lưu loát đánh tay lái, chiếc xe rẽ sang hướng khác, ánh mắt anh dừng ở mặt cô hai giây: “Trước khi mở cửa hàng em không tìm hiểu trước à?”

Giọng điệu của anh khá nghiêm túc, giống như cách anh đối xử với cấp dưới của mình trong công việc.

Tô Dĩnh không thể không hạ chân xuống và nhìn về phía sau: “Hai cái cách nhau tận mấy con đường.” Cô nghiêm túc nói: “Tôi cũng đã tìm hiểu cẩn thận, dù sao cũng gần phố đi bộ. Vào thời điểm đó, vấn đề chính là tình hình tài chính quá hạn hẹp, cùng với nhu cầu mua sắm quần áo của mọi người ở đó cũng cao. Vừa lúc có một cửa hàng muốn chuyển nhượng, tôi sợ mình bỏ lỡ thời cơ tốt… “

“Nói trắng ra là em muốn vội vàng kiếm tiền.”

Tô Dĩnh cắn môi và nhìn anh chằm chằm: “Ừ, ừ, là vội kiếm tiền, vừa nãy mẹ anh còn bảo tôi tự kiếm tiền nuôi con mà, làm sao tôi dám rảnh rỗi, chẳng lẽ anh muốn tôi ôm theo Niệm Niệm đi trên đường cái uống gió Tây Bắc à?”

Quách Úy đưa tay qua tìm kiếm bàn tay cô: “Em tự uống đi, Niệm Niệm để tôi nuôi.”

“Bỏ ra.” Tô Dĩnh nhẹ hất tay anh ra.

Sau một lúc, cô không nhịn được nữa, hỏi: “Vậy, anh có ý kiến gì không?”

“Ý kiến của anh, em sẽ tiếp thu sao?”

“Không.”

Quách Úy cười.

Tô Dĩnh nói: “Nếu tôi giàu có như Quách tổng, có lẽ tôi sẽ không ở đây hỏi ý kiến ​anh.”

Hành trình về nhà không hề ngắn. Những hạt muối nhỏ đột nhiên giãn ra và trở nên mịn màng và nhẹ nhàng. Thì ra là tuyết.

Thế giới trở nên yên tĩnh, sự nhộn nhịp trong thành phố cũng đang dần lắng đi.

Tô Dĩnh quay mặt đi và nhìn ra cửa sổ. Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở trong một môi trường xa lạ, cùng với người đàn ông này trải qua đợt tuyết đầu tiên trong năm. Cô cũng không biết liệu một đêm tuyết như đêm nay có sẽ còn mãi trong ký ức của cô hay không. Nhưng mỗi khi tuyết rơi, cô vẫn nhớ đến nhiệt độ ấm áp trong xe ngày hôm đó.

Một lúc lâu không nói chuyện, cô đã cho rằng chủ đề này đã kết thúc.

Khi chờ đèn đỏ, Quách Úy đột nhiên nghiêm túc nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Câu “Giàu có” này có hai nghĩa, ý của em là nghĩa nào?”

Tô Dĩnh đứng hình trong vài giây, có lẽ cô không ngờ rằng anh lại có một mặt xấu xa như vậy, mặt cô đỏ bừng lên.

Cô bực mình nói: “Điều chẳng ra gì.”

Quách Úy gật đầu: “Câu trả lời của em rất nguy hiểm.” Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc, cuối cùng cũng mỉm cười, không còn trêu chọc cô nữa: “Vấn đề tài chính không khó, tôi có thể giúp em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.