Xe ngựa chạy tới trước cổng trưởng công chúa phủ thì dừng lại, đám gia nhân thấy vậy vội ra dắt ngựa vén rèm.
Đông Lăng về từ trước đã ăn mặc lại và cũng đang chờ nàng về.
” Tiểu thư cẩn thận chân “
Đông Lăng thấy nàng liền lại cung kính đỡ. Giờ trong toàn phủ không ai dám vô lễ với nàng như trước nữa vì sau khi thấy nàng xuất thủ thì ai cũng rất kinh sợ.
Tiêu Viễn Trình vội xuống ngựa, cung kính hướng Tiêu Dao vương nói
” Cảm tạ vương gia đã đưa tiễn “
Tiêu Dao vương nhìn hắn một cái rồi cũng xuống ngựa, lại chỗ Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói
” Nguyệt nhi, nhớ rèn luyện nhiều vào chút nếu có khó khăn gì thì cứ bảo với ta “
” Cảm tạ vương gia đã quan tâm “
Hoàng Bắc Nguyệt giả vờ nhẹ nhàng nói. Nếu được nàng chắc chắn sẽ đâm chết hắn ở đây, gặp hắn nàng cứ phải giả như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn đằng sau Tống Mịch thì thấy Phong Liên Dực đang vén rèm xe lên nhìn về phía này, trong con ngươi màu tím thoáng lộ ra ý cười.
Từ lúc nàng vào cung Tống Mịch đã quan sát nàng rất kĩ, phát hiện ra đôi mắt của nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phong Liên Dực, mà Phong Liên Dực cũng rất để ý nàng, hiện giờ cũng vậy. Chẳng lẽ hai bọn họ quen biết nhau sao?
” Vương gia, sắc trời không còn sớm, Bắc Nguyệt xin phép về nghĩ ngơi “
Hoàng Bắc Nguyệt ko muốn nhìn thấy hắn nên tìm một viện cớ để đuổi hắn đi.
” Được, ngươi nghĩ ngơi cho tốt “
Tống Mịch thấy nàng có vẻ mệt mỏi nên cũng không ở lâu liền đi về, nhưng vẫn có ý định muốn làm rõ tại sao Dực và Bắc Nguyệt lại hay nhìn nhau như vậy.
” Đông Lăng, ngươi không bị hàn khí của Băng Linh Huyễn Điễu ảnh hưởng chứ? “
Hoàng Bắc Nguyệt hỏi trong khi Đông Lăng giúp nàng thay đồ ngủ
” Không sao, nhưng nô tì lại không thấy lạnh mà ngược lại còn thấy ấm nữa “
Đông Lăng có chút khó hiểu nói, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ mặt ngây thơ của Đông Lăng mà phì cười, nha đầu này đáng yêu như vậy mà tại sao vẫn chưa có ai thích
” Đông Lăng này, sau này ta sẽ giúp ngươi lấy một vị công tử tốt…. “
” Đông Lăng ko muốn! “
Nàng chưa dứt lời Đông Lăng liền phản đối
” Đông Lăng chỉ muốn hầu hạ tiểu thư thôi Đông Lăng không muốn lấy chồng! “
” Nhưng sau này ta cũng phải lấy a, nên ngươi cũng phải kiếm người đi “
Đông Lăng tức giận biết đang bị tiểu thư của mình chọc, gì mà đi lấy chồng cơ chứ? Trong đầu một ý tưởng chợt lóe, nàng ta cười nham hiểm nói
” Tiểu thư à, sau này người mà lấy chồng thì Đông Lăng sẽ đi theo chăm sóc hài tử của người, để người có nhiều thời gian bên vi phu của người hơn a “
” Đông Lăng!”
Hoàng Bắc Nguyệt suýt sặc nước miếng, sao nha đầu này lại độc miệng như vậy? Nàng trừng mắt nhìn Đông Lăng
” Hì hì, ta đùa tiểu thư chút thôi, sao người lại nhìn ta như vậy? “
Hoàng Bắc Nguyệt đầu đầy hắc tuyến, không thèm để ý nàng ta nữa, tự mình liền lên giường ngủ.
Đông Lăng tưởng nàng giận liền vội vàng chạy lại gần giường
” Tiểu thư! Đông Lăng chỉ đùa người chút thôi mà, người đừng giận thế chứ “
” Vậy ngươi liền im lặng rồi đi làm việc của mình đi “
Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt nói
” Vâng “
Đông Lăng thấy giọng nàng không có tức giận liền nhẹ nhõm đóng cửa đi ra ngoài để cho Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ ngơi.
Hoàng Bắc Nguyệt nằm thoải mái trên giường rồi nhớ lại những gì sẽ xảy ra kế tiếp. Nàng sắp gặp lại Linh Tôn rồi, không biết là gặp lại hắn sẽ trong bộ dạng nào.
Chắc là lạnh lùng cao ngạo đi, nàng cũng thật lâu rồi chưa được gặp lại hắn.
” Mong lần này gặp lại ngươi sẽ không nhanh chóng nhập ma….. “
Hoàng Bắc Nguyệt thì thào rồi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
” Hả? “
Yểm trong Hắc Thuỷ Cấm Lao nghe được nàng nói liền hơi ngẩn ra, nàng là nói ai vậy? Nàng quen ai sắp nhập ma sao? Nếu Hoàng Bắc Nguyệt quen thì sao hắn lại không biết? Hắn ở cùng nàng từ nhỏ tới lớn mà chẳng nhớ nàng đã từng gặp ai có dấu hiệu sắp nhập ma, là nha đầu này mơ ngủ sao?
Yểm rất muốn gọi nàng dậy để hỏi nhưng sợ làm nha đầu này nổi giận thì….. Thôi để lúc khác hỏi vậy.