Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 27: Ra ngoài lịch lãm



Nhạc Thi Dao ở ngực hắn càng khóc càng thương tâm, nàng gần mười năm nay phải làm vợ người nàng không hề có tình cảm, hơn nữa còn phải đối mặt với tiếng nói của ngoại nhân, để cho nàng vô cùng khổ tâm, lúc này gặp Vương Hạo Thần không hiểu sao lại muốn dựa vào hắn, thống khoái khóc một hồi.

Lồng ngực rắn chắc của hắn ấm áp, lại mang theo nam tính hơi thở, khiến cho nàng có một loại cảm giác muốn cả đời đều dựa vừa hắn như vậy, đầu nhỏ gắt gao vùi vào Vương Hạo Thần trong lòng, có chút tham lam hưởng thụ hắn hơi ấm.

Mặc kệ những năm qua nàng cố gắng gây dựng hình ảnh, vào lúc này, nàng chỉ muốn thoải mái khóc một lần, đem tâm sự của mình chia sẻ với hắn, lại tận hưởng cảm giác được hắn quan tâm, ôm ấp.

Nàng vào lúc này cũng đã nhận ra, tiểu đồ đệ của nàng đã không biết từ lúc nào chiếm lấy một vị trí không thể thay thế trong lòng của nàng, một vị trí mà từ trước tới giờ chưa có một nam nhân nào tiếp cận được, mà tình cảm của nàng đối với hắn, cũng đã có chút thay đổi, không còn giống như trước hoàn toàn là thầy trò, tỷ đệ nữa.

Nàng không muốn biểu lộ quá mức, thế nhưng lại không cách nào từ trong lồng ngực Vương Hạo Thần rời đi, bởi vì nàng thực sự quá yêu thích cảm giác ấm áp mà hắn mang lại.

Vương Hạo Thần trong lòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc, lại say mê hương thơm của nữ tử gần ngay trước mắt, để cho hắn đầu óc đều có chút mộng mị.

Nhạc Thi Dao thân là Thiên Sinh Môn đệ nhất mỹ nhân trong suốt nhiều năm qua, ngay cả khi nàng đã thành thân, trong đám nữ đệ tử hiện nay cũng không có một cái có dung nhan đuổi kịp nàng, Vương Hạo Thần chính là nam nhân đầu tiên cùng nàng thân mật như vậy, nếu để kẻ khác biết được nhất định ghen ghét tới phát điên.

Nhạc Thi Dao khuôn mặt tuyệt mỹ khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn, mái tóc đen dài mượt như nhung, làn da trắng ngần như mỡ đông, lúc này ôm chặt Vương Hạo Thần, hai toà ngọc nữ phong vô tình ép sát vào người hắn, lúc mới đầu, Vương Hạo Thần cũng không chú ý lắm, thế nhưng dần dần hắn lại cảm nhận được trước ngực truyền đến từng đợt mềm mại co dãn, trong lòng không hiểu sao lại bốc lên một trận lửa nóng rạo rực.

Vương Hạo Thần ở bên Nhạc Thi Dao lâu như vậy, mặc dù biết sư nương của mình rất đẹp, thế nhưng lại chưa bao giờ có tà niệm với nàng, hôm nay, hai người chung đụng quá gần, nếu như hắn còn không có cảm giác, vậy hắn liền là một cái thái giám rồi.

Chỉ là, đối với chuyện nam nữ Vương Hạo Thần hoàn toàn không có kinh nghiệm, hay có thể nói là dốt đặc cán mai, tất cả hành động đều dựa theo cảm xúc và bản năng mà thực hiện.

Vương Hạo Thần hai cánh tay không tự chủ được từ trên người Nhạc Thi Dao di chuyển lên, một tay ôm lấy nàng thắt lưng, một tay khác nâng lên nàng khuôn mặt, đầu hơi cúi xuống, sau đó liền dưới ánh mắt sững sờ của giai nhân trước mặt, đem môi của mình đặt lên môi thơm đỏ mọng của nàng.

Thời gian tựa hồ bởi vì khung cảnh này mà dừng lại!

Nhạc Thi Dao cả người như hoá đá hồi lâu, mắt phượng mở to nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ngay trước mắt, đây là nụ hôn đầu của nàng, lại không có một dấu hiệu báo trước bị cướp mất, nếu là nam nhân dám làm thế với nàng, nàng coi như liều mạng cũng phải đem nó chém giết, thế nhưng đối với Vương Hạo Thần, nàng mặc dù có một chút tức giận, nhưng càng nhiều là thẹn thùng và nhu tình, lại không nhớ tới mình thực lực mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, không có dùng lực đẩy hắn ra.

-Thôi, hôm nay liền để tiểu tử này chiếm chút tiện nghi a!

Nhạc Thi Dao nghĩ thầm, lòng nàng rất phức tạp, nửa muốn Vương Hạo Thần tiếp tục, nửa khác lại bởi vì đạo lý thông thường mà trắc trở, thế nhưng nàng trong mắt lại tràn đầy lửa nóng tình ý, cuối cùng không quản nhiều như vậy được nữa, một đôi ngọc thủ vòng qua Vương Hạo Thần cổ, kéo đầu của hắn lại gần mình hơn, môi thơm hơi mở ra, mặc cho nam nhân trước mặt khinh bạc.

Vương Hạo Thần theo bản năng dùng đầu lưỡi tách ra Nhạc Thi Dao hàm răng trắng ngọc, cùng đầu lưỡi của nàng quấn quít cùng một chỗ, nước dịch của nàng ngọt như mật, khiến hắn càng thêm say mê, không ngừng tham lam mút lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng nàng.

Nhạc Thi Dao bị hắn hôn đến đầu óc mơ hồ, chỉ biết nhiệt tình đáp lại, tận hưởng giây phút khó quên này.

Hai người rơi vào trong lửa tình, chiếc hôn kéo dài rất lâu, đến khi cả hai hoàn toàn không còn dưỡng khí mới buông nhau ra, ngồi trên mặt đất nặng nề hít thở không khí.

Vương Hạo Thần con ngươi hiện lên vài tia đỏ tươi, hô hấp dồn dập, hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của Nhạc Thi Dao, cơ thể nóng bừng như bị lửa thiêu, đôi môi từ trên môi thơm của nàng trượt xuống nàng cái cổ trắng ngần.

Nhạc Thi Dao vẫn còn lại một chút lý trí, cố nén thân thể cũng động tình, cố gắng đem đầu của Vương Hạo Thần từ trong ngực mình đẩy ra, thở gấp nói:

-Tiểu Thần Thần! Bây giờ còn chưa phải lúc…

Vương Hạo Thần nghe nàng nói như vậy, chỉ có thể tạm thời đè nén lại trong lòng hoả diễm, đôi tay không an phận kia cũng dừng lại, chẳng qua là vẫn như cũ ôm lấy Nhạc Thi Dao ngọc thể, cằm đặt lên vai nàng, nặng nề hỏi:

-Sư nương, vì sao dừng lại?

Hơi thở của hắn nóng bỏng phả vào Nhạc Thi Dao cổ ngọc, tựa hồ hận không thể nói cho giai nhân bên cạnh biết, hắn đang rất muốn nàng a!

Nhạc Thi Dao bị hắn lớn mật hành động khiến cho hai má đỏ bừng, trong lòng cũng có xuân ý nhộn nhạo, thế nhưng nàng cũng phải đè xuống, kiên nhẫn giải thích nói:

-Ngươi bây giờ còn quá yếu, nếu ngươi cùng ta… phát sinh chuyện như vậy, để sư phụ biết được, tông môn nhất định không còn chỗ cho ngươi dung thân, đến lúc đó, ta cũng không bảo vệ được ngươi!

Nàng tuy rằng không yêu Tiêu Hàn Dư, coi như yêu nam nhân khác, cũng không tính là phản bội y, thế nhưng hai người vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, hơn nữa nàng biết Tiêu Hàn Dư luôn có ý với mình, nếu để y biết được mình cùng Vương Hạo Thần phát sinh quan hệ tình cảm, hắn nhất định sẽ tiếc hết thảy mà tìm cách giết Vương Hạo Thần, mà nàng tu vi còn kém Tiêu Hàn Dư rất nhiều, khẳng định sẽ không ngăn được hắn.

Vì thế, nàng mặc dù biết mình có tình cảm với Vương Hạo Thần, thế nhưng cũng không muốn cùng hắn phát sinh quá lớn quan hệ, bởi vì nàng là muốn bảo vệ hắn cho tới khi hắn hoặc nàng có đủ thực lực để tự xử lý chuyện của mình.

Hơn nữa, nàng cùng Vương Hạo Thần tiến triển quá mức đột ngột, tình cảm còn chưa rõ ràng đã muốn tiến thêm một bước, như vậy cũng quá vội vàng.

Vương Hạo Thần nghe nàng nói như vậy thì trầm mặc, trong mắt dần dấy lên vẻ kiên định, nắm lấy Nhạc Thi Dao bàn tay mềm mại, nói:

-Sư nương, cho ta thời gian, ta nhất định sẽ trở thành cường giả như sư phụ… không, ta nhất định sẽ vượt qua sư phụ, đủ để khiến tông môn kiêng kị, đến lúc đó, không ai có thể hạn chế tự do của ngươi!

Nhạc Thi Dao cùng Tiêu Hàn Dư kết làm phu thê là bởi vì sư phụ nàng, thế nhưng còn có một nguyên nhân khác, đó là Thiên Sinh Môn cao tầng cường giả tạo áp lực, vì thế nếu Vương Hạo Thần muốn giúp nàng, hắn thực lực ít nhất phải vượt qua Tiêu Hàn Dư, thậm chí là đuổi kịp tông chủ.

Mục tiêu này, không thể không nói là rất khó khăn, thế nhưng vì sư nương, hắn nhất định phải cố gắng hết sức.

Hắn suy nghĩ rất đơn giản, cũng chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho Nhạc Thi Dao là gì, trong lời nói chỉ biểu hiện ra hắn ý tứ sẽ giúp nàng bỏ đi cuộc hôn nhân nhạt nhẽo kia, nhưng cũng tỏ ý sẽ cùng nàng ở chung một chỗ.

Nhạc Thi Dao biết hắn suy nghĩ, trong lòng mặc dù có hơi thất vọng, cũng không chấp nhặt với hắn, dù sao Vương Hạo Thần còn quá trẻ, căn bản không hiểu được tình cảm nam nữ như thế nào, vừa rồi chỉ là hành động theo cảm xúc nhất thời.

Lại nói, nàng chẳng phải cũng cần thời gian để xác định tình cảm với hắn sao?

Nhạc Thi Dao nghĩ vậy, liền mỉm cười nhìn Vương Hạo Thần nói:

-Thời gian ngươi khẳng định sẽ có, bất quá không nên ép bản thân quá mức, sẽ không tốt cho việc tu luyện của ngươi!

Vương Hạo Thần gật đầu, ánh mắt hơi loé lên, nói:

-Sư nương, sau ngày hôm nay, ta muốn hạ sơn ra ngoài lịch lãm!

-Ngươi muốn hạ sơn?

Sư nương khẽ cau mày, trầm giọng nói:

-Ngươi tu vi còn thấp, ra ngoài lịch lãm lúc này rất nguy hiểm!

Ra ngoài tông môn rồi, lúc đó chính là phải dựa vào chính mình, thế nhưng Vương Hạo Thần thực lực còn rất nhỏ yếu, thiên hạ người tốt thì ít mà ác nhân thì nhiều, nàng sợ hắn đi ra không được mấy ngày liền gặp nguy hiểm rồi.

Vương Hạo Thần vẫn kiên trì nói:

-Sư nương, ta muốn trở nên cường đại nhanh chóng, không thể chỉ ở trong nhà ru rú tu luyện, như vậy cho dù ta tu vi có tăng lên, tâm cảnh cùng chiến lực cũng sẽ thiếu hụt! Chỉ có ra ngoài lịch lãm, mới có cơ hội tìm được cơ duyên giúp ta nhanh chóng trưởng thành, như vậy hai năm sau Lục Phong đại hội ta mới có khả năng lấy được thứ hạng cao! Sư nương, chuyện này ý ta đã quyết, xin người đừng ngăn cản!

Trước đây hắn còn có chút do dự không biết có nên làm như vậy hay không, thế nhưng bây giờ hắn lại quyết tâm hai năm trước phải có thực lực tham dự Lục Phong đại hội, cũng là đang đặt mục tiêu cho mình, nếu ngay cả Lục Phong đại hội hai năm sau hắn cũng không có tư cách tham gia, vậy cái gì cũng đừng nói rồi.

Sư nương cười khổ, biết cái tính cứng đầu của hắn lại hiện ra, một khi thằng này ý đã quyết thì chín con trâu cũng đừng hòng kéo lại hắn, vì thế nàng chỉ có thể chấp nhận, nói:

-Thôi được rồi! Ý ngươi đã như vậy, ta cũng không tiện nói thêm! Bất quá ngươi ra ngoài tu luyện nhất định phải cẩn thận, nhớ kỹ, thiên hạ lắm người hiểm ác, nếu ngươi gặp chuyện bên ngoài, tông môn cũng sẽ không kịp cứu viện ngươi!

Vương Hạo Thần thấy nàng đồng ý liền mừng rỡ, lại cùng nàng nói chuyện một hồi lâu, mới có chút không bỏ buông Nhạc Thi Dao, quay về chuẩn bị cho chuyến hạ sơn lần đầu tiên của mình.

Chuyến đi sắp tới, hắn muốn đem tu vi của mình tăng mạnh, sau đó mới quay trở về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.