Sáng hôm sau, Khương Tiểu Soái vừa vào phòng khám đã vội vã điều tra tình hình.
“Anh ta đi rồi?”
Bàn chải răng trong tay Ngô Sở Úy ngừng trong miệng mấy giây: “Đi từ lâu rồi!”
Khương Tiểu Soái híp mắt quan sát Ngô Sở Úy: “Mấy giờ đi?”
“Không nhớ rõ.” Ngô Sở Úy phun bọt trong miệng ra, dửng dưng nói: “Chắc khoảng hơn chín giờ, sau khi anh ta đi tôi tắm xong thì đúng mười giờ.”
Khương Tiểu Soái mím môi vài lần: “Anh ta không ở lại đây sao?”
“Ở lại đây?” Ngô Sở Úy đảo mắt, “Dựa vào cái gì tôi phải cho anh ta ở lại đây?”
Khương Tiểu Soái sốt ruột vỗ trán, “Vậy tối qua hai người không làm cái gì hết hả?”
“Thổi một cây kẹo đường.”
“Lại thổi kẹo đường?” Nếp nhăn xuất hiện trên trán Khương Tiểu Soái, “Cậu có thể làm cái gì khác được không?”
“Anh tưởng tôi muốn thổi hả? Là anh ta cứ đòi cho bằng được thôi!” Nhắc đến chuyện này Ngô Sở Úy liền giận, đảo mạnh bàn chải trong miệng vài cái, “Nếu không phải vì câu anh ta, tôi cần phải ủy thân bán nghệ sao?”
“Cậu không thể luôn bán nghệ chứ! Cậu cũng phải bán thân đi!”
Con ngươi Ngô Sở Úy lập tức co rút: “Anh nói cái giề?”
“Không phải…” Khương Tiểu Soái đỡ trán, “Cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là chúng ta không thể câu như thế, có chút lạc thú nhỏ là chuyện tốt, nhưng chỉ có lạc thú thì quá đơn điệu. Đàn ông là động vật ăn thịt, nếu chỉ có niềm vui không cho thịt, là cậu thì cậu sẽ vui nổi sao? Đương nhiên, nếu con người cậu đủ súc hút, anh ta có thể nguyện ý xem cậu là đặc biệt, nhưng cậu không cảm thấy làm vậy thì chiến sự sẽ kéo dài quá lâu sao?”
Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm mình trong gương, thất thần một lúc.
“Cậu nghĩ đi! Nếu đợi đến một năm sau, Trì Sính không biết đã đổi bao nhiêu người tình, không chừng Nhạc Duyệt đã chạy lên giường người khác rồi, lúc đó cậu còn đi báo thù ai nữa? Đến dưa leo cũng đã mát rồi*! Hiện tại là thời cơ tốt nhất, phải rèn sắt khi còn nóng, quyết giành cho bằng được!” (*Dưa leo vốn mát, nếu nói đến cả dưa leo cũng mát nghĩa là chuyện đã kéo dài quá lâu)
Ngô Sở Úy súc miệng lần cuối, phun ra toàn là nước máu.
Mẹ, hỏa vượng rồi!
Súc miệng xong xuôi, Ngô Sở Úy ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi xuống cạnh bàn viết trong phòng, nghiền ngẫm lời Khương Tiểu Soái, lại xem kế hoạch hành động của mình, trong lòng vướng mắc, lẽ nào thật sự phải điều chỉnh chiến lược?
Khương Tiểu Soái thò đầu vào cửa, không cam lòng hỏi: “Tối hôm qua hai người không hề tiếp xúc thân thể một chút nào hết sao?”
Ngô Sở Úy vắt óc nghĩ, cuối cùng nhớ ra cảnh ăn kem khiến người ta lộn mửa đó.
“Hôn miệng có tính không?”
Khương Tiểu Soái thoáng chốc vực tinh thần, sáp lại cạnh Ngô Sở Úy truy hỏi: “Hôn thế nào? Hôn lưỡi? Hôn bao lâu?”
Ngô Sở Úy kể lại rõ ràng.
Khương Tiểu Soái hối hận không kịp, hận không thể đích thân động thủ.
“Cơ hội tốt biết bao a! Ăn đồ trong miệng anh ta đi! Sao cậu không ăn đồ trong miệng anh ta hả?”
Ngô Sở Úy đáp lại ba chữ, “Tôi ngại bẩn.”
Khương Tiểu Soái: “…”
Qua một lúc, Ngô Sở Úy lại nhớ đến chuyện trong điện thoại hôm đó, do dự một chút, vẫn nói với Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái nghe xong vỗ mạnh lên đùi Ngô Sở Úy, lập tức ra kết luận.
“Anh ta trăm phần trăm đã thích cậu, lần sau nếu anh ta còn nói bốn chữ này nữa, lập tức đáp lại, người này sẽ là của cậu!”
…
Tối, Trì Sính cùng mấy anh em đi hộp đêm.
Từ khi Trì Sính đi làm, những người này đã lâu không tụ tập, trong phòng tràn đầy mùi rượu và mùi cơ thể. Những cậu ấm tươi cười dâm đãng, thiếu nữ sóng nước cuộn trào, thiếu niên eo nhỏ mông vểnh… vô số ánh mắt khiêu khích ném qua chỗ Trì Sính, hắn mài mài răng, cũng hơi muốn ăn thịt rồi.
“Trì tử, tôi nghe nói cậu mới quen bạn gái, lúc nào dẫn đến cho tôi xem mặt được không?”
Trì Sính cười âm lạnh, “Đừng nói gặp, thao cũng không thành vấn đề.”
Ngửa cổ híp mắt, một điếu thuốc tự động đưa đến miệng.
“Ha ha ha…” Tiếng cười hoang dâm tràn đầy bên tai, “Trì tử, nhiều năm nay tôi chỉ phục mình cậu! Nói chuyện, làm việc đều đủ quyết đoán! Hiện tại càng lúc càng nhiều người thích càm ràm, tôi đặc biệt tán tưởng độ tiêu sái của cậu…”
Đang nói chuyện, một người mẫu nữ xinh đẹp ngồi xuống cạnh Trì Sính, tươi cười vòng tay ôm eo hắn, ngón tay trắng nõn nhẹ ma sát lên gân xanh trên mu bàn tay hắn.
“Anh Trì, tay anh thật lớn, ngón giữa thật dài.”
Con ngươi Trì Sính đột nhiên co rút, xoay cổ tay dụng lực, chỉ nghe một tiếng thét vang lên, sô pha xê dịch hơn mười cm, người mẫu nữ xõa tóc nằm ngửa trên sô pha, chân Trì Sính nâng cằm cô ta.
Cô người mẫu khựng vài giây, bên môi hiện lên nụ cười mê người, cô từ từ nâng đầu, cắn vớ Trì Sính, chậm rãi mà dụ hoặc dùng miệng tháo xuống, sau đó liếm vào giữa kẽ ngón chân Trì Sính.
Cảm giác ngứa ngáy lan khắp cơ thể.
Trì Sính đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đang gác cằm lên bàn viết, buồn ngủ vật vờ. Nghe có điện thoại liền giật bắn lên.
Chân Trì Sính đang được gặm cắn, hơi thở cũng trở nên nặng nề, dục vọng trong lòng chỉ muốn thoát ra.
“Tôi muốn thao cậu!”
Lại là bốn chữ này, cứ như định mệnh đã sắp đặt, ông trời lại cho Ngô Sở Úy một cơ hội.
Lập tức đáp lại, người này sẽ là của cậu… lời dạy của sư phụ vang lên bên tai.
Nuốt nước miếng cái ực, Ngô Sở Úy phun ra khỏi kẽ răng.
“Me – too!”
Ngón chân Trì Sính cứng đờ, cô người mẫu sợ hãi không dám làm loạn nữa.
“Cậu nói gì?”
“Tôi cũng muốn thao anh!”
Không khí ngưng trệ vài giây, Trì Sính đạp lên cổ cô người mẫu, suýt nữa làm cô ta tắt thở.
…
Hôm sau, khi Khương Tiểu Soái nghe Ngô Sở Úy báo cáo, lập tức vỗ bàn, cười ngã trước ngã sau.
“Cậu thật sự nói me too hả?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Khương Tiểu Soái lại cười điên cuồng.
“Có gì buồn cười chứ?” Ngô Sở Úy nghiêm túc, “Tôi làm theo lời anh nói, đã đáp lại rồi đó, kết quả không có hiệu quả gì hết, còn khiến tôi thấy rất lúng túng. Vậy mà anh nói cứ như nắm chắc lắm vậy, thế nào, tính sai rồi đúng không?”
Khương Tiểu Soái nhịn cười, “Có ai đáp lại như cậu không chứ?”
“Vậy tôi phải đáp lại thế nào?” Ngô Sở Úy nhíu mày, “Lẽ nào tôi phải nói anh đến thao đi? Tôi đâu phải phụ nữ, cây gậy của tôi cũng không phải để trưng, tại sao phải để anh ta thao?”
Khương Tiểu Soái lại tiếp tục cười ngã trước ngã sau.
“Chuyện gì khiến cậu đắc ý thế này?”
Đột nhiên có một giọng nói xông vào, khiến nụ cười của Khương Tiểu Soái lập tức cứng lại, mặt biến thành gan heo, bất cẩn bị Quách Thành Vũ thấy mất rồi. Nhưng Khương Tiểu Soái không để ý, hai tay đút vào túi áo blouse, thần sắc thản nhiên trở vào phòng chẩn đoán.
“Bác sĩ Khương, một người anh em của tôi kinh nguyệt không đều, cậu điều trị giùm đi.”
Phải nói mấy người anh em của Quách Thành Vũ cũng rất vất vả, ba ngày hai lượt bị hắn dùng đủ loại bệnh trạng lôi đến đây, ban đầu thì là thái độ chuyện thật cần giúp, trước khi đến rạch lên tay một nhát, đạp lên chân hai phát, giả bộ cho giống. Nhưng khi dùng hết mánh lại bắt đầu tìm dị tật bẩm sinh, quá ốm thì bị lôi đến nói là cơ thịt suy thoái, vóc dáng nhỏ thì lôi đến nói là bị bệnh đao, hôm qua lại túm được một tên bị đau bụng, tên kia bất hạnh bị chọn…
Vừa dứt lời, Trì Sính cất bước vào.
Khương Tiểu Soái đang ung dung đợi tên xui xẻo kia, kết quả bóng dáng Trì Sính lọt vào tầm mắt, khiến hắn nghẹn họng.
Kinh nguyệt không đều…
Quách Thành Vũ cũng nghẹn, ai biết tên đau bụng còn chưa bước vào, lại thấy gương mặt Trì Sính.
Hai người rất nhanh ngửi được hơi thở của đối phương, ánh mắt đụng nhau.
“Chỗ cậu phối hợp ăn ý nhỉ.”
Quách Thành Vũ đầu tiên là cười, sau đó kẹp cùi chỏ lên cần cổ Trì Sính, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nhàn nhạt nói: “Cậu hành động nhanh thật, chỗ tôi còn chưa đến tay đâu, cậu đã lao đến rồi.”
Nhiệt độ trên mặt Trì Sính giảm xuống, mắt thẳng tắp tia Ngô Sở Úy.
“Cậu để mắt cậu ta?”
Tay Quách Thành Vũ dán lên gương mặt lạnh lẽo của Trì Sính, quay đầu hắn sang chỗ Khương Tiểu Soái.
“Sai rồi, là cậu ta.”
Hai anh em bên kia tranh giành cấu xé, hai sư đồ bên này cũng không rảnh.
“Không ngờ hai người họ lại quen biết nhau.” Khương Tiểu Soái rất kinh ngạc.
Ngô Sở Úy đảo mắt nhìn hai người kia, hờ hững nói: “Tôi thấy không chỉ quen biết thôi đâu, hình như còn vướng mắc nữa. Hai người họ bối cảnh tương đương, khẳng định rất hiểu chuyện của nhau, nếu chúng ta tìm được chỗ đột phát từ người Quách Thành Vũ, không chừng có thể thu hoạch bất ngờ.”
“Tôi cảm thấy, nhiệm vụ quan trọng trước mắt của cậu không phải là tìm thứ bất ngờ, mà là đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Khương Tiểu Soái hất cằm, “Cậu nhìn ánh mắt Trì Sính đi, giống như muốn làm chết cậu.”
Khương Tiểu Soái nói thế, Ngô Sở Úy nhìn lại, thật sự có chút.
Trì Sính vô cùng hoài nghi, Ngô Sở Úy đã thắp nhang cho cái mông của mình, tối qua sau khi gọi cuộc điện thoại đó, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, lao đến phòng khám chơi nát cái mông y. Kết quả vừa ra khỏi hộp đêm, Trì Viễn Đoan gọi điện đến, lập tức về nhà cho tao. Sáng nay thức dậy còn chưa hết bực, lái xe chạy thẳng đến phòng khám, kết quả lại đụng phải Quách Thành Vũ, bị hắn mời ra “tám”, đợi lúc trở vào, cơn xúc động kia đã bị mài sạch.
Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.