Cương Tử phát hiện, gần đây Trì Sính có sự quan tâm khác biệt với di động, không chỉ luôn giữ bên người, hơn nữa mở máy 24 tiếng. Mỗi lần Cương Tử gọi điện cho hắn, đều được tiếp máy ngay lập tức, thật có hơi khó thích ứng.
Kỳ lạnh nhạt ngày thứ chín, Ngô Sở Úy đang tựa bàn đọc sách, chuông di động không chút dấu hiệu thình lình vang lên.
“A lô?”
Đối phương thật lâu không lên tiếng, nhưng từ hơi thở trầm ổn hữu lực có thể phán đoán, chắc là người họ Trì nào đó thôi.
“Có chuyện gì không?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính hồi lâu sau mới mở miệng: “Đang làm gì đó?”
Ngô Sở Úy lật sách sột soạt, trịnh trọng đáp: “Xem sách.”
Trì Sính không nói nữa, cũng không cúp máy, cứ để không như thế.
“Anh đang làm gì?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: “Thủ dâm.”
Má! Nhanh chóng cúp máy, ném di động lên giường.
Qua một lát, Ngô Sở Úy không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại cười. Tự an ủi? Hành vi này đáng suy nghĩ đó. Anh ta có bạn gái, sao phải đến mức tự an ủi? Lẽ nào tình cảm xảy ra vấn đề?
Nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy thoáng chốc phấn chấn lên, sức lực dồi dào tiếp tục xem sách.
Nửa tiếng sau, di động lại vang lên.
“Xem sách gì?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nghiêm túc nói: “‘Nhân loại lý giải luận’.”
Thế là, lần này Trì Sính cúp máy.
Hơn mười phút sau, di động lại vang lên.
Ngô Sở Úy nhìn thấy lại là Trì Sính, chân mày nhướng lên, làm cái gì đây hử? Có gì không thể nói một lần cho xong luôn sao? Kết quả nghe máy rồi, bên kia lại không nói tiếng nào, Ngô Sở Úy bực.
“Rốt cuộc anh đang làm gì hả?”
“Thủ dâm.”
Ngô Sở Úy lên cơn, “Anh muốn chơi mấy lần hả?”
“Chỉ có lần này mà, còn chưa bắn.”
Má, đây là đang khoe khoang với tôi sao?
“Đại thiết đầu.” Trì Sính đột nhiên mở miệng.
Ngô Sở Úy sầm mặt không lên tiếng.
“Đại Bảo.” Lại gọi.
Lần này Ngô Sở Úy căng da đầu đáp.
Kết quả Trì Sính lại không nói nữa.
Ngô Sở Úy dùng chút kiên nhẫn cuối cùng hỏi, “Rốt cuộc anh có chuyện gì hay không?”
“Có.”
“Có thì mau nói!”
“Tôi muốn thao cậu.”
Nói xong, một tiếng gầm nhẹ từ lồng ngực phát ra truyền đến, âm thanh thấp trầm nhưng vô cùng uy mãnh, có lực xuyên thấu của mãnh hổ về núi. Chỉ dùng lỗ tai để nghe, đã có thể tưởng tượng được dương vật đó sinh long hoạt hổ thế nào, chân mày nhíu chặt như chịu phạt đó làm sao thoải mái giãn ra, hơi thở khoan khoái đó chậm rãi tràn ra khỏi môi…
Ngô Sở Úy hung hăng ném di động lên bàn, ngửa đầu gầm lên.
“A!!__”
Bất cứ tên đàn ông nào, bị thằng khác giễu cợt như thế, đều sẽ tức giận đến nội tạng xuất huyết. Cho dù Ngô Sở Úy có ý đồ xấu với Trì Sính, y cũng là một hán tử có cốt khí, đột nhiên nghe câu “tôi muốn thao cậu” đó, cũng không phải dễ tiêu hóa gì.
“‘Thánh Kinh’, mau, lấy ‘Thánh Kinh” ra…”
Ngô Sở Úy lầm bầm, như khát vọng cứu chuộc lật ‘Thánh Kinh” ra, hai tay chắp lại, “Chúa ơi, giúp con phế tên lưu manh kia đi!”
…
Hôm sau, Trì Sính như kẻ rảnh hơi đến phòng khám, đồng phục trên người, khí thế hiên ngang, bước chân trầm ổn, nghiêm túc trang trọng. Đoạn đường từ cửa phòng khám đến phòng trong, tất cả nam, nữ đang đứng, đang ngồi, trẻ tuổi, lớn tuổi… chỉ cần có thể thở, đều sẽ thấy lòng run lên, thần kinh không tự chủ căng chặt.
Ngô Sở Úy ngước mắt lên, thấy được một gương mặt nghiêm túc lạnh lùng.
Cứ như cuộc điện thoại hôm qua không phải do hắn gọi, bốn chữ đó cũng không phải do hắn nói.
“Tìm chỗ nào nói chuyện đi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy tiếp tục cúi đầu xem sách: “Không rảnh.”
“Xe cảnh sát đang đậu trước phòng khám, còi vẫn mở nãy giờ, cậu coi rồi làm đi.”
Binh một tiếng đóng cửa lại.
Ngô Sở Úy cắn nát điếu thuốc trong miệng, căm hận phun ra, nhưng vẫn đứng lên.