Nghịch Tập

Chương 40: Sát muối lên vết thương



Đêm khuya, Trì Sính lái xe dạo quanh đường quán bar Hậu Hải, trên ghế phó lái là Túi Dấm Nhỏ khoanh người thẫn thờ.

Từ sau khi Trì Sính cưỡng ép đút nó hamster được nuôi, nó vẫn luôn như thế.

Trong một quán bar, phục vụ anh tuấn đang nhàm chán đếm ly, một bóng người lao vào, khiến mắt cậu ta bắn ra thần sắc khác thường, gần như bổ nhào qua, đu lên cổ Trì Sính.

“Trì thiếu, đã lâu lắm rồi anh không đến.”

Trì Sính lạnh mắt liếc cậu ta: “Hôm nay tôi không đến để tìm cậu.”

“Tìm Tiểu Băng Quả hả? Cậu ta không còn làm ở đây nữa, ông chủ đuổi rồi.” Vẻ mặt vui mừng.

Trì Sính rõ ràng tâm trạng không tốt: “Cậu đừng quan tâm tôi tìm ai, xuống khỏi người tôi trước đã.”

“Không.” Mông của tuấn nam vẫn luôn cọ xung quanh bụng Trì Sính: “Em xuống rồi, lát nữa anh gọi người khác thì sao? Em đã trông chờ anh hơn một tháng rồi, khó khăn lắm mới đợi được anh.”

Trì Sính trực tiếp móc một xấp tiền trong túi nhét vào túi tuấn nam: “Cho tiền rồi, cậu ngừng ngay cho tôi.”

Không ngờ, tuấn nam lại nhét tiền về tay Trì Sính.

“Em không cần tiền, em chỉ cần anh.”

Câu này vừa nói xong, bên cạnh đã có mấy phục vụ trộm vui, từng thấy kẻ thích dán lại như thế, nhưng chưa thấy qua kiểu này bao giờ.

“Đã bao lâu rồi cậu chưa được người ta làm?” Trì Sính hỏi.

“Ngày nào cũng có người gọi em.” Tiểu tuấn nam uốn éo phần eo: “Nhưng không ai làm sướng bằng anh.”

Trì Sính cố nhịn dùng chút nhẫn nại cuối cùng nói: “Nghe lời, hôm nay tìm người khác làm trước đi được chưa?”

“Không được, chỉ muốn để anh làm, chỉ muốn để anh làm… Trì thiếu, anh khác họ, họ đến đây chỉ vì tiêu phí em, em thật lòng thích anh.”

Trong một góc âm u, người nào đó bật cười: “Thật đúng là cực phẩm.”

Quách Thành Vũ mở miệng: “Cậu đang chỉ ai?”

“Còn có thể là ai, đồ đê tiện đó đó!” Lý Vượng nói.

Quách Thành Vũ không mặn không nhạt đáp: “Từ này dùng trên người Trì Sính càng thích hợp hơn, tôi dám cược, trong số phục vụ đứng ở đây mười người thì hết chín người đều có suy nghĩ giống tên đê tiện đó, chỉ là họ không dám nói. Lẽ nào cậu chưa từng nghe qua sao? Trừ chàng rắn ra, Trì Sính còn có một biệt danh khác, gọi là đệ nhất pháo kinh thành.”

Lý Vượng chưa từng nghe qua, nhưng hắn đã chứng kiến qua, hiện tại vẫn có thể nhớ đến dáng vẻ dâm đãng của tiểu Long khi bị làm đến khóc kêu không ngừng.

Nam phục vụ trong quán bar này, trong mười thì có chín là cong, nhưng đều là dạng anh tuấn, gần như ai cũng từng được Trì Sính ‘lâm hạnh’, cho nên Quách Thành Vũ nói thế một chút cũng không khoa trương.

Quách Thành Vũ đứng lên đi đến cạnh Trì Sính, Lý Vượng theo sau.

“Này!” Quách Thành Vũ nhéo một cái lên mông tiểu tuấn nam: “Cậu theo anh bạn của tôi chơi một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với anh Trì của cậu.” Nói xong chỉ Lý Vượng sau lưng.

Tiểu tuấn nam biết Quách Thành Vũ có thân phận gì, không nể mặt hắn không được, thấy Lý Vượng cũng tạm được, liền ngoan ngoãn buông Trì Sính ra, trước khi đi còn kéo tay áo Trì Sính nói: “Anh Trì, đợi các anh nói chuyện xong rồi, nhớ tìm em nha!”

Quách Thành Vũ và Trì Sính ngồi trên ghế nhung góc nhọn, câu được câu không nói chuyện, hoàn toàn không nhìn ra có ngăn cách.

“Số rắn của cậu vẫn chưa tìm được sao?”

Trì Sính xát mạnh tay lên vai Quách Thành Vũ, ánh nhìn thô sần chạm vào đôi mắt mang tơ máu đó, chế giễu: “Sao thế? Ngứa tay? Không có ai đấu rắn với cậu sao?”

Đang nói thế, Túi Dấm Nhỏ thò đầu ra khỏi kẽ chân Trì Sính, ánh mắt lười biếng đánh giá Quách Thành Vũ.

Quách Thành Vũ giả bộ kinh ngạc: “Ồ? Còn sót một con rắn này! Không hổ là do Uông Thạc tặng, giống y như thắt lưng, đi đâu cũng phải thắt…”

Mặt Trì Sính chìm trong ánh sáng mờ ảo, giọng nói âm trầm.

“Đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi.”

Quách Thành Vũ rất săn sóc dời chủ đề: “Gần đây tôi lại nhắm trúng một chàng đẹp trai, đặc biệt cá tính, đợi tôi thu được rồi, nhớ đến ngủ với tình nhân của tôi.”

Chỉ có Trì Sính biết, Quách Thành Vũ căn bản không săn sóc, hắn đây là trắng trợn sát muối lên vết thương.

Đương nhiên, muối này Quách Thành Vũ sát rồi vẫn không thấy vui.

Ra khỏi quán bar, Trì Sính gọi điện thoại cho Cương Tử.

“Giúp tôi điều tra một người, tra xem cậu ta ở đâu.”

“Ai?”

“Ngô Sở Úy.”

“Không quan trọng?” Bên kia nghẹn lời, “Vậy… vậy làm sao mà tra?”

Trì Sính hít sâu một hơi: “Cậu ta tên là Ngô Sở Úy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.