Buổi tối, một mình Trì Sính đi vào phòng tắm, tắm rửa, để cho Ngô Sở Úy ở bên ngoài. Ngô Sở Úy yếu ớt thở dài một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài, dự định cùng tâm sự với Khương Tiểu Soái.
[Warning] (Thuyền Quách Soái lên nhanh.. chuẩn bị đi.. mặc dù *ba chấm*… )
Kết quả, cửa phòng ngủ của Quách Thành Vũ khóa chặt, bên trong truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Ừm…. A a a a… Không dám nữa…Muốn đâm hỏng….. hả……”
Cả người Ngô Sở Úy nổi da gà, tiếng rên dâm đãng vô cùng này làm cho từng dây thần kinh xấu xa nhiều ngày không được phát huy liền bùng lên. Nhịn không được áp tai lên cửa, len lén nghe trộm người ta trên giường ân ái.
“Đâm hỏng luôn…. Khỏi phải cho cậu đi khắp nơi phát dục, người khác sờ một chút liền cương…… Ngồi lên!”
“Không được………. A a a a.. Cứng quá…. Chịu không nổi…. a a a…”
‘Bốp, bốp, bốp…’ tiếng phát vào mông vang lên, Quách Thành Vũ rống to một tiếng,”Gọi!”
“Hu hu…. ông xã….. sướng chết mất……”
Không riêng gì Khương Tiểu Soái sướng chết mất, ngay cả Ngô Sở Úy ở bên ngoài nghe được cũng sướng chết mất. Vốn là vài ngày không trải qua, nghe xong một đoạn như vậy không biết làm sao nữa, trong lòng Ngô Sở Úy giống như là có vô số con sâu liếm cắn, tê dại, ngứa ngáy, khó nhịn.
Thế là, Ngô Sở Úy dự định nhanh chóng rút lui, nhưng đứng một lúc chân cũng mềm nhũn rồi.
Về đến phòng, Trì Sính đang ở bên trong phòng tắm đánh răng, chỉ quấn một cái khăn tắm ở thắt lưng. Cả thân hình săn chắc đều bại lộ dưới ánh đèn, làn da bánh mật lấm tấm nước đọng, tỏa ra vẻ mê người không thể cưỡng.
Ngô Sở Úy mặt dày mày dạn đi tới, giống như con khỉ bám vào lưng Trì Sính.
Trì Sính chưa từng dao động một chút, không ảnh hưởng chút nào, cứ như vậy không để ý đến Ngô Sở Úy, tiếp tục đánh răng. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn gương một cái, cố ý tránh đôi mắt lẳng lơ kia, thần sắc ung dung thản nhiên.
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính không phản ứng, lại mặt dày mày dạn ở phía sau cọ cọ vài cái, đâm vật đang khí thế bừng bừng vào rãnh mông Trì Sính.
Bàn chải đánh răng trong tay Trì Sính dừng lại một lát.
Con mắt Ngô Sở Úy sáng lên, chẳng lẽ có cảm giác?
“Cậu biết trong trại giam làm sao chỉnh phạm nhân không?”
Ngô Sở Úy buồn bực,”Làm sao chỉnh?”
Giọng điệu Trì Sính không nhẹ không nặng nói,”Đem bàn chải đánh răng đâm vào trong hậu môn, xoay vòng mà chải…….”
Thân thể Ngô Sở Úy cứng đờ, mắt gắt gao nhìn chằm chằm bàn chải đánh răng trong tay Trì Sính. Mạo hiểm cho dù bị ‘Hành hình’ dã man, cũng phải kiên trì bám lấy trên người Trì Sính, đập tan chiến tranh lạnh đã căng thẳng mấy ngày.
Trong con ngươi của Trì Sính chợt lóe lên khí thế tàn bạo, mặt không thay đổi đem bàn chải đánh răng rửa sạch sẽ, rồi cắm bàn chải đánh răng vào chén, đi ra ngoài.
Ngô Sở Úy vẫn như trước bám lấy trên người của Trì Sính, đi theo Trì Sính đi tới đi lui ở trong phòng. Cậu cũng dự định là, nếu như Trì Sính giận, đem cậu ném xuống, cậu sẽ dùng toàn sức lực phản kháng, cố gắng ầm ĩ một trận trong lúc đó mâu thuẫn hai người liền hóa giải.
Kết quả, Trì Sính giống như sau lưng đeo một con ruồi, cần làm gì vẫn cứ làm, hoàn toàn coi Ngô Sở Úy không tồn tại.
Ngô Sở Úy rong ruổi chọc chọc mấy cái lên cổ Trì Sính, thăm dò hỏi,”Anh thật sự giận tôi?”
Trì Sính cúi người xuống, đem ga giường sửa sang lót lại, chỉ lót lại một bên chăn của mình.
Ngô Sở Úy tiếp tục,”Không đến mức đó chứ hả? Để ý như vậy sao? Rượu nói anh cũng có thể tin?”
Trì Sính cảm giác có chút khát, rót một chén nước ừng ực uống vài hơi.
“Tôi nói có phải thật vậy hay không, trong lòng anh còn không rõ hay sao?”
Nói xong, Ngô Sở Úy lại cà cà vào cái mông rắn chắc của Trì Sính, cự long bên dưới chịu đựng đến suýt chút nữa thì hỏng.
Nghe nói như thế, yết hầu Trì Sính chuyển động hai cái, nuốt khan xuống, lực độ đã nặng hơn vài phần.
Đầu Ngô Sở Úy nghiêng qua, ở yết hầu Trì Sính nhẹ nhàng gặm, cắn, “Hơn nữa, không phải anh thường xuyên cùng Quách Tử trêu chọc ‘thao’ tôi này nọ hay sao? Tôi làm sao lại không thể trêu chọc anh một chút?”
Trì Sính có chút không hiểu cái logic của Ngô Sở Úy, nhưng Ngô Sở Úy cắn gặm yết hầu anh còn phun ra hai chữ ‘thao tôi’, làm cho kìm nén mấy ngày nay của Trì Sính không chịu nổi, máu trong người đang có dấu hiệu sôi lên.
Tay của Ngô Sở Úy trực tiếp xâm nhập vào giữa khăn tắm của Trì Sính, sờ tới cự long đã sớm mạnh mẽ cương đến trướng đau.
Hừmmm…..Rõ là anh không kìm chế được, lại còn chơi trò đưa đẩy với tôi?
“Anh biết không? Tôi luôn luôn dựa vào ‘thao’ anh để lên mặt. Cho nên mới kích động không giữ được miệng mà nói mấy lời không nên nói, không để chút mặt mũi cho anh. Có thể lúc đó tất cả mọi người đều say, không có ai nghe thấy.”
Ngực Trì Sính đang rừng rực lửa cháy, lại bị hai chữ ‘thao anh’ dập tắt hơn phân nửa.
Ngô Sở Úy vẫn tiếp tục say sưa mà nói,”Anh tha thứ cho tôi đi, vì lần trước thao anh không có ấn tượng gì, cho nên mới thích thêm mắm thêm muối miêu tả một trận. Ngoài thì có vẻ như kể cho người khác, kỳ thực nói đúng hơn chính là muốn cho bản thân mình nghe.”
Trì Sính nghe rõ, nhưng vấn đề này không phải điểm mấu chốt. Anh không phải giận cậu ở vấn đề này.
“Anh có thể thương tình người suốt ngày bị anh đè không!” Ngô Sở Úy thúc vào mông Trì Sính mấy cái, “Khi nào lại để cho tôi ‘thao’ lần nữa?”
Trì Sính trầm mặc, Ngô Sở Úy mơ mộng. . .
Đột nhiên, gào thảm một tiếng!
Ngô Sở Úy không kịp đề phòng mà té xuống băng ghế lạnh lẽo, nửa người đều tê rần. Vốn tưởng rằng Trì Sính sẽ thô bạo mà thao cậu, không ngờ người ta quay đầu đi.
Cậu nhỏ trong quần Ngô Sở Úy trong nháy mắt mềm nhũn ra, phát ra tiếng thở dài thất vọng.
……….
Ngày hôm sau, lúc Ngô Sở Úy đi tìm Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái vẫn nằm lỳ ở trên giường, lần này ngay cả sức lực nghịch điện thoại di động cũng không có.
“Khả năng Trì Sính thật sự tức giận.” Ngô Sở Úy nói.
Khương Tiểu Soái khàn giọng nói,”Làm sao cậu biết?”
“Ngày hôm qua tôi tỏ vẻ rõ ràng như vậy, chim to của anh ta cũng cương cứng, nhưng có chết cũng không chạm vào tôi một cái. Lúc đầu tôi còn muốn ‘thao’ anh ta, nhưng vừa nghĩ anh ta vì vậy mà tức giận, lại không dám coi thường làm bậy.”
Mí mắt Khương Tiểu Soái yếu ớt nhấc lên, không có chút sức lực nói,”Vậy cậu phải dỗ anh ta thật tốt, dù sao cũng đừng để cho anh ta tức giận mà bạo lực, như vậy thì cậu thật sự thảm.”
“Tôi sợ nhất chính là cái này!” Ngô Sở Úy nói.
Hai người trầm mặc nửa ngày, Ngô Sở Úy cau mày, tự nhiên lẩm bẩm nói,”Tôi phải dỗ anh ta như thế nào đây? Tôi không am hiểu cái này. Trước đây lúc Nhạc Duyệt tức giận, tôi càng dỗ cô ta càng tức giận.”
“Nhạc Duyệt có thể giống như Trì Sính hay sao? Nhạc Duyệt vốn không muốn gặp cậu! Nhưng mà Trì Sính chỉ sinh sự giận dữ với cậu mà thôi. Kỳ thực đàn ông so với phụ nữ dễ dụ hơn nhiều, trước đây không phải cậu đã nói hay sao? Cậu chỉ cần cười, Trì Sính liền không còn cách nào.”
Ngô Sở Úy thở dài,”Tôi sợ tình huống lần này nghiêm trọng, cười một chút rồi nhưng không có tác dụng.”
“Vậy cậu tặng anh ta một món quà đi.”
“Quà gì?”
“Tốt nhất là đồ gì tự tay làm, có thể để cho anh ta thấy được tâm ý của cậu.”
Ngô Sở Úy có chút rầu rĩ,”Lại làm đồ gì đây? Cậu không biết trong khoảng thời gian mà tôi dỗ cho mẹ anh ta vui vẻ, mân mê bao nhiêu đồ đạc, bây giờ trong nhà mẹ anh ta có cái gì phế phẩm đều ném hết cho tôi, ngay cả vỏ hạt dưa ăn còn dư lại cũng không buông tha, tôi bây giờ sợ nhất cái từ DIY này!” (Do it yourself=Đồ handmade)
Khương Tiểu Soái nháy mắt mấy cái,”Cậu có thể đi nhờ thần tượng của cậu đó! Trong đầu anh ta nhiều mánh khóe như vậy, anh ta cũng chỉ để cho một mình cậu dựa vào!”
“Lúc này đi tìm người ta cũng không thích hợp lắm nhỉ?” Ngô Sở Úy làm bộ suy tư.
Khương Tiểu Soái khều khều lòng bàn tay của Ngô Sở Úy một cái,”Hai cậu không có quan hệ gì mờ ám, có cái gì không thích hợp.” ( Soái ơi.. yêu em lắm ý..)
Ngô Sở Úy hì hì cười gian hai tiếng.
Sau đó cậu ta thật sự đi.
Buổi tối, đang lúc Trì Sính nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác có người đắp chăn cho mình. Híp mắt quan sát người bên gối đầu bên cạnh, Ngô Sở Úy lại nhìn lên trần nhà thở dài, ánh mắt cô đơn, muốn thương cảm có bấy nhiêu thương cảm.
Lòng của Trì Sính giống như bị con dao đâm vào.
Ngô Sở Úy yên lặng một lát, liền xuống giường đi vào phòng vệ sinh.
Sau đó, lấy ra một viên xà bông thơm, dựa theo chỉ dạy của Uông Trẫm, cẩn thận tỉ mỉ bắt đầu điêu khắc. Quá trình này kéo dài hơn hai tiếng, đến khi trời gần sáng, Ngô Sở Úy mới rón ra rón rén trở về giường.
Sáng sớm, Trì Sính mở mắt ra, ngay phía trước mặt có một cái cự long điêu khắc bằng xà bông thơm, lóng lánh óng đẹp, khí phách uy vũ.
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính tỉnh, liền đem đầu chui vào dưới nách Trì Sính, vừa ngáp vừa hỏi,” Tôi tự tay làm cho anh, có thích không?”
Kỳ thực đêm qua Trì Sính cơ bản không ngủ, thành ý của Ngô Sở Úy anh đều thấy, nhìn từng chút từng chút cậu điêu khắc, nói không cảm động là giả. Nhưng vừa nghĩ tới Ngô Sở Úy “Khen ngợi” Uông Trẫm, Trì Sính liền che giấu lòng dạ mềm nhũn của mình đi.
“Làm cái này làm gì?” Giọng nói của Trì Sính lạnh nhạt.
Ngô Sở Úy lại đem đầu chui vào bên trong, má dán lên bụng Trì Sính, mắt nhìn lên gương mặt Trì Sính, vui tươi hớn hở nói,”Dỗ anh đó!”
Trì Sính không nhìn xuống thì không sao, thoáng liếc mắt nhìn gương mặt ngây ngô đáng yêu vô cùng. Cặp mắt to mệt mỏi đang chậm rãi đảo hai bên, bên trong con ngươi chỉ có duy nhất một hình bóng anh. Ngô Sở Úy lấy nhu thắng cương bản lĩnh hoàn toàn áp đảo, bức tường thành Trì Sính xây dựng bằng sắt thép trong nháy mắt sụp đổ hơn phân nửa.
“Tôi phải cần cậu dỗ hay sao?” Trì Sính giận như không giận hỏi?”
Mặt của Ngô Sở Úy cọ cọ trên ngực Trì Sính một trận, lại leo đến cổ, cuối cùng cả người đều nằm ở trên người của Trì Sính, giọng cầu khẩn nói,”Đừng giận tôi nữa, đừng giận tôi……”
Nửa bức tường còn lại trong lòng Trì Sính hoàn toàn sụp đổ, nhẹ nhàng tan thành một bãi bùn.
Anh đem cự long tự tay Ngô Sở Úy điêu khắc đặt ở lòng bàn tay ngắm nghía, hướng Ngô Sở Úy trêu tức hỏi,”Lại là Uông Trẫm dạy cậu làm?”
Ngô Sở Úy kích động một trận, liền lộ miệng.
“Sao anh biết?” (Con ngu này… ngu vừa thôi… nhét cự long vào miệng nó đi ba ba)
Kỳ thực Trì Sính chỉ muốn đùa một chút, định cười cho qua. Nào ngờ nói đùa lại thành thật, còn chưa kịp cười thì đã nuốt lại.
“Không phải…..Thực sự không phải, kỳ thực chủ yếu vẫn là ý nghĩ của tôi, tôi không phải.. không có…..Không học qua điêu khắc hay sao? Tôi….. Tôi chỉ hỏi anh ta một số kỹ năng cơ bản mà thôi…. một chút thôi……một chút….” (Không để đâu hết ngu..nhưng cũng TỐT)
[Warning]
Một tiếng “À!” Kết thúc việc Ngô Sở Úy nói xạo.
Sau đó, Ngô Sở Úy được đền bù như mong muốn, cuối cùng Trì Sính cũng bằng lòng ân ái cùng cậu ta. Hơn nữa lại còn ân ái một lần dứt khoát hẳn hoi, hỏa lực toàn bộ được khai hỏa, gió cuốn mây tan, khí thế ngất trời.
Trì Sính đem Ngô Sở Úy đặt tại trước cửa sổ sát đất, để cho hai tay cậu ấn lên mặt kính, hai chân tách ra cái mông vểnh lên. Tích cóp gần một tuần cự vật cứng rắn như sắt, đâm vào mấy cái làm cho Ngô Sở Úy kêu cha gọi mẹ.
“A a a… Cứng quá… Tôi không chịu nổi… Tha cho tôi…”
Động cơ thắt lưng của Trì Sính phát công, khoái cảm như sóng lớn cuồn cuộn dưới bụng Ngô Sở Úy, tràn ngập tới toàn thân thể. Ngô Sở Úy bị thao đến chân nhũn ra, từ đứng biến thành quỳ, lại từ quỳ thao đến nằm xuống. Giãy giụa khóc lóc kêu gào bò đi, lại bị Trì Sính cứng rắn lôi trở lại, hai tay bắt chéo sau lưng, tiếp tục thô bạo mà chà xát.
“Anh ta là sao băng của cuộc đời cậu? Còn vĩnh viễn không quên được?”
Trì Sính phát một cái mạnh mẽ lên mông của Ngô Sở Úy, đau đến mức cậu ta ngửa cổ kêu gào, khóc lóc.
“Anh ta cho cậu bao nhiêu ấm áp? Hơn tôi bao nhiêu?”
Trì Sính thúc vào nơi yếu đuối nhất của Ngô Sở Úy điên cuồng tàn bạo một trận. Thân thể Ngô Sở Úy không kìm chế được xóc nảy co giật, tinh dịch từng trận một bắn ra, làm cho kích động không thôi phóng đãng kêu rên.
“Chết mất……. Trì Sính…….”
Trì Sính đem cả người Ngô Sở Úy lật lại, nắm lấy hai cổ tay cậu kéo đến,….. thúc một cái. Gương mặt cương nghị tiến đến trước mặt Ngô Sở Úy, dáng vẻ bệ vệ to khỏe đè lên người Ngô Sở Úy thở hổn hển.
“Tôi thao cậu không đủ hay sao?”
Vừa nói vừa đâm toàn bộ cự long vào, không cho Ngô Sở Úy một chút thời gian thích ứng.
“Đủ rồi….. đủ rồi….. Aaaaa…. không muốn….”
Cặp mông săn chắc của Trì Sính bắt đầu lắc với tần số cao, nếu vừa còn nhìn ra được động tác ra vào thì tấn số ra vào bây giờ không máy quay nào có thể ghi lại động tác kịch liệt đó. Tiếng bốp bốp bốp đều bị tiếng rên rỉ dâm đãng của Ngô Sở Úy bao phủ. Thời khắc này chỉ còn nghe thấy tiếng ư a rên rỉ của cậu.
“Có đủ hay không?” Trì Sính thô bạo mà vặn cằm Ngô Sở Úy hỏi.
Ngô Sở Úy bị thúc nói không nên lời một câu lưu loát cũng không thể nói, chỉ có thể lặp đi lặp lại một từ,”ĐỦ, “ĐỦ.”
Lúc Ngô Sở Úy rất kích động không ngừng lại được, Trì Sính lại đem cự vật rút ra, dùng tay cầm ra sức quật lên miệng huyệt nhạy cảm của Ngô Sở Úy.
Lòng của Ngô Sở Úy vừa ngứa ngáy khó chịu lại vừa xấu hổ ngượng ngùng không ngừng,
Muốn khép hai chân lại bị Trì Sính mạnh mẽ ngăn cản, lực độ quất xuống lại tăng thêm một chút.
“Ừm… ừm… Ngứa… ngứa…..”
Trì Sính vừa dùng cự vật quật miệng huyệt Ngô Sở Úy, vừa ép hỏi.
“Cậu là gì của tôi?”
Ngô Sở Úy vừa điên cuồng lắc đầu, vừa đưa tay ngăn cản Trì Sính, muốn anh mau chóng dừng cái hành động dày vò người khác này lại.
Trì Sính không nghe theo lại càng không buông tha, bàn tay to, đùa nghịch, chà sát, vật cứng rắn của Ngô Sở Úy. Chờ Ngô Sở Úy rên rỉ đến lúc muốn bắn, Trì Sính lại hung ác nắm chặt gốc cậu nhỏ của Ngô Sở Úy.
“Cậu là gì của tôi?” Trì Sính hung hăng quất xuống hai cái, lớn tiếng ép hỏi.
Ngô Sở Úy vỡ òa phát ra tiếng rên rỉ,”Tiểu lẳng lơ…. tiểu dâm đãng…” ( Vợ nghe mới sướng chứ nhẩy.. )
Trì Sính hung hăng thúc mạnh một cái vào, thúc đến điểm G của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy gào lên một tiếng. Sau đó liền siết chặt cậu nhỏ của cậu ta, vừa thô bạo mà ra vào,vừa hung ác lấy tay phát lên mông của Ngô Sở Úy.
“Lớn tiếng lên!” Trì Sính lớn tiếng rống to.
Ngô Sở Úy mang theo giọng nghẹn ngào không khống chế được phóng đãng kêu la,”Tôi…. tôi là tiểu lẳng lơ của anh….. Chỉ cho một mình anh thao…. A a aa…..”
Trì Sính được kích thích đến mức thú tính nổi lên, ngang ngược mạnh mẽ phát hai cái lên mông của Ngô Sở Úy, dùng toàn bộ sức lực.
“Nhìn dáng vẻ dâm đãng của cậu này! Con mẹ nó!~”
Nói xong đem tay đang siết chặt cậu nhỏ của Ngô Sở Úy buông ra, gần như muốn đem Ngô Sở Úy thao đến hỏng, muốn đâm xuyên qua người cậu.
Mặt Ngô Sở Úy trong nháy mắt vặn vẹo, toàn thân go giật. Cùng lúc đó trong cơ thể có một dòng tinh dịch mạnh mẽ bắn vào, Trì Sính phát ra tiếng gầm mạnh mẽ, hai thân thể duy trì chuyển động hơn mười giây, cảm nhận kích thích ‘cùng đạt cực đỉnh’.
Bên ngoài mặt trời đã lên rất cao, tia sáng xuyên qua cửa sổ vào trong phòng. Tiếng kêu rên của Ngô Sở Úy phát ra trong nháy mắt biến đổi đầy ý vị.
“Không phải còn kẹp rất chặt hay sao? Làm sao còn nói không sướng?”
Nói xong, anh lại bắt đầu.
Nhưng mà lần này Trì Sính ôn nhu hơn nhiều, dù sao chiến tranh lạnh mấy ngày, cần phải lấy lại việc mấy ngày chưa làm. Trì Sính không hề sốt ruột vội vã nhanh đạt khoái cảm, mà là thô bạo chà sát một trận, chờ Ngô Sở Úy gần như đạt đến chịu đựng cực hạn, lại dừng lại vuốt ve cậu ta một trận. Hôn mấy cái sờ hai cái, sau đó lại tiếp tục kích thích, đem Ngô Sở Úy ‘hầu hạ’ đến dụng vọng cực khoái. (Dục tiên dục tử)
Mặt trời đã lên tới đỉnh, Ngô Sở Úy mồ hôi đầm đìa, gần như là khóc bắn ra. Trước sau đều đau rát vì được ‘thương yêu’. Nhiều lần cầu xin Trì Sính, cuối cùng lại bị anh ta dày vò hơn nữa.
Điện thoại di động Trì Sính vang lên,”Chào anh, đồ ăn đã được mang đến, mời anh ra cửa nhận.”
“Cậu đặt ở cửa đi, lát nữa tôi ra lấy.”
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Sở Úy hỏi Trì Sính,”Sao lại không trực tiếp ra nhận?”
“Bây giờ tôi chưa đói bụng.” Ngón tay của Trì Sính đùa giỡn núm vú Ngô Sở Úy.
Thân thể Ngô Sở Úy co lại, vội vàng đè tay của Trì Sính lại.
“Nhưng tôi đói rồi.”
Trì Sính cười hỏi,”Cậu đói bụng?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Chóp mũi Trì Sính chạm vào chóp mũi Ngô Sở Úy, hơi nóng hừng hực phả vào miệng của cậu, lại hỏi,”Cậu thật sự đói bụng?”
Ngô Sở Úy cảm giác có điểm không ổn.
“Tôi…”
Mắt hổ dũng mãnh của Trì Sính sáng lên, lại nâng cặp mông săn chắc của Ngô Sở Úy lên.
“Tôi sẽ cho cậu ăn no.”
“Không phải….. Ý tôi không phải thế…. A…… Có ai không, cứu mạng! ! A……….. Ăn thịt người ! ! !…..”