Trì Sính ở cục thành quản chưa được một tháng, lại bị cha hắn nhét vào bộ công an. Nguyên nhân là do Chung Văn Ngọc nghe nói Trì Sính bị người bán hàng rong hất cháo lên người, đau lòng rớt nước mắt. Thời gian gần đây bà luôn lải nhải trước mặt Trì Viễn Đoan, nói công việc thành quản mệt mỏi, danh tiếng xã hội kém, không muốn con trai làm ở đó. Trì Viễn Đoan không chống đỡ nổi sự tấn công chậm rãi đó, cuối cùng bằng lòng.
Hôm đó Trì Sính bị gọi về nhà, Trì Viễn Đoan nói thế này.
“Mấy con rắn của con ba đều tìm người nuôi thay, nếu con muốn thăm, thì thành thành thật thật ở đơn vị cho ba. Từ nhỏ đến lớn, con có sở thích gì ba đều không can dự, chuyện nuôi rắn ba cũng không phản đối, nhưng con chỉ có thể xem nó là nghề phụ. Con đấu rắn kiếm được bao nhiêu tiền ba không hiếm lạ, một nghề nghiệp đàng hoàng vẫn quan trọng hơn cả. Còn nữa, tiệc cưới của con ba đã đặt rồi, vào lúc này năm sau, ba chỉ cho con một năm, con không mang được bạn gái về, đến lúc đó ba bảo con cưới ai thì con phải cưới người đó.”
“Có thể, chỉ cần cô ta không sợ rắn.” Trì Sính nói.
Trì Viễn Đoan gấp lên: “Con nhất định muốn mang thứ đó theo bên người sao?”
Bàn tay xương cốt rõ ràng của Trì Sính đặt lên người Túi Dấm Nhỏ, dịu dàng mà chậm rãi vuốt xuống, sự yêu thương lộ rõ không cần nghi ngờ.
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh khuyên Trì Viễn Đoan, con trai hiện tại không có bạn gái, ông nói gì với nó nó cũng không nghe vào. Đợi khi nó có bạn gái rồi, sẽ biết đau lòng người ta, tự nhiên sẽ phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.
Trước khi đi, Trì Viễn Đoan lại hỏi Trì Sính.
“Con trai họ Vương bị liệt nửa người, chuyện này có liên quan đến con không?”
Ba của Vương Chấn Long tên là Vương Gia Tồn, nhà cũ ở Sơn Tây, sau đó đến Bắc Kinh làm ăn, kiếm được chút tiền còn không đủ cho con trai tiêu xài. Sở dĩ Trì Viễn Đoan biết người này, là vì hai năm trước Vương Gia Tồn xin cấp dưới của Trì Viễn Đoan làm vài việc, Trì Viễn Đoan có chút ấn tượng với người này. Vương Chấn Long xảy ra chuyện, Trì Sính đúng lúc có mặt tại đó, tuy thông qua điều tra đã nói rõ Trì Sính không có liên quan đến vụ tai nạn, nhưng Trì Viễn Đoan vẫn lo lắng đây là hành vi cố ý của Trì Sính.
Trì Sính thản nhiên đáp: “Con không quen biết con trai nhà họ Vương nào cả.”
“Tốt nhất là thế.”
Lại đến cuối năm, các loại tiền thưởng, các phong bì đầy ắp trong túi mọi người, cũng là thời kỳ cướp vặt cao điểm. Trong cục thành lập ‘đội bắt cướp’, một trăm cảnh sát thường phục dạo trên đường bắt cướp, mỗi ngày đều có vô số người lọt lướt. Trì Sính vừa vào cục chưa được mấy ngày, đã gia nhập vào đội ngũ này.
Mới đầu không ai xem Trì Sính là chủ lực trong đội, dù sao là cậu ấm thôi, bối cảnh to lớn, không cần dựa vào chút thành tích thăng quan phát tài, chỉ cần hắn không gây chuyện lãnh đạo đã yên lòng. Ai ngờ dáng vẻ lười biếng đó mới dạo ra ngoài, chưa được nửa ngày đã bắt được mười mấy tên cướp về. Thời gian dài sống chung với động vật, khiến Trì Sính có lực quan sát nhạy bén hơn người khác, tên nào là cướp tên nào không phải là cướp, Trì Sính đảo mắt là biết.
Cướp hợp bọn hành án, cảnh sát nhân dân cũng bắt theo đội, sau khi bắt được vài người liền ấn xuống đất, trực tiếp còng hai tay kẻ cướp, người này coi như đã bị bắt.
Trì Sính thì không, hắn luôn hành động đơn độc.
Hôm đó hắn đứng trước trạm xe bus, ánh mắt biếng nhác đảo nhìn khắp nơi, thoáng chốc dừng lại trên người hai tên nhóc. Lúc này hành khách đang chen lên xe, một tên trong đó cố ý chặn trước cửa, khiến mọi người xô đẩy mắng mỏ, một tên khác nhân lúc hỗn loạn thò tay vào trong túi áo trên của một người phụ nữ…
Ngay khi sắp đắc thủ, cổ tay của tên đó bị bắt lấy, cậu ta nghiêng đầu nhìn thấy một gương mặt dữ tợn.
Hôm đó sau khi xe bus chạy đi, tất cả mọi người đều duỗi cổ ngó ra ngoài, người nhát gan một chút thì đã nhũn chân. Trì Sính túm tay một tên cướp ném cả người đi, kéo lê năm mét, hơn nửa gương mặt bị cọ rách. Tên cướp còn lại bị dọa té đái, quay đi muốn chạy, lại bị Trì Sính nắm cổ áo nện lên biển quảng cáo, hai cái răng cửa đều chào tạm biệt chủ nhân.
…
Hai hôm nay người bị cảm đặc biệt nhiều, phòng khám sắp chứa không nổi, toàn là truyền dịch. Khương Tiểu Soái bận rộn vọt tới vọt lui giữa những phòng bệnh, đổi dịch, nhổ ống tiêm, khai đơn cho họ… còn phải ngăn vô số tiếng khóc của con nít.
Ngô Sở Úy ở bên cạnh nhàn nhã đùa nghịch nắp bình, luyện tập độ linh hoạt của ngón trỏ và ngón giữa.
“Đại Úy, đưa cho tôi một ống tiêm.”
Nói xong quay đi lấy bình thuốc, đợi lấy xong mới phát hiện Ngô Sở Úy căn bản không động đậy, còn đang ở đó nghịch nắp bình.
“Này, tôi bảo cậu đưa cho tôi một cái ống tiêm, cậu có nghe thấy không vậy?”
Ngô Sở Úy không ngẩng đầu lên nói: “Trong túi áo blouse của anh.”
Khương Tiểu Soái bán tin bán nghi sờ túi áo, quả thật có ống tiêm chưa mở bao, thật tà môn, rõ ràng hắn không thấy Ngô Sở Úy đứng lên, cũng không cảm thấy có người nhét đồ vào túi mình, ống tiêm này làm sao vào được?
Ngô Sở Úy cười tà lộ răng, xem ra công phu sắp luyện thành thục rồi.
Sau khi tan tầm, Khương Tiểu Soái hỏi: “Cậu cứ đùa cái nắp bình đó làm gì?”
“Muốn luyện tập cho hai ngón tay của tôi linh hoạt một chút.” Ngô Sở Úy đưa tay phải ra.
Khương Tiểu Soái bật cười: “Muốn tự sướng cũng cần nhiều kỹ xảo vậy sao.”
Ngô Sở Úy quẫn bách, đấm mạnh vào ngực Khương Tiểu Soái.
“Đừng nói bậy, tôi đang làm chính sự.”
Khương Tiểu Soái hơi híp mắt: “Rốt cuộc là có ý định gì?”
Ngô Sở Úy dán vào tai Khương Tiểu Soái nhỏ giọng nói: “Gần đây tôi có bái một sư phụ, tay nghề siêu quần, ông ta đã thu nhận rất nhiều đồ đệ hoạt động trong lĩnh vực này. Chúng tôi theo ông ta học nghề, đợi khi đắc thủ thì chia cho ông ta 20%.”
Khương Tiểu Soái lập tức hiểu rõ, và cũng biểu thị phản đối ngay tại chỗ.
“Làm gì cũng không thể đi ăn cướp!!”
“Cái này có là gì?” Ngô Sở Úy không cho là đúng. “Khắp thiên hạ đều là ăn cướp, tiêu sài của công có phải là trộm dùng tiền thuế của dân hay không? Làm kẻ thứ ba có phải là cướp chồng của người khác hay không? Anh chưa từng xem phim về kẻ cướp, đọc tiểu thuyết về kẻ cướp sao?”
Khương Tiểu Soái bị Ngô Sở Úy lòe một hồi, nghiêng đầu nhìn y, tên nhóc này mặt không đỏ tim không đập.
“Đúng là màu xanh bắt nguồn từ màu lam nhưng lại xanh hơn lam, tôi thiếu đạo đức cũng chưa thiếu đến trình độ như cậu.”
“Tôi là cướp giàu giúp nghèo.” Nói rất hùng hồn.
Khương Tiểu Soái khì mũi khinh thường: “Cậu giúp ai rồi? Sao tôi không thấy?”
“Tôi đó!” Ngô Sở Úy vỗ ngực: “Tôi không phải là dân nghèo sao? Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không trộm của người bình dân, không trộm người ra ngoài làm công, chỉ chuyên trộm người thiếu đạo đức. Chẳng hạn mua đồ chen ngang, đi xe bus trốn vé, có hành động bất nhã ở nơi công cộng, phụ nữ bủn xỉn…”
“Chậc chậc…” Khương Tiểu Soái nhíu mày: “Nói cứ như trừ hại cho dân.”
Ngô Sở Úy ngoài mặt thì làm như không có chuyện gì, thật ra đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu. Y không muốn làm cái này, quan trọng là cuối năm rồi, mọi người đều được phát tiền thưởng cuối năm, mẹ y đến bây giờ còn không biết y đã từ chức. Làm ăn cướp kiếm được toàn là tiền lương tâm, cả ngày bị người ta dòm ngó, sống như con chuột trên đường. Huống hồ tên thành quản trọc đầu kia đã biết mặt y rồi, công việc lộ mặt ra đường chắc chắn không thể làm.
“Tôi nghe nói chỗ chúng ta gần đây bắt cướp rất nghiêm, rất nhiều cảnh sát nhân dân ra ngoài bắt cướp.” Khương Tiểu Soái nhắc nhở.
“Yên tâm đi.” Ngô Sở Úy vỗ vai Khương Tiểu Soái: “Tôi hành động buổi tối, họ không có tinh thần theo tôi làm ca đêm đâu.”
Khương Tiểu Soái còn dặn dò một câu: “Thấy được rồi thì thu tay, đừng làm hoài không biết ngừng.”
“Biết rồi.”