Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 3: Công tác



Lý Dật kể từ lúc được sinh ra trong bụng mẹ tới nay đã từng ăn qua không biết bao nhiêu sơn trân hải vị, thế nhưng, hắn nghĩ bữa cơm ăn với Hạ Vũ Đình thật sự là ngon miệng nhất.

Nhìn Lý Dật giống như dân chạy nạn từ Phi Châu trở về, như gió cuốn mây tan tiêu diệt thức ăn trên bàn, Hạ Vũ Đình ngồi một bên cười, vừa nói: “Chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn.”

Khi đút luôn một miếng thịt kho tàu cuối cùng vào miệng, Lý Dật mới thỏa mãn lau lau miệng, đồng thời ợ lên một tiếng thật no nê.

“Thu thập một chút rồi đi làm, nếu không lại đến trễ.” Hạ Vũ Đình rất muốn nói cho Lý Dật, sau này mỗi ngày đều làm cơm cho hắn ăn, thế nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.

Đông Phương phúc lợi viện tuy là một trong những phúc lợi viện lớn không nhiều lắm của Thượng Hải, thế nhưng tài chính của phúc lợi viện có hạn, bởi vậy số lượng công nhân rất ít. Thân là nhân viên công tác trong phúc lợi viện, mỗi ngày Hạ Vũ Đình rời giường lúc trời chưa sáng, lại làm việc đến khi trời tối đen mới tan tầm. Hơn nữa buổi tối còn phải chiếu cố người già trong viện, buổi tối Hạ Vũ Đình luôn ngủ bên phúc lợi viện.

Lý Dật tự nhiên không biết trong lòng Hạ Vũ Đình đang suy nghĩ điều gì, nghe Hạ Vũ Đình nói như thế, hắn nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy thu thập một phen, sau đó rời khỏi nhà.

Tổng hội Phượng Hoàng Dạ là một nhà tổng hội về đêm nổi danh của Thượng Hải, ở vào phía nam khu vực thành thị, có phòng bi da, karaoke, tắm hơi, chơi điện tử, cùng với máy đánh bạc, toàn là những hạng mục tiêu khiển.

Tổng hội về đêm tổng cộng do hai kiến trúc lớn tạo thành, trong đó lầu chính có sáu tầng, lầu một là phòng bi da và đánh bạc, lầu hai là quán bar, lầu ba đến lầu sáu là karaoke, còn những nơi khác là trung tâm tắm hơi.

Có người nói ông chủ sau màn của Phượng Hoàng Dạ tổng hội là người nắm quyền hắc đạo của Thượng Hải, bởi vậy, tổng hội Phượng Hoàng Dạ khác hẳn những chỗ ăn chơi khác, bên trong dạ tổng hội cũng không nhìn thấy thành viên của hắc đạo, bởi vì, những tên côn đồ bình thường vốn không dám đến tổng hội Phượng Hoàng Dạ để quấy rối. Vì thế, bên trong tổng hội Phượng Hoàng Dạ, ngoại trừ thỉnh thoảng có khách nhân uống say đánh nữ phục vụ, hoặc má mì hay nữ tiếp viên phát sinh mâu thuẫn nội bộ, cũng không có chuyện gì quá lớn xảy ra.

Lý Dật là một gã bảo an của tổng hội Phượng Hoàng Dạ, công tác của hắn là xử lý mâu thuẫn nội bộ và chuyện khách nhân đánh nữ tiếp viên, nói như vậy, công việc cũng thật thanh nhàn, chỉ là mỗi ngày đều phải làm việc tới khuya.

Khi Lý Dật đi tới tổng hội Phượng Hoàng Dạ, trời đã hoàn toàn tối đen, đèn neon ngoài cửa tổng hội lóe sáng ra quang mang hoa mỹ, ánh sáng ở trong đêm đen vô cùng tiên diễm, tựa hồ là đang ngoắc tay với người đi đường.

“A Dật, cậu sao giờ mới đến?” Khi Lý Dật đi tới cửa tổng hội, ngoài cửa có bốn gã đại hán mặc trang phục bảo an, trong đó gã có vóc người béo nhất không đợi Lý Dật tới gần, liền hô to.

Tên mập kia gọi là Dương Phàm, là người bạn duy nhất của “Lý Dật” ở Thượng Hải.

Bởi “Lý Dật” hàm hậu thành thật, vui vẻ giúp người, ở dạ tổng hội thường bị người khi dễ, Dương Phàm từng nhiều lần giải vây cho “Lý Dật”.

Kiếp trước Lý Dật không có người thân, không có bạn bè, bởi vậy trong sự hiểu biết của hắn, trên thế giới tổng cộng chia làm hai loại người, một là người sống, một là người chết!

Sau khi đi tới thế giới này, Lý Dật mơ hồ phát hiện tính cách của mình nhiều ít đã bị “ Lý Dật” kia ảnh hưởng, trong đó nghiêm trọng nhất chính là tình cảm đối với Hạ Vũ Đình, loại tình cảm này đến từ ý thức của “ Lý Dật” đã chết.

Đồng dạng, lúc này nhìn thấy Dương Phàm phảng phất như trái cầu thịt, trong lòng Lý Dật vô ý thức sản sinh một tia cảm giác thân cận.

“Có chút việc làm lỡ.” Sắc mặt Lý Dật bình tĩnh nói, ánh mắt cũng không dừng lại trên người ba người khác.

“Nhanh đi thay quần áo đi, không nên bị đội trưởng phát hiện!” Dương Phàm nhắc nhở, nói đến hai chữ đội trưởng thì ánh mắt có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều chính là phẫn nộ.

Lý Dật vừa muốn gật đầu, đã thấy bên trong dạ tổng hội đi ra một gã đại hán vóc người khôi ngô, đại hán nghiêm mặt nói: “Mập Mạp, ngươi vừa nói cái gì?”

“Không có gì, đội trưởng.” Dương Phàm có tật giật mình cúi đầu, đồng thời nháy mắt với Lý Dật, phảng phất như nói với Lý Dật, mau nhanh rời khỏi tầm mắt của đội trưởng.

Ở kiếp trước, Lý Dật vô luận đi tới đâu, các đại ca hắc bang luôn đối đãi hắn như gia gia, tự nhiên sẽ không thèm để ý tới một gã quản lý đội bảo an nho nhỏ. Huống chi Lý Dật căn cứ theo hồi ức biết được, tên đại hán Trương Đông ngay trước mắt này, bình thường vẫn luôn khi dễ “ Lý Dật” ngày trước.

Trương Đông vừa đi một vòng đến phòng an ninh, không nhìn thấy bóng Lý Dật, lúc này thấy Lý Dật vốn tưởng rằng Lý Dật sẽ chủ động giải thích, lại không nghĩ rằng, Lý Dật không chỉ không giải thích, hơn nữa còn dùng một loại ánh mắt không quá thân mật nhìn chằm chằm chính mình.

Chẳng hiểu vì sao, ánh mắt u lãnh của Lý Dật làm Trương Đông có cảm giác có chút khó chịu, đồng thời trong lồng ngực cũng nổi lên một cỗ lửa giận vô danh: “ Con mẹ nó ngươi nhìn cái gì? Muộn không nói, thấy lão tử ngay cả một câu giải thích cũng không có, có phải ngươi muốn cuốn gói cút đi?”

Nhớ tới trước đó mình đã hứa với Hạ Vũ Đình, Lý Dật nói: “Trong nhà có chuyện, nên tới muộn.”

“Lão tử còn tưởng rằng con mẹ nó ngươi đã bị câm điếc!” Trương Đông thấy Lý Dật thừa nhận lỗi lầm, tâm tình chuyển biến tốt đẹp hơn một ít: “Còn không mau cút đi vào thay quần áo?”

Câu chửi rủa của Trương Đông làm chân mày Lý Dật hơi nhíu lại một chút, hắn cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi vào dạ tổng hội.

Ở trung ương phòng khách dạ tổng hội có một tòa núi giả, trên tòa núi giả có cắm đầy đủ loại hoa tươi.

Trên đỉnh chóp ngay giữa đại sảnh trung ương có một đèn treo thủy tinh có đường kính dài chừng năm thước, đèn treo tỏa ra ánh sáng nhu hòa chiếu lên hoa tươi, làm người ta có loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Dựa theo ký ức, Lý Dật quen việc dễ làm đi thẳng tới cửa phòng thay đồ ở lầu ba.

“Chị Phượng, ngày hôm qua nghe nói chị đụng được một con dê béo, cả đêm buôn bán lời một vạn!”

“Đúng vậy! Một lão già Quảng Đông, hơn bốn mươi tuổi, thứ kia đi vào mới một phút đồng hồ đã bắn!”

“Tiền của chị kiếm được thật dễ dàng!”

…..

Dạ tổng hội có hai phòng thay đồ, trong đó một là của nữ tiếp viên, một là của bảo an.

Còn chưa đi tới trước cửa phòng thay đồ của nữ tiếp viên, Lý Dật liền nghe được lời vui cười trò chuyện của các nữ tiếp viên bên trong.

Hiển nhiên, thời gian còn sớm, các nữ tiếp viên còn chưa bắt đầu làm việc, tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm giết thời gian.

Tại Phượng Hoàng Dạ tổng hội, má mì căn cứ theo những khách nhân khác nhau an bài nữ tiếp viên khác nhau, đối phó với mấy tên thanh niên tầm hai mươi thì phái nữ tiếp viên có hình dáng thanh thuần tịnh lệ. Bởi vì nam nhân mới hai mươi trong lòng nhiều ít cũng còn chút thuần khiết, hơn nữa nhìn nữ tiếp viên cũng chỉ nhìn mặt ngoài, quan trọng là da trắng, tướng mạo tinh khiết đối với bọn họ mà nói là có lực sát thương cực mạnh.

Nữ tiếp viên có hình dáng như con chim nhỏ nép vào người lại dùng đối phó với một ít nam nhân thành thục, loại nữ tiếp viên này hiểu được cách ngụy trang chính mình, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cũng biết làm sao lấy lòng khách nhân.

Trong đám nữ tiếp viên ít thấy nhất chính là loại am hiểu ý người, loại nữ nhân này không chỉ phải có sự từng trải, còn phải hiểu được làm sao quan tâm và che chở khách nhân, loại nữ tiếp viên này thường dùng tiếp đãi loại nam nhân bị đả kích trong sự nghiệp cùng ái tình.

Nhưng vô luận các nữ tiếp viên ra sân khấu có hình dạng gì, nhưng ở phía sau, bản tính các nàng đều hoàn toàn biểu lộ không thể nghi ngờ, chỉ thấy trong phòng thay đồ khói thuốc vờn quanh, các tiếp viên đang ngồi bắt chéo chân, lộ ra những đôi chân trắng cùng những chiếc quần lót đủ loại kiểu dáng.

Các nàng ăn mặc có thể nói muốn có cái gì là có cái đó, kiểu dáng mê hoặc, có trang phục dân tộc, sườn xám…

Kiếp trước Lý Dật tuy rằng cũng từng gặp qua nữ tiếp viên, thế nhưng đều là một ít nữ tiếp viên cao cấp, lúc này thấy được những nữ tiếp viên của Phượng Hoàng Dạ tổng hội, không khỏi cảm thấy có chút mới mẻ.

“Lý đại xử nam, thế nào? Có phải đã động tâm hay không? Có muốn tỷ tỷ khai bao cho cậu, có tiền lì xì nga!” Thấy Lý Dật, trong đám người có nữ tiếp viên tên Phượng tỷ cười lên trêu chọc.

“Khanh khách!”

Nhất thời, toàn bộ nữ tiếp viên trong phòng đều nở nụ cười, càng có nữ tiếp viên phụ họa: “Lý đại xử nam, đến lúc đó tỷ tỷ ở bên cạnh giúp đỡ canh giờ, vượt lên được hơn một phút đồng hồ sẽ cho cậu một bao tiền lì xì!”

“Lan Tử, kỹ thuật của Phượng tỷ lợi hại như vậy, tôi hoài nghi Lý đại xử nam sẽ đầu hàng ngay trước động khẩu.” Lại một nữ tiếp viên trêu ghẹo.

Đối với nữ tiếp viên mà nói, bình thường các nàng bán đứng chính thân thể của mình, bị đàn ông đùa giỡn, trong lòng luôn lưu lại oán khí, nếu như có thể phá được một xử nam, có thể phát tiết oán khí trong lòng, có được sự vui vẻ khi trả thù, tâm hư vinh sẽ có thể cực đại thỏa mãn.

Đối với những câu nói kia, Lý Dật cũng không cảm giác, nhìn những nữ tiếp viên phong tao này, hắn lại không hề có chút biểu thị, mà là trực tiếp đi vào phòng thay đồ.

“Di, các cô có phát hiện hay không, ngày hôm nay chúng ta nói giỡn với Lý Dật, hắn dường như không hề đỏ mặt nga!”

“Đúng vậy! Hơn nữa tôi cảm giác hình như hôm nay hắn thay đổi thành người khác vậy.”

“Tôi xem các cô là đang nghĩ cướp đoạt xử nam của người ta đi?”

Trong lúc nhất thời, trong phòng thay đồ của nữ tiếp viên lại cười thành một mảnh.

Chờ Lý Dật thay xong quần áo từ trong phòng thay đồ đi ra thì các tiếp viên đã được má mì đưa ra ngoài, trong phòng thay đồ chỉ còn Phượng tỷ ngồi yên ở đó hút thuốc.

Căn cứ ký ức, Lý Dật biết được, Phượng tỷ này là hồng bài tiếp viên của dạ tổng hội, giá tiền ngồi bàn rất cao, hơn nữa còn chọn khách, chỉ có lúc gặp đại tài chủ mới có thể đi ra tiếp khách.

Ngày hôm nay Phượng tỷ mặc một một chiếc áo sơ mi bó sát, bên dưới mặc một chiếc váy ngắn màu lam đậm, váy ngắn tới gần mông, bại lộ đôi chân trơn tuột thẳng tắp bên ngoài. Trên chân mang vớ mỏng trắng, phối hợp với đôi giày màu đen, nhìn qua thấy nàng có vẻ thập phần thanh thuần, đương nhiên, còn chưa đề cập đến con ngươi biết phóng điện của nàng!

“Lý Dật.” Thấy Lý Dật thay xong quần áo đi ra, Phượng tỷ ném tàn thuốc trong tay xuống, nhìn Lý Dật vẫy vẫy tay.

“Có việc gì?” Lý Dật nhìn Phượng tỷ, ánh mắt bình tĩnh, không có chút tạp chất.

Nhớ tới trước đây mỗi lần Lý Dật nhìn thấy mình đều sẽ đỏ mặt, cúi đầu nhìn lén bộ ngực của mình, mà hôm nay Lý Dật lại thẳng mắt đối diện không hề chớp mắt, Phượng tỷ không khỏi có chút nghi hoặc, song song trong lòng mọc lên sự khiêu khích, chỉ thấy nàng mỉm cười đứng lên, kéo chiếc váy ngắn một chút, lộ ra quần lót mỏng như tơ màu trắng, đôi mắt hồ ly câu hồn nhìn chằm chằm giữa hai chân Lý Dật, liếm liếm đầu lưỡi nói: “Lý Dật, có nghĩ là muốn tỷ tỷ?”

“Không có hứng thú.” Khóe miệng Lý Dật hơi nhếch lên, sau đó xoay người rời đi.

Mà Phượng tỷ giống như vừa nhìn thấy quỷ, ngơ ngác sững sờ đứng tại chỗ.

Tại Phượng Hoàng Dạ tổng hội, công tác bảo an chủ yếu phân làm ba loại, tuần tra, đứng gác, giám thị.

Nói như vậy, bảo an đi làm tốt được một chút là ngồi trong phòng giám thị, nói chuyện phiếm, từ hình ảnh giám thị nếu thấy xảy ra chuyện, dùng bộ đàm thông tri bảo an tuần tra để ý khắp nơi.

Chính vì vậy, bảo an tuần tra là mệt nhất, cả đêm đều phải không ngừng di chuyển.

Mà Lý Dật là một người làm tuần tra bảo an.

Sau khi rời khỏi phòng thay đồ, Lý Dật đầu tiên là đi tới quán bar nằm tại lầu hai.

So sánh với dãy phòng karaoke mà nói, xác suất xảy ra chuyện ở lầu hai lớn hơn, bởi vì đi tới lầu ba đều là thanh niên, sau khi uống say rượu rất dễ xung động.

Vừa tiến vào phòng bar ở lầu hai, trước mặt truyền đến âm nhạc kim loại nặng đinh tai nhức óc. Trên đài DJ, một thanh niên tóc dài, trang phục hippi đang dùng một tay cầm ống nghe, mặt khác một tay đang chỉnh nhạc. Mà MC bên cạnh hắn bỗng dưng cầm microphone, dùng thanh âm thô dày quát: “Thêm âm thanh nữa không?”

“Ngao!”

Nhất thời, những khách nhân đang điên cuồng giãy dụa uốn éo thân thể ngửa mặt lên trời rống to hơn, tựa hồ đang phát tiết áp lực từ tận sâu trong tâm hồn bọn họ. Dưới ánh đèn loang loáng huyền diệu, gương mặt của bọn họ biểu lộ cực kỳ kinh khủng, phảng phất như ác ma đang vặn vẹo.

Phía dưới sàn nhảy, rất nhiều nam nhân đang cầm bia rượu, vừa uống vừa quét mắt nhìn nữ nhân, tựa hồ đang tìm đối tượng cho tình một đêm.

Ở trong này, cũng có một ít nữ tiếp viên, những nữ tiếp viên này đại khái do tuổi lớn, hoặc nhan sắc bình thường, các nàng rất ít được tiếp khách trong karaoke, không thể làm gì khác hơn là tự mình xuống phòng bar lầu hai tìm khách nhân.

Mà nữ lang đang đứng trên sân khấu dẫn đầu nhảy múa đang biểu hiện ra những điệu vũ bán nghệ không bán thân, thậm chí không cho khách nhân chụp ảnh, thế nhưng nếu ra đủ tiền, tốc độ cởi quần của các nàng so với lật sách còn nhanh!

Trong dạ tổng hội không có nữ nhân không bán mình, then chốt ở chỗ xem khách nhân có đủ hầu bao hay không.

Đi một vòng tượng trưng trong quán bar, Lý Dật xoay người đi ra ngoài.

“Lý Dật, ghế lô dãy 606 có tình huống, đội trưởng bảo cậu qua xem!” Vừa ra khỏi cửa, Lý Dật liền nghe được trong bộ đàm truyền đến thanh âm một gã bảo an.

“Thu được!” Lý Dật trả lời một câu, lại nhanh chân hướng lầu sáu đi đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.