Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 33: Em thích chị



Hướng Nghiên mở to hai mắt nhìn khuôn mặt mơ hồ không rõ trước mắt, cảm giác được áp lực ấm áp mà lại mềm mại trên môi, trong khoảnh khắc vùng vẫy khỏi sự kiềm chế của đối phương, nới ra một ít khoảng cách.

Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Hướng Nghiên, nhưng Vương Thiến Thiến nghĩ, vẻ mặt bây giờ của Hướng Nghiên chắc chắn không được tốt. Cô hỏi chị ấy: “Chị tức giận?”

“Chị đương nhiên tức giận!” Hướng Nghiên bất giác tăng thêm âm lượng.

Khóe miệng Vương Thiến Thiến nhếch lên một nụ cười đến ngay cả bản thân cũng chưa từng được biết, cô lại nắm lấy tay Hướng Nghiên nói: “Nếu đã tức giận, vậy cũng chỉ có thể như thế này……” Nói xong ôm lấy Hướng Nghiên đồng loạt ngã lên sô pha bên cạnh chân.

Ngay khoảnh khắc cơ thể ngã xuống đó, trên lưng mang lại cảm giác mềm mại hơn vách tường rất nhiều, nhưng Hướng Nghiên không cảm thấy an tâm, ngược lại còn căng thẳng hơn. Mà càng làm cho cô sụp đổ hơn chính là, Vương Thiến Thiến kẻ gây ra nụ hôn bất ngờ kia, cũng không định tha cho mình. Lúc này cô ấy đang ở trên người mình, mà đầu gối của cô ấy lại để giữa hai chân của mình, chỉ cách một lớp vải mỏng dính.

“Vương Thiến Thiến…….. Em không thể như vậy……” Hướng Nghiên không hỏi cô ấy câu hỏi ngu ngốc muốn làm gì kia nữa, tình huống trước mắt này, cô ấy muốn làm gì, còn chưa rõ ràng sao?

“Như vậy?”

Hướng Nghiên cảm thấy được hơi thở của cô ngày càng gần, không khỏi quay đầu đi. Vì thế nụ hôn đó, rơi ngay trên mặt Hướng Nghiên.

Vương Thiến Thiến cười khẽ ra tiếng, “Như vậy?”

Hướng Nghiên quả nhiên mắc bẫy, quay đầu nói: “Đừng náo loạn……..”

Lời còn chưa nói xong, đã sớm bị tan đi trong nụ hôn dịu dàng lại ngang ngược của Vương Thiến Thiến.

Lúc đầu Hướng Nghiên cự tuyệt, đẩy cô vài cái, sau đó cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tựa như tất cả sức lực đều bị rút hết, cuối cùng ngay cả sức giãy dụa cũng không còn.

Đây là một nụ hôn dịu dàng lưu luyến.

Hướng Nghiên không biết nên hình dung cảm nhận trong lòng mình thế nào, cô không chán ghét thân mật cùng với cô gái trên người này, thế nhưng hành động này, lại dường như đã vượt qua phòng tuyến cuối cùng của cô, cô chìm vào nụ hôn dịu dàng này, rồi lại không hiểu vì sao lại đột nhiên chảy nước mắt.

Rõ ràng biết như vậy là không đúng, nhất định là có chỗ nào sai rồi, rõ ràng biết không nên tiếp tục cùng Vương Thiến Thiến như vậy, nhưng mà…….

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đón khách của phục vụ, Hướng Nghiên mới giật mình tỉnh lại. Dùng lí trí còn sót lại mạnh mẽ đẩy Vương Thiến Thiến ra, sau đó thừa dịp khi Vương Thiến Thiến còn đang ngây người, trốn khỏi không gian mờ ám đó.

Ánh đèn mờ ảo từ cánh cửa được mở rộng chiếu vào trong, Vương Thiến Thiến yên lặng ngồi trên sô pha, vẫn chưa thoát khỏi tình cảnh vừa rồi. Vừa nãy học tỷ rõ ràng……. rõ ràng không có cự tuyệt….. tại sao…..

Thật lâu sau, Vương Thiến Thiến làm bộ như không có gì trở lại căn phòng của bọn họ, phát hiện Hướng Nghiên đã sớm đi rồi.

Đột nhiên có thứ cảm giác vô lực dâng lên trong lòng, không biết là thứ gì nắm lấy tim, làm cho cô không thở nổi.

Nguyệt Lượng đã tỉnh rượu nhìn thấy vẻ mặt của Vương Thiến Thiến liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, vì thế ngồi xuống cạnh cô hỏi: “Sao thế?”

Vương Thiến Thiến không trả lời, hỏi lại cậu ấy: “Vừa rồi học tỷ quay lại đã nói gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là nói chị ấy có chút việc phải đi trước, sau đó Lí Nam hỏi chị ấy không phải đi ra cùng với cậu sao, hỏi sao lại không thấy cậu, chị ấy nói không biết. Hai người…….”

“Ồ………” Vương Thiến Thiến cố gắng giữ nguyên nụ cười, đưa tay lấy rượu nói: “Lại đây, tớ uống cùng với cậu, sinh nhật vui vẻ.”

Tiếng nhạc đệm vẫn tiếp tục vang, nhưng lại không có ai hát hòa theo nữa.

.

.

.

Sau đó, tiếp tục quay lại cuộc sống trường học, Tống Nhiên vẫn như trước mỗi ngày đều dùng tất cả thời gian rảnh để vào sách vở; Lí Nam mỗi ngày đúng giờ lên lớp sau đó thì hẹn hò với đủ loại con trai, trước sau vẫn không ổn định; Vương Thiến Thiến và Trương Thiên Nhất trước mặt người khác vẫn đóng vai người yêu như cũ.

Nhưng vẫn có một số chuyện không giống như trước nữa, chẳng hạn như, sau khi kiên trì ở bên nhau không đến nửa năm, Nguyệt Lượng và Ninh Ninh vẫn chia tay, nguyên nhân mọi người không hỏi đến, bởi vì Nguyệt Lượng vốn đa tình, lần này có thể kiên trì lâu như vậy đã làm cho người ta vui mừng rồi. Nguyệt Lượng với Ninh Ninh chia tay trong hòa bình, vì thế cho dù bọn họ đã chia tay, thái độ của Ninh Ninh với bọn Vương Thiến Thiến cũng không vì chuyện này mà thay đổi. Dường như mọi thứ đều giống như lúc trước, chỉ là Nguyệt Lượng không có xuất hiện ở tiệm net nữa.

Lại chẳng hạn như, từ sau lần đó Hướng Nghiên luôn trốn tránh Vương Thiến Thiến, mỗi lần thấy xa xa lại lập tức quay đầu hoặc là rẽ sang hướng khác.

Cuộc sống vẫn tiếp tục như vậy, cho dù mọi người có muốn hay không, thời gian cũng vẫn trôi về phía trước, lá cây từ từ chuyển sang màu vàng.

Trời nhá nhem tối có một trận mưa, thời tiết hơi lạnh. Bước chân của bọn sinh viên trong khuôn viên trường cũng nhanh hơn, giống như không thích ứng được với thời tiết đột ngột chuyển sang lạnh như vậy.

Ngay tại một đêm vừa tạnh mưa, ở trước cửa kí túc xá, Vương Thiến Thiến chặn Hướng Nghiên lại. Không để ý tới ánh mắt phức tạp xung quanh, mạnh mẽ kéo Hướng Nghiên đi tới vườn hoa sau tòa nhà.

Năm phút sau, Hướng Nghiên bỏ tay cô ra, nhìn cây cối yên tĩnh xung quanh. Vừa định mở miệng trách cô, đã bị cô giành trước. Vương Thiến Thiến nhìn Hướng Nghiên, bình tĩnh nói: “Chị lại định hỏi em muốn làm gì, phải không?”

Hướng Nghiên không nói gì, chỉ lùi về phía sau vài bước nới rộng khoảng cách của hai người ra, cho đến vị trí mà cô nghĩ là an toàn mới dừng lại.

“Lần trước, em uống say, xin lỗi…… học tỷ.” Vương Thiến Thiến bỗng nhiên nhát gan nói.

Hướng Nghiên cảm thấy mềm lòng, khẽ cười nói: “À, lần trước, chị cũng uống say, sớm đã quên rồi.”

Vương Thiến Thiến nghe chị ấy nói như vậy, không biết là nên cảm thấy vui vẻ hay thất vọng, đứng ở đó do dự nửa ngày cũng chưa nói được một câu.

Hướng Nghiên thấy cô không nói lời nào, liền nói: “Nếu như không có chuyện gì, chị phải đi trước.”

“Học tỷ!” Vương Thiến Thiến lớn tiếng gọi chị ấy lại, nhìn bóng lưng của chị ấy, không biết vì sao, chỉ là cảm thấy nếu hôm nay để chị ấy rời đi như thế, vậy sẽ không còn hy vọng gì nữa, vì thế nhìn bóng lưng của chị ấy hô to: “Học tỷ! Em thích chị!”

Hướng Nghiên vừa mới xoay người được một nửa bỗng chốc cứng đờ, cô biết ngay vô duyên vô cớ bị Vương Thiến Thiến mang tới đây chắc chắn là có chuyện gì, chỉ là không nghĩ đến Vương Thiến Thiến sẽ nói như vậy.

Hướng Nghiên quay người, cố gắng giữ nụ cười nói: “Em lại uống rượu? Mấy chuyện này đừng đem ra nói giỡn.”

Vương Thiến Thiến nhíu mày, đi vài bước đến trước mặt Hướng Nghiên nói: “Em không nói giỡn, học tỷ, hôm đó, em làm như vậy, chính là bởi vì em thích chị.”

“Chuyện đó……..” Hướng Nghiên tiếp tục cười, “Nhưng mà, chúng ta đều là con gái…..”

“Thế thì sao?”

“Con gái với con gái….. chắc là…… không tốt?”

Vương Thiến Thiến cúi thấp đầu nói: “Em biết…….. Em biết mặc kệ em là con trai hay con gái, em đều không xứng với chị, chị ưu tú như vậy, có nhiều người thích chị như vậy, mà em…” Nói xong trên mặt lộ ra một nụ cười chua xót, “Chị biết không, thật ra trước đó em nghe chị và Liêu Kiệt nói chuyện, mặc dù em biết khả năng đó không lớn, nhưng tại khoảnh khắc ấy trong lòng em thật sự cảm thấy được, người đó mà hai người nói tới chính là em, bởi vì chị đối xử với em tốt như vậy, kiên nhẫn như vậy, dịu dàng như vậy, làm cho em mơ tưởng rằng, học tỷ chỉ đối xử với mỗi mình em như vậy….. Nhưng cho đến hôm ở KTV đó, em nghe thấy chị nói điện thoại, nghe được giọng điệu chị nói chuyện với người kia, em mới biết được, thì ra là em vẫn luôn tự mình đa tình, thì ra người đó vốn không phải là em……….”

Sau khi Vương Thiến Thiến cố sức nói xong những lời đó, hai người đều im lặng.

Cô chậm rãi tiến lên nắm chặt tay của Hướng Nghiên, muốn nói tiếp gì đó. Hướng Nghiên đột nhiên bỏ tay cô ra, “Em…… sao có thể đùa giỡn những chuyện như vậy……” Sau đó cũng không thèm quay đầu lại mà chạy mất.

Lòng của Vương Thiến Thiến lại lạnh, như vậy……… chắc là sẽ bị ghét rồi đúng không?

Hướng Nghiên chạy thẳng về phòng ngủ, vào trong phòng vẫn còn thở hổn hển, ngay cả cửa cũng quên đóng lại.

Triệu Đình liếc nhìn cô một cái, lại đi đến cửa thó đầu ra ngoài nhìn nhìn, sau khi đóng cửa thật kỹ mới ngồi xuống đối diện Hướng Nghiên hỏi: “Cậu chạy gì thế? Chẳng lẽ có sói đuổi theo cậu ở sau lưng?”

“Không có…….” Hướng Nghiên bình ổn lại hô hấp nói tiếp: “Bên ngoài rất lạnh, cho nên tớ mới đi nhanh một chút.” Ngoài đó đương nhiên không thể có sói đuổi theo cô, người nên đuổi theo, ngược lại không đuổi theo, “Triệu Đình, tớ hỏi cậu một vấn đề.” Hướng Nghiên uống một chút nước lại mở miệng.

“Sao? Hỏi gì?”

Hướng Nghiên nghiêm mặt nhìn Triệu Đình, do dự một lúc, đợi đến khi Triệu Đình cũng muốn ngủ, mới nói: “Nếu……….. Tớ nói là nếu……..”

“Ừ, nếu gì?”

“Cậu đừng ngắt lời.”

“Nói đi, nói đi……” Triệu Đình thấy Hướng Nghiên sắp phát hỏa, nhanh cúi đầu làm dáng vẻ đang lắng nghe.

“Nếu có một người, cậu vẫn luôn cư xử với cô ấy như bạn tốt, sau đó cô ấy đột nhiên tỏ tình với cậu, cậu sẽ làm thế nào?”

Triệu Đình không chút nghĩ ngợi đã nói ngay: “Ai tỏ tình với cậu?”

“Không phải tớ, tớ đang nói một người bạn của tớ.”

“À…..” Triệu Đình vô cùng nghi ngờ mà à một tiếng dài, sau đó hỏi: “Thế thì phải xem bạn của cậu có thích cậu ta hay không, nếu như thích thì ở bên nhau thôi, từ tình bạn phát triển thành tình yêu dường như cũng chắc chắn hơn một chút.”

“Có thích hay không à? Như vậy sao….. Ừm…….. Nhưng nếu như hai người không thể ở bên nhau thì sao?”

“Không thể ở bên nhau? Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài? Hay là Romeo và Juliet? Hướng Nghiên, bây giờ là thời đại nào rồi?”

“Thì chính là hai người không thể ở bên nhau, thế phải làm sao bây giờ?”

“Nếu hai người thật lòng thích nhau, lại có nguyên nhân khách quan gì không thể vượt qua chứ? Chỉ là yêu đương mà thôi, cũng không phải muốn cậu kết hôn.”

“Chỉ cần thích là có thể sao? Thích……. sao?” Hướng Nghiên rơi vào im lặng.

Triệu Đình lại chồm người về phía trước, hỏi: “Vậy rốt cuộc là cậu có thích cậu ta hay không?”

“Tớ không biết…….” Hướng Nghiên thuận miệng nói câu này.

Vì thế, tiếng cười của Triệu Đình quanh quẩn ba vòng trong phòng ngủ, cô ấy nói: “Còn dám nói chuyện vừa rồi không phải là chuyện của cậu?”

“Ấy……… Tớ là nói chuyện của bạn……” Mặt của Hướng Nghiên đột nhiên hơi nóng lên.

Triệu Đình cố nhịn cười nói: “Được rồi được rồi, vừa nãy là cậu tự nói hớ. Lúc con gái nói không biết, thật ra thường thường chính là đã thích. Chính cậu đã tự trả lời cậu rồi.”

Thích, không?

Nếu nói không thích, Lúc Vương Thiến Thiến ở bên cạnh, cũng cảm thấy rất tốt, cô ấy luôn chọc mình cười, cũng vô cùng vui vẻ; Lúc cô ấy không ở bên cạnh, thỉnh thoảng cũng nhớ cô ấy. Nhưng mà nếu là thích, cô ấy có bạn trai, lại là người mình quen biết, sau đó mình thấy cô ấy ở bên Trương Thiên Nhất, vậy mà một chút cảm giác cũng không có. Cho nên, chắc là…… không thích? Nhưng mà……. lại không muốn bởi vì chuyện này mà mất đi một người em gái là Vương Thiến Thiến, nếu có thể khuyên cô ấy giống như lúc trước, quay về làm chị em tốt, thì tốt rồi……..

Suốt một đêm, Hướng Nghiên đều lăn qua lộn lại nghĩ về chuyện này. Cuối cùng hạ quyết tâm, nếu hôm sau gặp lại Vương Thiến Thiến trong trường, sẽ nói chuyện với cô ấy, để cho cô ấy hủy bỏ tâm tư kỳ quái này, nghĩ như vậy, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Tác giả: Những bạn còn đang yêu thầm kia, cũng nên nói ra như vậy mới đúng, lúc yêu thầm là tự mình quấy nhiễu mình, sau khi nói ra ngược lại sẽ quấy nhiễu đối phương.

╰( ̄▽ ̄)╭ ha ha tôi thật xấu xa.

Vạn: Muốn nói ra cũng được, nhưng đừng đè người ta ra hôn như Trương Thiên Nhất và Vương Thiến Thiến. Vì không phải ai cũng là Lục Khải và Hướng Nghiên đâu. Chúc may mắn!~ 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.