Lệ Thịnh Quân ngẩn ra, quay đầu mắt mờ mịt mà hỏi Vu Mộc Hi, “Cô trả nợ?”
Vu Mộc Hi có chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ chuyện này cô không nghĩ cho Vu Cẩn Li biết đến, sợ cậu có áp lực, cũng không biết Trình Trạch Khiêm từ đâu nghe được.
Hàn Lâm Vi căm giận nói: “Ba mẹ cậu buôn bán, thiếu ước chừng 200 triệu, đều là nó trả hết cho. Bằng không nó livestream nhiều tiền như vậy, vì sao còn nghèo như này, đều là bổ sung vào cho nhà các người. Vu Cẩn Li, cậu là đời này gặp may mắn, nếu không với khoản nợ này chính cậu phải trả cả đời. Cậu cũng không thể ngăn cản nó theo đuổi hạnh phúc.”
Lệ Thịnh Quân kinh ngạc.
Hai trăm triệu không phải con số nhỏ, đặc biệt là đối với một số người mà nói, cả đời cũng không kiếm được đến nhiều như vậy.
Một người phụ nữ tuổi còn trẻ như Vu Mộc Hi thế nhưng vì ba mẹ nuôi trả nợ nhiều tiền như vậy.
Không biết nên nói cô trọng tình trọng nghĩa, hay là không biết yêu quý chính mình.
Nhưng không thể phủ nhận, Vu Cẩn Li thật sự nợ cô quá nhiều.
Nhưng anh sẽ không ngu đến mức cho rằng Trình gia là thật sự là quan tâm Vu Mộc Hi.
“Hạnh phúc con m* nó.”
Lệ Thịnh Quân quay đầu trực tiếp mở miệng mắng: “Cho dù là nhà tôi liên lụy cô ấy, nhưng làm cha mẹ ruột, các người tốt đến vậy sao? Trình gia các người là thiếu chút tiền ấy nên mới muốn con gái ruột gả cho một người đàn ông cô ấy không yêu để có được hạnh phúc sao? Trình gia có vài cái bệnh viện, tài sản tùy tiện tính cũng mấy tỷ, chẳng lẽ còn tiếc chút tiền bảo đảm con gái mình cơm áo vô lo sao?”
“Nói trắng ra, Vu Mộc Hi sống khổ như vậy, còn không phải do cha mẹ ruột các người tạo cho sao? Sinh cô ấy lại không nuôi, xong rồi người khác giúp các người nuôi lớn con gái, không có một chút cảm ơn, chỉ biết chỉ trích người khác chỗ này không tốt chỗ kia không tốt.”
Anh nổi giận đùng đùng, Vu Mộc Hi nhìn bóng dáng anh, xoang mũi nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ.
Tuy rằng Tiểu Ly Tử gần đây lạnh như băng, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn đặc biệt ấm áp.
Đặc biệt là hôm nay Tiểu Ly Tử mạnh mẽ hơn so với trước kia, khiến cô lần đầu tiên có cảm giác được che chở.
Hàn Lâm Vi bị mắng cho đỏ mặt tía tai, “Không phải như vậy, chúng tôi cũng là vì kế hoạch hoá gia đình…….”
“Kế hoạch hoá gia đình bị phạt chút tiền là được, nhưng Trình gia các người phát triển được mười mấy năm cũng không thấy tìm cô ấy trở về…….”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Vu Mộc Hi đánh gãy, chân tướng càng lột càng khó coi.
Đôi mắt cô đen nhánh nhàn nhạt nhìn về phía vợ chồng Hàn Lâm Vi, “Hôn sự này dù cho em trai tôi không mở miệng, tôi cũng sẽ không đồng ý. Tôi còn trẻ, có tay có chân, tôi chỉ muốn dựa vào chính mình để kiếm tiền. Dù hiện tại thanh danh không tốt, gả không được, vậy thì không gả, dù sao tôi cũng không có ý muốn kết hôn.”
“Mày… mày có phải điên rồi hay không?” Trình Trạch Khiêm trừng mắt với cô, ánh mắt hận không thể đem cô chọc cho thủng lỗ, “Cơ hội tốt như vậy bày ra trước mặt…….”
“Lúc trước đi xem mắt cũng là vì ân tình ông cứu tôi từ đồn công an ra.”
Vu Mộc Hi không kiên nhẫn đánh gãy, “Ông nếu muốn cùng Lệ gia liên hôn, bảo Trình Trừng đi mà gả.”
“Trình Trừng có thể gả cho một người thực vật sao?” Trình Trạch Khiêm tức giận đến nổi trận lôi đình, buột miệng thốt ra.
Vu Mộc Hi ánh mắt sửng sốt, “Cô ta không thể gả, tôi là có thể gả sao?”
Hàn Lâm Vi lúng túng nói: “Mộc hi, hai người các con thanh danh không giống nhau, chúng ta cũng là vì tốt cho con.”
“Đủ rồi, đừng cứ luôn nói muốn tốt cho tôi, các người có chút tình cảm nào với tôi sao?”
Vu Mộc Hi cũng lười nhịn nữa, “Thật sự quan tâm tôi, sẽ để tôi cùng một người đàn ông thanh danh nát rối tinh rối mù đi xem mắt sao? Sẽ để tôi cùng một người thực vật kết hôn sao? Em trai tôi nói đúng, Trình gia các người hẳn là cũng không thiếu tiền. Nếu thật sự thương tôi, sẽ không cần tôi hy sinh hạnh phúc của mình, Trình gia cũng có thể trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của tôi. Nói trắng ra là, các người muốn lợi dụng tôi cùng Lệ gia liên hôn.”