Ngày Yên Nghỉ

Chương 37



Tiểu Mai đơ mặt nhìn Vinh Quý được một đống “rác rưởi” vây quanh.

Trong tám tiếng đồng hồ, anh thật sự đi được rất xa, xung quanh là một mảng tối đen như mực, càng đi vào sâu hầm mỏ này càng hẹp và có vô số lối rẽ, giống như một cái mê cung khổng lồ, để có thể về đúng đường, Tiểu Mai đã phải lưu lại dấu hiệu.

‎Cơ mà trên thực tế, anh cũng chẳng cần sử dụng dấu hiệu đó.

‎Anh lần theo “tiếng hát” của Vinh Quý mà trở về.

‎Trong hành lang chật hẹp, chất giọng bình thường chuẩn người máy của Vinh Quý cũng trở nên trong trẻo hơn, lúc có lúc không, như ẩn như hiện, bất kể anh đi đến đâu, vẫn luôn có thể nghe thấy âm thanh của Vinh Quý.

‎Như một sợi dây, Vinh Quý vĩnh viễn ở phía bên kia đầu dây.

‎Anh sẽ không nói, giọng hát của Vinh Quý xuyên qua tầng tầng hang động vọng đến tai cũng hơi dễ nghe.

‎Hệt như không lâu trước đây, khi anh bật đĩa nhạc ở trong căn phòng tại tòa tháp trắng.

‎Sau đó, dù anh đi đến đâu vẫn luôn có tiếng hát bên cạnh.

‎Chắc là vì thế mà anh đã nhanh chóng cảm nhận được nhịp điệu, quan sát và đào bới suốt tám tiếng, thời gian trôi qua rất nhanh.

‎Anh không hề cảm thấy cô đơn, ở đây không phải là nơi cô đơn nhất.

‎Anh nhìn lên bầu trời.

‎Nhưng mà ở đó bây giờ chỉ là một mảng tăm tối.

‎Sau đó anh tiếp tục làm việc.

“Tiểu Mai Tiểu Mai ơi, cậu đào được bao nhiêu khoáng thạch rồi?” Cuối cùng là giọng nói của Vinh Quý cắt đứt suy nghĩ sâu xa của anh.

‎Đèn pin trên cái mũ bảo hộ của Vinh Quý chiếu rọi anh, bởi vì hệ thống thị giác biến đổi mà tạo thành bóng tối tạm thời, đợi khi anh có thể nhìn lại được sự vật mới cảm giác thấy nơi này với lúc nãy thật sự là hai nơi khác nhau.

“…” Không lên tiếng trả lời, Tiểu Mai chỉ nhẹ nhàng nghiêng người qua để Vinh Quý nhìn thấy bên trong chiếc túi đeo ngang eo của mình.

‎Chính là túi đeo đựng trang bị đồ dùng cá nhân ban đầu, là cái chứa bên trong mấy món đồ bị Tiểu Mai coi như rác mà vứt đi.

‎Hiện giờ cái túi đó trông cồm cộm, có vẻ như nó đã đầy rồi.

“Quaoo! Nhìn có vẻ rất nhiều đá! Không hổ là Tiểu Mai, lần đầu khai thác đã siêu như vậy!” Vinh Quý lập tức cảm thán.

‎Tiểu Mai không phản bác.

‎Ôm đầu của Vinh Quý lên, bỏ vào ba lô sau đó đeo phía trước ngực, kế đến đeo cái giỏ đang đặt dưới đất, ném toàn bộ những thứ trên đó xuống đất, anh đang định đi, Vinh Quý vội vàng gọi lại.

“Ở đây còn rất nhiều đồ ăn! Đem theo, còn có máy cassette của chúng ta nữa! Cái này nhất định phải lấy, về nhà tớ muốn sạc điện cho nó.”

‎Nhìn đống “rác rưởi” vô dụng với mình dưới đất, ngập ngừng, Tiểu Mai cuối cùng cũng chịu cúi xuống nhặt chúng lên, sau đó đem toàn bộ thảy vào cái giỏ sau lưng.

‎Vinh Quý lúc này mới vừa lòng.

‎Bọn họ trở về cổng thang máy trước giờ quy định ba phút. Ở đó không có người nào cả, Vinh Quý ban đầu còn hơi lo lắng, có khi nào họ bị người ta cho leo cây không, cho đến khi thấy bóng những công nhân khác từ phương xa tiến lại gần, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

‎Cái giỏ của người khác hoặc là đầy hết hoặc chỉ đầy một nửa, so với một túi đá nhỏ của Tiểu Mai thì người khác thu hoạch hơn nhiều lắm.

‎Nhưng đây là lần đầu của Tiểu Mai mà!

‎Chỉ sợ Tiểu Mai mất đi lòng tin…

‎Vinh Quý ưu tư một hồi, rất nhanh cậu nghe thấy tiếng thang máy sau lưng, còn có tiếng nhạc quen thuộc kèm với tiếng mở cửa, một căn phòng sáng rực xuất hiện một cách kỳ quái giữa hầm mỏ tối tăm này, công nhân lần lượt đi vào, cửa thang máy đóng lại, thang máy nhanh chóng được kéo lên.

‎Trong phòng vẫn không có gì, các công nhân dường như đều mệt rồi, tất cả đều ngồi vào vị trí của họ, không ai nói gì.

‎‎Quá yên tĩnh rồi, Vinh Quý cũng không dám phát ra tiếng.

‎Cậu hát thầm trong lòng theo tiếng nhạc thang máy.

‎Loại không khí yên lặng như chết này cuối cùng chấm dứt sau hai mươi phút, ngay khi Vinh Quý vừa ngâm nga đến nốt nhạc cuối cùng, âm thanh trong thang máy cũng đúng lúc dừng lại, cửa thang máy mở ra, có một người đàn ông bước vào.

‎Vinh Quý vừa nhìn: Vẫn là người quen, là người đàn ông cao to đó!

“Được rồi, đến giờ thu hàng rồi.” bàn tay to như cánh quạt cầm một cái túi lớn, ông ta hiên ngang đi vào.

‎Theo người công nhân dẫn đường đó, những công nhân xếp hàng theo thứ tự, cứ như vậy, Tiểu Mai chỉ đành xếp sau cùng.

‎Cũng  bọn họ không thèm tranh giành chút thời gian này, đúng lúc vừa vặn có thể quan sát thành quả của những người khác cũng được.

“… Một khối gecmani thô, nhưng phẩm chất không tốt lắm, cho ngươi 6 điểm, khối đá đen này đủ lớn đấy, 20 cát Nepan…” Người đàn ông cao to nhanh chóng tính toán, Vinh Quý cũng không nhìn thấy ông ta sử dụng bất kỳ máy móc kiểm tra nào, chẳng lẽ chỉ dựa vào mắt phán đoán? Phải trình độ cỡ nào mới được như vậy? Hay thật ra chỉ nói đại thôi…

‎Vinh Quý có hơi lo lắng: Lỡ như lúc kiểm tra đá của Tiểu Mai mà ông ta nhìn lộn thì làm sao đây.

Bên đây, trong khi đầu Vinh Quý cứ lặp đi lặp lại mấy vấn đề kì lạ này, thì Tiểu Mai lãnh đạm quan sát khoáng thạch người khác khai thác được, và tính toán xem mỗi người sẽ tích được bao nhiêu điểm.

‎Rất hiển nhiên, thứ tự của hàng là xếp theo thứ tự điểm tích lũy đạt được từ cao đến thấp.

‎Ban đầu bọn họ cũng xếp hành theo thứ tự này, kết quả kiểm tra hôm nay vẫn như cũ, rõ ràng không khác mấy với những lần kiểm tra trước.

‎Khai thác khoáng thạch quả nhiên phải dựa vào ánh mắt, xác suất có thể dựa vào may mắn là rất bé.

‎Mà người đàn ông kia chắc hẳn là người quản lý ở đây, từ điệu bộ của ông ta có thể đoán được xuất thân của ông ta cũng là thợ mỏ, mà những thợ mỏ khác vẫn là thợ mỏ, còn ông ta thì trở thành quản lý.

‎Điều này chứng minh thành phố Ngạc Ni, ngoại trừ làm thợ mỏ, vẫn còn nghề nghiệp khác tốt hơn, chỉ là không biết phương thức lên cấp với tuyển chọn thế nào.

‎Không sao cả, có thể từ từ. Tuy rằng bình thường suy nghĩ có bắn đại bác cũng hoàn toàn hoàn toàn không dính líu gì đến nhau, nhưng cuối cùng, trong đầu Vinh Quý cũng có một ý tưởng quái dị trùng với Tiểu Mai.

“Tốt lắm, người mới, đến cậu… các cậu rồi.” Cái túi của người đàn ông cao to đã khá đầy, nhưng bị ông ta vứt trên đất còn nhiều hơn, đó là những khối đá bị ông ta đánh giá rằng không có giá trị, những thợ mỏ đào ra nó cũng không có ý định thu về, mặc kệ nó nằm trên đất.

‎Những thợ mỏ khác vẫn chưa đi, thờ ơ đứng ở gần cửa, Vinh Quý đoán họ hẳn là muốn xem thử thu hoạch của Tiểu Mai ← thuận tiện đánh giá một chút thực lực của người mới.

‎Vì thế Tiểu Mai dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người lấy số đá mình đào được ra.

‎Đá Tiểu Mai đào được có một đặc điểm rất chung: Nhỏ.

‎Đá của người khác đều là khối lớn, đến lượt Tiểu Mai thực sự chỉ có viên lớn bằng bàn tay, là cỡ bàn tay của Tiểu Mai, viên lớn nhất cũng chỉ bằng một góc đầu của Vinh Quý, còn về viên nhỏ… cũng chỉ cỡ trứng gà.

‎Nếu như có tay thì Vinh Quý sẽ che mặt lại.

‎Dù là một kẻ ngoài ngành, cậu cũng biết được trong đá lớn tương đối dễ có đá nguyên chất? Dù sao xác suất cũng lớn hơn một chút, đá nhỏ như vậy…

‎Ai! Đều trách bản thân làm hư cơ thể, Tiểu Mai nhất định là khiêng không nổi!!!!!

‎Nội tâm Vinh Quý kêu gào.

Quả nhiên, đã có một thợ mỏ ra khỏi phòng, tám phần là cảm thấy không cần thiết xem tiếp nữa.

‎Những người khác tuy vẫn còn ở đây, nhưng đều bắt đầu lo thu dọn đồ.

‎Chỉ có thợ mỏ dẫn đường vẫn còn đứng bên cạnh quan sát, người đàn ông cao to đưa tay ra, từ bàn tay của Tiểu Mai lấy một viên đá to như trứng gà lên xem:

“Ừm… Viên này… Không có.”

‎Sau đó Tiểu Mai đưa quả trứng thứ hai ra… Không, là viên đá thứ hai.

“Viên này… thật đáng tiếc, không có.”

‎Đá trong túi của Tiểu Mai từng viên từng viên đưa ra, kèm theo kết quả “không có”, “không có” đệm theo, thợ mỏ trong phòng ngày càng ít, nghe xong đánh giá viên đá cuối cùng thì người thợ mỏ dẫn đầu còn lại cũng không chút lưu tình quay đi, trong phòng chỉ còn lại viên quản lý cao to, Tiểu Mai và cả… cái đầu Vinh Quý.

‎Kết quả kiểm tra của viên đá cuối cùng khá hơn một chút, có một chút hàm lượng đá đen, vì thế Tiểu Mai đạt được hai điểm tích lũy.

‎Trong số các thợ mỏ hôm nay, thu hoạch của anh là ít nhất.

‎Nhưng Tiểu Mai không hề quan tâm, viên quản lý cũng không quá để ý, chỉ lười biếng nói: “Đưa giấy thông hành của cậu đây, tôi tích điểm.”

‎Giấy thông hành chính là thẻ lương, công dụng của nó ở đây rộng vô cùng.

‎Tiểu Mai ở cái ba lô đựng Vinh Quý lục tìm một hồi, lấy hai tờ giấy thông hành ra: “Có thể tích trên mỗi tờ một điểm không?”

“Hả?” Viên quản lý ngẩn người.

‎Vinh Quý cũng ngẩn người.

‎Giấy thông hành trên tay Tiểu Mai một tấm đương nhiên là của Tiểu Mai, còn một tấm…

‎Là của cậu!

‎Nhưng lúc này cậu không có lớn tiếng phát biểu, không có phản bác hay hỏi Tiểu Mai bất cứ điều gì.

‎Vinh Quý bất an nhìn cằm Tiểu Mai một cách rụt rè.

“Không thể được.” Viên quản lý không chấp nhận: “Nếu điểm tích lũy có thể chuyển qua chuyển lại, vậy người ở nơi này mỗi ngày đều cướp ra cướp vào, chúng tôi không quan tâm tranh chấp giữa thợ mỏ, nhưng mọi người vì thế mà không làm việc đàng hoàng thì khó đấy.”

“Cho nên về cơ bản thì điểm tích lũy bị cấm trao đổi.”

“Ông vừa nói, về cơ bản thì bị cấm trao đổi, tức là, cũng có thể trao đổi.” Nắm được từ khóa quan trọng, Tiểu Mai lại hỏi.

“…” Trầm mặc giây lát, người đó đột nhiên cười lớn.

“Cậu quả thật thông minh, cậu biết sức mạnh của bản thân không lớn, cũng biết xác suất đào được đá trong lần đầu tiên rất thấp, hơn nữa bản thân là người mới, cậu cũng không được phân đến chỗ tốt.

‎Trực tiếp bỏ qua hy vọng tìm kiếm khoáng thạch, lựa chọn phân loại đá trong động, mỗi loại đá gõ một viên nhỏ xuống làm mẫu, cậu đem chúng để chủ yếu là để tôi kiểm nghiệm giúp.

‎Phương pháp rất thông minh, nơi này nhiều thợ mỏ như vậy mà ngươi là người thứ hai làm như vậy.”

‎Nghe quản lý chậm rãi trần thuật xong, Vinh Quý ngây ngẩn cả người: Trời đất ơi! Hoàn toàn không ngờ đến!

‎Xin lỗi, Tiểu Mai tớ không phải tri kỉ của cậu!!!!

‎Nhưng nghe nói những người có IQ cao ngang nhau rất khó làm bạn, người thông minh thường thích người ngốc hơn, bọn họ thực sự cần một người bạn ngu ngốc, tựa như hiện tại, một người thông minh khác – viên quản lý hiển nhiên cần người tiếp lời, thế nhưng người thông minh Tiểu Mai vẫn luôn cao lãnh không phản ứng gì, lúc này, cần một người không quá thông minh nhưng biết nghĩ cho người khác lên tiếng.

‎Vì thế Vinh Quý quyết đoán hỏi: “Ôi? Trước kia từng có người làm vậy sao? Người đó là ai vậy?”

‎Vinh Quý hoàn toàn phát huy kỹ năng diễn xuất của mình, hỏi một cách ngây thơ ngu ngốc.

‎Sau đó viên quản lý vui vẻ: “Ha ha, chính là tôi.”‎

Quả nhiên, Vinh Quý nghĩ, biết ngay ông thừa dịp khoe khoang mà.

‎Có lẽ khó gặp được người sử dụng phương pháp bản thân từng dùng, tâm trạng viên quản lý rất tốt, tiếp tục chỉ điểm họ: “Điểm tích lũy của người bình thường không thể trao đổi, nhưng người trong gia đình thì được, điểm tích lũy là phương tiện quan trọng để đến thành phố khác, vì để cả nhà có thể cùng đi cho nên điểm tích lũy trong gia đình có thể trao đổi với nhau.”

“Nhưng theo đó, khi bị trừng phạt, cũng là cả nhà cùng chịu, đây cũng là phương pháp đề phòng có người lợi dụng sơ hở.”

“Thế nào, hai cậu muốn mở tài khoản gia đình không?”

‎Vinh Quý kinh ngạc.

‎Sau đó, cậu nghe được Tiểu Mai lạnh lùng nói: “Muốn.”

“Được thôi, vừa lúc ở đây có máy có thể mở tài khoản gia đình, bây giờ mở ngay cho hai cậu.”

“Được.”

“Sau khi mở, sau này dù cậu kiếm được bao nhiêu điểm tích lũy đều chia đều cho một thành viên còn lại của gia đình, cậu xác định?”

“Xác định.”

Câu trả lời của Tiểu Mai lưu loát như thường, viên quản lý kia cũng không hỏi nhiều nữa, lập tức mở tài khoản gia đình cho họ, một giây sau, đưa lại thẻ cho Tiểu Mai, tuy nhìn không có gì khác biệt,  nhưng nội dung bên trong đã khác rất nhiều.

‎Nếu như có trái tim, nhịp tim hiện tại của Vinh Quý nhất định rất nhanh.

‎Sẽ nhảy thình thịch thình thịch theo điệu Zumba chứ nhỉ?

‎Thế nhưng cậu bây giờ không có trái tim, nên chỉ có thể ngốc nghếch nhìn… cằm của Tiểu Mai.

“Được rồi, vậy tôi đi đây, các cậu cũng mau chóng rời đi, thợ mỏ ca sau sắp đến thay ca rồi.” Khuân một bao tải nặng nề, người đó chuẩn bị rời khỏi.

“Tôi có thể lấy đống đá này đi không?” Tiểu Mai gọi ông ta lại, sau đó chỉ đống đá đã đào ở dưới đất.

“Có thể, chẳng qua lát nữa phải đến chỗ tôi ghi sổ.”

“Cảm ơn! Cảm ơn!” Vinh Quý lập tức thay Tiểu Mai cảm ơn ông ta.

Phất tay, người đó lảo đảo đi mất.

‎Sau đó Tiểu Mai cúi người xuống đất, nhặt từng viên từng viên đá dưới đất lên.

‎Nhặt xong của mình, anh nhặt nốt đá bị bỏ đi của những người khác.

“Tiểu, Tiểu Mai, sao cậu lại xem đá của những người khác vậy? Có gì bỏ sót sao?” Không biết nên nói gì mới tốt, Vinh Quý chỉ có thể tùy tiện tìm một chủ đề.

“Ánh mắt của người đó rất chuẩn, không thể còn sót lại gì đâu, tôi chỉ quan sát những loại đá người khác đào được không chứa khoáng sản có hình dạng gì mà thôi, về sau đào được kiểu này có thể trực tiếp bỏ qua.” Vừa lật đống đá, Tiểu Mai vừa trả lời.

“À há!” Vinh Quý yên tĩnh giây lát, sau đó…

“Tiểu, Tiểu Mai, sao cậu muốn lập tài khoản gia đình với tớ vậy? Cái đó… Cái đó…”

“Cơ thể của cậu hư rồi, cần vật liệu mới, ở đây không thể cung cấp được vật liệu mới, chúng ta cần đến thành phố khác mới lấy được, cho nên cậu cần có đủ điểm tích lũy mới có thể đến thành phố khác.”

“Mà dựa vào cậu bây giờ…” Tiểu Mai vừa nói vừa cao cao tại thượng nhìn xuống cái đầu của Vinh Quý: “Chắc phải bán cơ thể trong khoang đông lạnh của cậu mới đủ điểm tích lũy rời đi, cậu muốn vậy sao?”

“Không muốn! Sao tớ phải bán cơ thể thật của mình để sửa cơ thể máy chứ!” Vinh Quý từ chối ngay lập tức.

“Cho nên trước mắt chỉ có cách dùng tài khoản gia đình thôi.”

“Ờ… Cũng đúng ha…”

‎Hình như nghe có vẻ đúng, nhưng cũng có gì đó hổng ổn lắm, Vinh Quý cứ nghĩ hoài mà vẫn không ra.

‎Cậu không biết, ngay lúc này, cả người quyết định là Tiểu Mai cũng không biết.

‎Đối với Tiểu Mai, anh chẳng qua là chọn giải pháp đơn giản nhất trong tình huống này mà thôi.

Trong thời gian ngắn, trước khi anh nghĩ ra, trước khi anh tìm thấy vật thay thế, anh vẫn còn cần khoang đông lạnh của Vinh Quý, mà hư hại trên cơ thể người máy của Vinh Quý cũng liên quan trực tiếp đến anh, không muốn nợ ân tình đối phương, anh chỉ muốn bù đắp mà thôi.

‎Chỉ là một lựa chọn mà thôi.

‎Nhưng đối với Vinh Quý đây là thêm một “cái nhà”.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vinh Quý cười toe toét.

‎Từ nay về sau, cậu và Tiểu Mai không chỉ là bạn bè nữa.

‎Bọn họ là người nhà rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.