Ngày Yên Nghỉ

Chương 104: Nyn - 104



Edit + Beta: V

Ngày được viết lên dược điển, Vinh Quý vô cùng vui vẻ dắt Tiểu Mai đến thư viện, tuy cậu không phải là người phát minh ra phương thuốc, nhưng Tiểu Mai chính là người chủ chốt phát minh ra đó! Còn cậu thì gọi là hưởng chung vinh dự ~

Hôm ấy, hai người mặc trang phục địa phương do bà Glara đích thân may, một đen một trắng, bộ lễ phục này trông rất trang trọng, màu sắc giản dị, kiểu dáng lại thời thượng.

Đối với một bà cụ với hai mắt gần như không nhìn thấy, có thể làm ra được thành phẩm như vậy phải nói là kỳ tích!

Nhưng bà Glara vẫn chưa hài lòng.

“Giờ hai mắt già không nhìn thấy, nếu không già có thể thêu hoa lên đó, sở trường chính của già không phải may đồ mà là thêu hoa.”

Vinh Quý nhanh chóng an ủi bà rằng kiểu dáng này rất là thời thượng.

Nghe Vinh Quý nói, Tiểu Mai =-=.

May mà không có thêu hoa.

May mà – bất tri bất giác, anh lại có thêm một loại cảm xúc nữa.

Hai người máy nhỏ mặc đồ vô cùng trang trọng đi cùng Hana cũng mặc đồ trang trọng đến thư viện xem dược điển.

Thật ra chỉ có Vinh Quý và bà Glara nhất quyết phải ăn mặc chỉnh tề (by Vinh Quý), trang trọng (by bà Glara) đến xem dược điển thôi ~ chứ Cicero không phải là thành phố cầu kỳ, cũng không phải làm lễ gì gì đó, nếu vậy thì sự vinh quang này nhạt nhòa hơn xíu rồi. Cơ mà người xếp hàng đến tham quan dược điển lại vô cùng nhiều, nhiều đến mức thư viện vốn vắng tanh nay phải xếp hàng để vào!

Vinh Quý, Tiểu Mai và Hana cũng không ngoại lệ, bọn họ phải đến xếp hàng ~

Nhưng cũng không phải không có gì hết, Hiệp hội thầy thuốc đã tặng cho Tiểu Mai một huân chương nhà bào chế thuốc cao cấp, nó được làm từ một loại đá quý màu lục, trông giống như một gốc cây nhỏ, cành cây có đính vài viên đá nhỏ màu đỏ, nhìn đẹp cực kỳ!

Hồ sơ này cũng được ghi vào thẻ thông hành của anh, từ nay về sau Tiểu Mai chính là nhà bào chế thuốc cao cấp có chứng nhận đàng hoàng đó ~

Mới đầu Tiểu Mai ném huân chương lên người Đại Hoàng, nhưng Vinh Quý nhất quyết cho rằng đây là vinh dự, lại đẹp như vậy nên bắt anh phải mang.

Tóm lại, dưới “lời kiến nghị” dai dẳng của Vinh Quý, hôm nay Tiểu Mai mang theo huân chương đến đây.

Nói chứ, mang theo là đúng rồi đó!

Sau khi mấy thầy thuốc đứng trước nhìn thấy huân chương của Tiểu Mai thì nhường vị trí cho bọn họ!

Không phải một, hai người mà có ít nhất 200 người xếp hàng phía trước lận!

Cũng nhờ vào huân chương của Tiểu Mai mà bọn họ nhanh chóng thấy được dược điển.

Nhóm ba người ai cũng thấp bé cả, hóa ra chiều cao của bọn họ xêm xêm nhau luôn, dạo này Hana ăn uống không tồi nên cao thêm 2 cm, thế nên cô gái nhỏ là người cao nhất trong nhóm!

Hơi đau lòng mà cũng hơi kiêu ngạo một tí, Vinh Quý đẩy Tiểu Mai vào giữa hai người, cậu nắm tay trái của Tiểu Mai, đồng thời, Hana chủ động nắm tay phải của Tiểu Mai.

“Tiểu Mai, mau nhìn kìa ~” Vinh Quý giục.

Sau đó, anh mở sách ra (vì để tiện cho người đến sau nên người nào đọc phương thuốc xong sẽ khép sách lại):

Và rồi… Vinh Quý nhìn thấy tên thuốc của Tiểu Mai.

Ngay lúc đó, vẻ mặt của Vinh Quý là như này ‌→ =-=.

Thuốc, ngủ, ngon.

Đây là tên thuốc mà Tiểu Mai đặt.

Tiểu Mai đặt tên dở quá à!

Với lại…

Quả nhiên mình là tội nhân!

Vinh Quý muốn che mặt tới nơi…

Nguyên nhân là:

Mới đầu Tiểu Mai không viết tên thuốc, anh vốn không định đặt tên luôn. Sau đó, Hiệp hội thầy thuốc phải gọi đến hỏi Tiểu Mai thì anh mới bắt đầu nghĩ tên. Anh hoàn toàn không có hứng thú với việc này nên bèn hỏi Vinh Quý đang cắm hoa bên cạnh, rất đơn giản, anh hỏi cậu nên đặt tên thuốc là gì bây giờ.

Hiểu biết về thuốc của cậu có hạn, lúc ấy tâm trạng Vinh Quý lại vui vẻ, thoải mái, vì vậy cậu thuận miệng nói lấy tên là “thuốc ngủ”, cậu cứ ngỡ Tiểu Mai chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi, ai mà có dè…

Cậu sai lầm rồi!

Từ lúc nào mà Tiểu Mai lại chơi cái trò x này?

Thuốc quan trọng như vậy mà cuối cùng lại bị đặt cho cái tên là thuốc ngủ, chẳng may người nào muốn ngủ ngon mua uống thì biết làm sao?

Vinh Quý càng nghĩ càng đau đầu, nhưng ngay lúc này…

Tiếng vỗ tay vang lên phía sau bọn họ.

Vinh Quý quay lại nhìn thì ngẩn người.

Tất cả những ai xếp hàng phía sau bọn họ, từ người gần nhất cách bọn họ một bước chân cho đến người xa nhất đang xếp hàng ở lối vào thư viện, toàn bộ đều vỗ tay.

Không chỉ vỗ tay mà vô số ánh mắt đều tập trung vào ba người, hoặc mang ý cảm kích, hoặc mang ý tôn trọng, mọi người vỗ tay cho bọn họ.

Trong số những người đang vỗ tay, thậm chí Vinh Quý nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc:

Chirrut, Đông Xuân, có cả Ani nữa, ba người họ đang xếp hàng cùng nhau đấy.

Hóa ra…

Mọi người đã sớm biết Tiểu Mai là người chủ chốt trong việc nghiên cứu và chế tạo thuốc giải nên mới nhường chỗ cho bọn họ, chứ không phải bởi vì huân chương ha?

Bởi vì phản ứng của mọi người quá tự nhiên nên đến tận lúc này Vinh Quý mới nghĩ ra lý do.

Không ai nói cả, song Vinh Quý có thể cảm nhận được thiện ý và cảm kích trong lòng bọn họ.

Sự cảm kích ấy chủ yếu dành cho Tiểu Mai, còn thiện ý thì dành cho… Hana?

Vinh Quý tỉ mỉ cảm nhận.

Sau đó, khóe miệng cậu hơi cong lên tạo thành một nụ cười, rồi cậu giơ tay phải.

Đừng quên tay phải của cậu đang nắm tay trái của Tiểu Mai đó ~

Hành động của cậu thật ra là muốn giơ tay trái của Tiểu Mai lên, vì vậy, Tiểu Mai trưng ra gương mặt vô cảm, “bị ép” vẫy tay chào hỏi mọi người.

Tiểu Mai: =-=.

Sau đó, tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn nữa!

Trong lúc mọi người vỗ tay, bọn họ xem xong từng chữ trong dược điển, sau đó nhường chỗ cho người phía sau, dọc đường đi, tiếng vỗ tay xung quanh vang lên liên tục, mãi đến khi bọn họ rời khỏi thư viện và trở về Đại Hoàng.

Vinh Quý cảm thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt khi nãy cứ quanh quẩn trong cơ thể máy móc của mình, khiến nó chấn động nhè nhẹ.

Ngồi xuống ghế phó lái, Vinh Quý im lặng hồi lâu, lúc Tiểu Mai quay sang nhìn thì cậu mới thở ra một hơi, nói: “Rốt cuộc tớ cũng yên tâm rồi.”

Hana:???

Hana không hiểu gì hết, nhưng Tiểu Mai lập tức hiểu ngay.

Đêm qua, khi hai người máy nhỏ ngủ cùng nhau trên chiếc giường lớn mà không có Hana, Vinh Quý chợt đánh thức Tiểu Mai.

Cậu nói ra lo lắng của mình.

Cậu vẫn lo Hana công bố bệnh tình của mình ra ngoài thì sau này sẽ bị người ta lợi dụng, chẳng may có người muốn giữ mãi mỹ mạo thời thanh xuân thì sao? Muốn giữ mãi thanh xuân, nào ngờ sau khi chết đi lại biến thành người bất tử, có khi nào bọn họ bắt Hana lại, rút cạn máu và bảo tồn tế bào của cô bé không? Hay có khi nào bọn họ nhân bản Hana lên không, a-a-a-a-a!

Đừng xem thường Vinh Quý, cậu ít đọc sách khoa học viễn tưởng, nhưng đã xem qua mấy bộ phim điện ảnh rồi đấy!

Huống chi, cậu đã từng diễn vai người xấu rồi! Là kiểu người xấu bắt cóc con nít để buôn bán nội tạng á ~

Lúc ấy cậu diễn y như thật.

Nhưng xong việc rồi, quen biết được cô bé đóng vai người bị bắt trong phim thì đối phương đánh giá cậu như sau: “Em cảm thấy anh dễ bị dụ hơn em nhiều.”

Vinh Quý: =-=.

Ấy ấy…

Cậu lại nói lạc đề rồi ~

Khó khăn lắm mới quay lại chủ đề trước đó, Vinh Quý nói muôn nỗi sầu lo của mình cho Tiểu Mai nghe.

Mặc cho Vinh Quý lo âu thế nào, Tiểu Mai vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, sau khi cậu nói xong thì anh mới nói: “Tôi đã công bố kỹ càng thông tin về gen biến dị của Hana trong phương thuốc, loại gen biến dị này vô cùng phức tạp, nếu lấy ra, chỉ qua hai ngày thôi nó sẽ hình thành biến dị mới.”

Trong đầu Vinh Quý toàn là dấu chấm hỏi.

Tiểu Mai giải thích đơn giản hơn một chút: “Tức là loại tế bào này không thể tồn tại nếu rời khỏi môi trường cơ thể của Hana.”

Xa Hana thì không sống được – lần này Vinh Quý đã hiểu, nhưng cậu lại lo chuyện khác: “Vậy nếu có người muốn nhân bản Hana thì sao?”

“Chuyện này càng không cần phải lo, nhân bản là phạm luật, đừng nói là nhân bản cơ thể hoàn chỉnh, dù chỉ nhân bản nội tạng cũng không được phép, nó thuộc trọng tội, không ai dám phạm phải đâu.” Tiểu Mai dứt lời, Vinh Quý yên tâm hơn một chút.

Nhưng cậu vẫn chưa hết lo, Tiểu Mai biết.

Cho đến tận lúc nãy.

“Tớ thấy ánh mắt mọi người nhìn Hana vô cùng thân thiện, lúc ấy, tớ mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.” Vinh Quý giải thích.

“Lạ thật, rõ ràng Tiểu Mai không nói gì với tớ, cơ mà tớ… ây da ~” Vinh Quý gõ đầu mình.

Tiểu Mai xoay đầu lại, lệnh cho Đại Hoàng bắt đầu trở về.

Cũng không bất ngờ lắm, bởi vì lòng người mới là biến số lớn nhất – Tiểu Mai không nói gì, song anh thầm nghĩ như vậy.

“Yên tâm đi A Quý, em sẽ không sao đâu.” Bởi vì Tiểu Mai im lặng nên Hana chồm lên ôm Vinh Quý, cái đầu nhỏ kề sát đầu cậu, cô bé nhẹ giọng an ủi.

“Em kiên cường lắm, em biết giặt quần áo, biết nấu cơm, còn biết chế tạo thuốc trừ sâu nữa. Với lại, sức em lớn, em biết bắn súng nước… Nếu bọn họ có ý đồ không tốt thì chưa chắc đánh thắng em đâu à!” Cô gái nhỏ pose dáng cường tráng.

Sau đó nghiêm túc nói: “Huống chi, hồi còn sống ba có mua bảo hiểm cho em, nếu ai làm em bị thương thì công ty bảo hiểm sẽ bồi thường đến táng gia bại sản.”

“Cho nên công ty bảo hiểm cũng sẽ phái người bảo vệ em đó, anh xem, sau khi ba mẹ qua đời, có mình ên mà em vẫn sống an toàn đấy thôi.”

Vinh Quý: =-=.

Được rồi, lý do này đáng tin hơn cái trước, cậu quên mất con bé là đại gia.

Hana nhìn Vinh Quý, lại bắt đầu làm nũng, cô bé kề lại gần, cái đầu bù xù cọ lên mặt Vinh Quý.

Làn da lạnh băng của người máy cọ không đã cho lắm, nhưng Hana nhất quyết cho rằng cọ Vinh Quý rất đã!

Cách buồng điều khiển, Hana ôm cổ Vinh Quý từ phía sau, cọ cả buổi trời, khi bọn họ đi ngang qua ngõ nhỏ nhà Hoson · Linde, cô bé chợt nói: “Thật ra, đêm qua em nằm mơ.”

Cô gái nhỏ nói, em vùi đầu vào cổ Vinh Quý, cậu biết ngay cô bé đang sợ hãi.

Vì vậy, cậu bèn sờ đầu Hana, ngữ điệu cũng trở nên nhỏ nhẹ và dịu dàng, cậu phối hợp với lời của cô bé, tựa như đang thì thầm: “Sao vậy? Là mộng đẹp hay ác mộng? Nhìn em bây giờ, là ác mộng à?”

Cái đầu nhỏ bù xù nhẹ nhàng gật xuống.

“Em mơ thấy bác Hoson · Linde.”

“Trong mơ không có A Quý, không có Tiểu Mai, em cũng không quen bà Glara.”

“Không có bất kỳ ai ở cạnh em cả, mỗi ngày mẹ về nấu cơm, còn ba thì làm nghiên cứu, em yêu ba mẹ, nhưng nhìn họ như vậy thì trong lòng em… vẫn cực kỳ sợ hãi.”

Giọng cô gái nhỏ hơi run rẩy.

“Trong mơ, em còn biết cả To Con, anh ấy tập kích tiệm thuốc để mang thuốc tim đi, nhưng lúc ấy bà Glara đã… không còn nữa…

“Em không quen bà Glara, nhưng sự kiện ấy quá lớn nên em cũng biết tên bà ấy.”

“Sau đó nữa, tất cả người bất tử bắt đầu không giống như trước kia, bọn chúng trở nên vô cùng đáng sợ, tấn công người thường, người bị tấn công sẽ biến thành giống bọn chúng, và rồi thành phố bị phong tỏa.”

“Em nghe mọi người bàn luận, bọn họ nói ba em phạm tội nên bị xử tử, bọn họ nói mẹ bảo vệ ba nên mới bị thương mà chết, hoàn toàn không phải chết do tai nạn xe cộ…”

Hana sợ hãi ôm chặt cổ Vinh Quý, cũng may bây giờ Vinh Quý là người máy, nếu không sức của cô bé lớn mà ôm cậu như vậy thì cổ Vinh Quý chắc chắn không chịu nổi.

Vinh Quý dùng bàn tay kim loại lạnh băng đặt lên mu bàn tay của Hana, im lặng an ủi cô bé.

Hana tiếp tục nói:

“Bọn họ không dám nói trước mặt em mà nói sau lưng, biểu hiện lúc mọi người nhìn em rất đáng sợ, đáng sợ hơn cả người bất tử nữa. Lúc người bất tử bao vây nơi đây, không ai nhớ đến em cả, một mình em trốn trong nhà, sau đó, em nhìn thấy bác Hoson · Linde.”

“Bác ấy biến thành người bất tử và tìm đến…”

Vai Hana bắt đầu run rẩy.

“Bác ấy tìm đến để ăn em!”

Cảnh tượng trong mơ ấy chắc hẳn vô cùng đáng sợ, tựa như vẫn còn cảm nhận được nỗi đau đớn khi máu thịt bị gặm nhấm, cơ thể Hana càng run hơn.

“Sau đó thì sao? Em tỉnh lại à?” Thì ra là một giấc mơ đáng sợ, Vinh Quý cũng hơi sợ rồi, nhưng giọng của cậu vẫn dịu dàng, cổ vũ Hana tiếp tục nói.

Nói những chuyện không tốt ra thì không còn sợ nữa, nếu không nói nó sẽ ghim sâu ở trong lòng, rất sâu, rồi biến thành một vết sẹo không thể xóa bỏ.

Đây là lời mà Viện trưởng nói.

Hana lắc đầu: “Em chưa tỉnh.”

“Em bị bác ấy ăn rất nhiều thịt, cứ ăn mãi… rồi em cũng biến thành người bất tử, sau đó em ăn bác ấy.”

“Em ăn toàn bộ người dân trong thành phố.”

“Ăn luôn cả ba mẹ.”

“Cả thành phố chỉ còn mỗi mình em.”

Thành phố tối tăm, không có người quản lý nên thành phố không hề có ánh đèn, không hề có mưa mà chỉ có sự yên tĩnh, chỉ có một con nhóc Kite đen đúa thỉnh thoảng xuất hiện trên đường, sau đó con nhóc Kite [*] kia cũng biến mất.

[*] Kite – nhân vật trong Hunter x Hunter, ý ở đây là giống tạo hình á.

Đây là hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ của Hana.

“Trong mơ em cứ kêu tên A Quý mãi ~ còn gọi Tiểu Mai, bà Glara… Nhưng mà…”

“Mọi người không có ở đó.” Giọng của cô gái nhỏ nghe uất ức lắm.

“Ây da, xin lỗi em lắm luôn, đêm qua anh và Tiểu Mai nói chuyện suốt, không có đi ngủ á! Không ngủ nên đương nhiên em không thể tìm bọn anh trong mơ rồi ~”

Vinh Quý nhẹ giọng an ủi cô bé, ở cạnh cậu, Tiểu Mai với đôi mắt màu lam sâu thẳm, nhìn từ một góc độ nào đó thì đôi mắt được chế tạo từ ngọc bích cao cấp kia trông hệt như đồng tử dựng đứng.

“Thật sao? Thật hả anh?” Hana nhỏ giọng nói, cô bé nhận hết lời an ủi của Vinh Quý, hôm nay tận mắt nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng như Vinh Quý, em cảm nhận được thiện ý của mọi người nên bóng ma ác mộng chậm rãi tan biến, nhưng nó vẫn còn vương lại khói mù.

Đặc biệt sau khi em biết được rất có thể nguyên nhân thật sự gây ra cái chết của ba mẹ giống với cảnh trong mơ…

Cô bé vốn phải phẫn nộ và đau lòng hệt như trong mộng vậy, nhưng hiện tại….

Sau khi cùng Vinh Quý, Tiểu Mai và bà Glara trải qua nhiều chuyện, trong lòng em chợt không còn phẫn nộ như vậy nữa.

Đau lòng thì có, nhưng không có phẫn nộ.

Giống như ba em, sau khi chết ba vẫn chấp nhất với việc nghiên cứu ra thuốc giải của thuốc bất lão, một phần là vì em, một phần là…

Để bù đắp sai lầm của mình nhỉ?

Còn mẹ, lúc trước mẹ luôn trở về, ngoài lo lắng cho em ra thì một nguyên nhân khác là trong lòng bà ấy vẫn còn nghĩa vụ và trách nhiệm của một người mẹ, đúng không?

Nhờ sự chỉ bảo của Vinh Quý mà em nhìn được hai mặt của vấn đề.

Phận làm con, em nên đau lòng cho ba mẹ, nhưng cũng vì là con, vì là ngọn nguồn thật sự của mọi chuyện nên em muốn dũng cảm đối mặt.

Nói hết với Vinh Quý xong, Hana cảm thấy bầu trời âm u trong lòng đã tan biến.

Một khi nói ra những khúc mắc trong lòng thì chúng sẽ bị phơi bày dưới ánh mặt trời, sau đó sẽ không còn cảm xúc tiêu cực nữa – này là Vinh Quý nói.

Lại cọ đầu nhỏ vào cổ Vinh Quý, sau đó về lại chỗ ngồi của mình, Hana hoàn thành hành động làm nũng một cách trơn tru.

Cô bé bắt đầu phấn khích chỉ vào cảnh phố phường bên đường và trò chuyện với Vinh Quý.

Lúc sự kiện người bất tử bao vây thành phố xảy ra, toàn bộ hệ thống chiếu sáng của Cicero được mở hết, đến giờ vẫn chưa đóng lại được nên khắp nơi trong thành phố đều là ánh sáng, tựa như ban ngày vậy.

Dù lớn lên ở thành phố Cicero nhưng ban ngày ở đây vẫn rất mới lạ đối với Hana, cô bé tò mò nhìn xung quanh.

Vinh Quý mừng rỡ nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô bé, với cả, cậu vốn mang tâm tính trẻ con, chẳng lâu sau cậu còn hăng hái hơn Hana nữa.

Phải nói là ban ngày ở thành phố Cicero cực kỳ đẹp luôn!

Nhà gỗ nhỏ mang đậm phong cách riêng biệt, khắp nơi đều là màu xanh lục, điểm xuyết vào đó là hoa tươi rực rỡ, tuy biết đó là dược liệu, nhưng hễ là hoa thì đẹp hết.

Nơi khác cũng đẹp đó, nhưng chưa phải đẹp nhất.

Sau khi hệ thống đèn sửa chữa xong thì con hẻm tối của bà Glara trở thành nơi đẹp nhất Cicero khi đắm mình dưới ánh sáng.

Cây cỏ sinh sôi nảy nở, đủ loại thực vật với đủ mọi kiểu dáng được trồng theo từng nhóm, To Con là một công nhân giỏi, bà Glara giao việc nào là anh ta dựa theo đó mà thực thi, vị trí gieo trồng của các loại cây cỏ rất được chú trọng, trong bóng tối nhìn không ra, nhưng dưới ánh sáng thì có thể nhìn thấy chúng được trồng một cách có trật tự, bà Glara gieo trồng thảo dược dựa theo độ cao của lá!

Lớp này chồng lên lớp kia, quấn quít thân mật, “nhà ma” của bà Glara được thiết kế tỉ mỉ như một vườn hoa lớn!

Bởi vì quá xinh đẹp nên rất nhiều người đến đây tham quan, bọn họ đã xem nơi này như một thắng cảnh ~ có rất nhiều người muốn mua nhà trong hẻm tối, tiếc là mong muốn này đã định là không thực hiện được: Bà Glara đã mua lại toàn bộ nhà trong hẻm tối, đây là tài sản riêng của bà cụ.

Sau khi biết điều này thì Ani rối rắm lắm: Mới đầu anh ta lo rằng bà cụ không thể duy trì cuộc sống nên mới cố gắng giới thiệu khách qua đó dừng chân, ai ngờ…

Bà cụ là chủ đất lớn nhất thành phố!

囧nz.

Lao nhanh trên đường phố nhuốm đầy sắc vàng của “ánh mặt trời”, Vinh Quý đã nhìn thấy hẻm tối – nơi có thảm thực vật tươi tốt nhất.

Đã đến nơi đẹp nhất thành phố Cicero, đã đến nhà bà Glara.

Bọn họ cũng đến nhà ở thành phố Cicero rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này sẽ giải đáp một số câu hỏi mà độc giả pi đưa ra ở khu bình luận ~

Với lại, có lẽ quyển này còn một chương nữa đấy ~

Sau đó là qua cuốn mới rồi, map mới sẽ sống động hơn một tí ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.