Phương Nhược Hy say rượu ngủ một giấc ngon lành đến sáng. Tỉnh dậy thấy có chút uể oải trong người liền vươn vai lấy lại tinh thần.
Tiểu Nhi-người hầu thân cận của cô lúc này nghe thấy tiếng động, bèn hỏi:
– Cô chủ đã dậy rồi sao?
Xác nhận tiểu thư của mình đã dậy, Tiểu Nhi mới mở cửa bước vào, trên tay mang theo một ly trà giải rượu.
– Người uống ly trà này sẽ tỉnh táo ngay thôi!
– Cảm ơn!
Phương Nhược Hy uống một ngụm trà nhưng vẫn băn khoăn gì đó.
– Nguyệt Ảnh cô ấy về chưa?
– Dạ thưa Nguyệt tiểu thư tối qua ở lại chăm sóc cho tiểu thư và được lão gia sắp xếp nghỉ ở phòng dành cho khách ạ!
Phương Nhược Hy thầm nghĩ.
” Mình thật vô dụng mà, uống có mấy ly đã say không biết gì còn phải phiền Nguyệt Ảnh chăm sóc nữa.”
Phương Nhược Hy bảo Tiểu Nhi xuống trước còn mình dậy thay đồ, trang điểm đơn giản rồi xuống dưới nhà dùng bữa sáng.
Vừa bước xuống đã thấy Nguyệt Ảnh đang đọc tạp chí ở sofa. Phương Nhược Hy tiến lại gần.
– Nguyệt Ảnh! Cảm ơn cậu đã chăm sóc mình tối qua nha! Thật phiền cậu quá!
– Hì! Có gì đâu. Việc nên làm mà!
Nguyệt Ảnh bỗng nhớ lại chuyện tối qua, chất vấn:
– Cậu nói tớ nghe. Cậu với Phong Diệc Hân là quan hệ gì đấy?
Phương Nhược Hy vừa hớp một ngụm nước chưa kịp nuốt xuống cổ họng đã phải phun ra vì câu hỏi này.
– Cậu hỏi ai? Phong Diệc Hân á? Anh ta với tớ thì có quan hệ gì được?
Nguyệt Ảnh dùng ngón trỏ ấn lên trán của Phương Nhược Hy tỏ vẻ bất mãn:
– Thôi cậu đừng có chối! Tôi qua anh ta còn bế cậu lên phòng mà!
Phương Nhược Hy lúc này mới tá hoả. Việc lúc tối ngoài nhớ là bị mấy tên thiếu gia chuốc rượu còn việc say lúc nào thì cô hoàn toàn không nhớ.
Theo yêu cầu của Phương Nhược Hy, Nguyệt Ảnh kể lại chi tiết sự việc lúc tối cho cô nghe. Từ việc Phong Diệc Hân “anh hùng cứu mỹ nhân” ra tay hiệp nghĩa giúp cô uống rượu còn nói một câu đã đuổi được bọn công tử háo sắc kia đi, cho đến việc anh bế cô từ đại sảnh lên trên phòng riêng đều không bỏ sót.
Phương Nhược Hy nghe từng chữ y như sét đánh ngang tai. Cô ngượng đỏ mặt tự hỏi:
” Đây là loại tình huống gì vậy, Phong Diệc Hân thường ngày cao ngạo kia lại còn có một mặt như vậy sao? “
” Đừng có nói anh ta thích mình đấy chứ? “
Phương Nhược Hy lắc lắc đầu không dám nghĩ tới, cô khẳng định với Nguyệt Ảnh:
– Tớ với hắn ta chỉ là bạn học chung lớp tuyệt đối không có cái gọi là quan hệ tình cảm gì!
Phương Nhược Hy muốn điên cái đầu:
” Việc này mà để bọn fan girl của anh ta biết chắc sẽ xé xác mình mất!”
Nghĩ thôi đã khiến cô nổi da gà.
Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày bất ổn của Phương Nhược Hy.
Phong Diệc Hân từ hôm ở buổi tiệc Phương gia trở về trong lòng suốt ngày chỉ nghĩ tới Phương Nhược Hy.
Anh quyết định sẽ theo đuổi cô. Anh nghĩ với vẻ ngoài soái ca của mình Phương Nhược Hy chắc đã mê mệt nhưng vì ngại không dám nói.
Sở dĩ Phong Diệc Hân đánh giá như vậy vì nghĩ cô là kiểu “lạt mềm buộc chặt”. Bên ngoài tỏ ra dè dặt với anh nhưng lại cùng anh giải toán, say rồi lại ngã vào lòng anh.
Phong Diệc Hân còn tự cảm thán hành động “anh hùng cứu mỹ nhân” tối qua rất ngầu, Phương Nhược Hy sẽ cảm động không thôi.
Ai mà ngờ Phương Nhược Hy cái gì cũng không nhớ. Ngủ xong một đem liền đem mọi ký ức tối qua về anh xoá sạch.
Mà Phong Diệc Hân bắt đầu kế hoạch “cua gái” của mình ngay từ buổi học chiều nay.
Giờ ra chơi, Phương Nhược Hy ngồi trong lớp chăm chú đọc một cuốn tiểu thuyết hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Phong Diệc Hân.
Phong Diệc Hân liếc nhìn tên quyển tiểu thuyết mà cô đọc xem có gì hay mà chăm chú thế.
” Yêu em từ cái nhìn đầu tiên!”
Phong Diệc Hân khoé miệng cong lên ý cười:
” Hoá ra ý cô là vậy! Thì ra ngay từ đầu cô đã thích anh nên mới gây sự chú ý với anh!”
Phong Diệc Hân cầm bó hoa hồng trên tay đưa đến trước mặt Phương Nhược Hy.
– Tặng cho em nè!
Phong Diệc Hân thầm nghĩ có phải cô sẽ vui mừng mà nhảy cẩng lên không.
Trái ngược với suy nghĩ của Phong Diệc Hân, Phương Nhược Hy bởi vì đang chăm chú theo dõi phân cảnh cao trào lại bị anh làm phân tâm nên cô rất khó chịu:
– Anh có bệnh hả? Tự nhiên lại tặng hoa cho tôi?
Lời này của cô làm Phong Diệc Hân sững đơ người, anh không hiểu sao cô lại cư xử như vậy.
Cảm thấy có phần không đúng lắm nhưng Phong thiếu gia nào có dễ chịu thua như vậy.
– Nếu em không thích hoa hồng, ngày mai tôi sẽ chọn hoa khác tặng cho em!
Phương Nhược Hy thẳng thừng từ chối:
– Cảm ơn! Nhưng tôi không cần! Mà hình như anh hiểu lầm gì đó nhỉ? Tôi nói lại lần nữa tôi không có thích anh!
– Không sao! Tôi biết em sẽ nói như vậy! Đợi đó đi rồi em phải hối hận vì những lời em nói hôm nay!
Phong Diệc Hân không những không tức giận trái lại còn tỏ ra vui vẻ:
“Không ngờ bổn thiếu gia trước giờ đi đến đâu là phụ nữ xếp hàng theo đến nấy vậy mà lại có người lại nói không thích mình. Phương Nhược Hy! Tôi càng ngày càng thích em rồi đấy!”
Mà một màn này đã bị cả lớp chứng kiến hết thảy. Bây giờ mọi người đều biết cô là tiểu thư của Phương gia đệ nhất gia tộc nên cũng không dám bàn tán gì nhiều.
Chỉ có Lương Gia Kỳ, cục tức ở buổi tiệc Phương gia hôm ấy cô ta còn chưa nuốt trôi, nay lại thấy cảnh crush của mình theo đuổi người mà mình căm ghét, lửa giận trong lòng đã sớm không kiềm nổi.
“Phương Nhược Hy! Tôi sẽ sớm cho cô thấy hậu quả vì dám chống đối tôi! “