Lộp bộp! Lộp bộp!
Một quả bóng rổ lăn tới chân một nữ sinh ngồi ở hàng ghế đá, cô ấy khá ngạc nhiên cúi người xuống nhặt quả bóng lên và đứng dậy, nheo mắt nhìn về phía chủ sở hữu của nó là một cô nữ sinh khác trong bộ đồ thể dục của trường in lô gô Thục Minh với mái tóc ngắn ngang vai ôm lấy gương mặt thật dễ thương, đôi mắt to chớp nhẹ
– Bóng của bạn à? _ cô nữ sinh tóc ngang vai không phản ứng gì mà chỉ nhìn chằm chằm ” đối tượng” thầm đánh giá.
– Học sinh mới?
Nhận được cái gật đầu có vẻ rụt rè đáp lại, nữ sinh tóc ngang vai bước tới cầm lấy quả bóng bỏ đi chỗ khác rồi nắm tay học sinh mới, cất giọng với dáng vẻ cao ngạo có chút lạnh lùng
– Tôi đưa cậu tới phòng hiệu trưởng, lối vào ở đây khá rắc rối.
….
Ân Hoàng Khánh Vy là tên tôi,17 tuổi, sở hữu thân hình khá mờ nhạt ít được người khác chú ý tới. Vậy cũng tốt vì bản thân tôi vốn rụt rè nơi đồng người, hơn nữa họ không muốn tiếp xúc nhiều với một đứa có gương mặt ngố như tôi.
Chỉ là một đứa thuộc gia đình khá giả sống ở thị trấn ít người vậy mà biến cố xảy ra đưa đẩy tôi tới cái thành phố hoa mĩ này, mẹ không may bị tai nạn giao thông ba tôi buộc phải đưa bà lên thành phố điều trị. Mẹ tôi đã nằm hôn mê suốt ba tháng nay chưa tỉnh lại còn ba tôi thì lao đầu kiếm tiền chữa trị. Để cho tôi được học ở một nơi tốt nhất như thế này và mẹ điều trị trong bệnh viện nổi tiếng đã là một nỗ lực rất lớn với ba.
– Thưa thầy! Em là Khánh Vy!
Âm lượng tôi phát ra vừa đủ, thầy hiệu trưởng chạc 50 ngẩng đầu nhìn tôi đồng thời bỏ gọng kính trên sống mũi xuống.
– Em ngồi đi, thầy có chuyện muốn lấy ý kiến từ em.
Tôi mạn phép ngồi đối diện thầy, tay cầm cặp đã toát mồ hôi.
– Thầy muốn xem ý kiến của em nên vào lớp chọn hay không? Theo học lực của em vào lớp chọn là lựa chọn tốt, tuy nhiên ba em lại kiến nghị cho em vào lớp thường. Thầy muốn cho em quyền quyết định, ngoài ra nếu em vào lớp chọn khi tham dự kì thi sắp tới nếu đạt trong top 50, em sẽ có cơ hội đạt học bổng.
Thầy hiệu trưởng nhìn tôi chờ đợi, học bổng ba sẽ không phải vất vả thêm nữa và chỉ vì niềm vui chớp nhoáng trước mắt tôi trả lời dứt khoát
– Em sẽ học lớp chọn thưa thầy.
– Đây là thẻ học viên của em, Tú Linh ngoài kia chắc đang chờ em đấy.
– Em cám ơn thầy.
Dường như thầy hiệu trưởng là một người rất dễ mến, bước ra ngoài cô bạn dễ thương vẫn vòng tay trước ngực chờ ở cửa đợi tôi.
– Lớp chọn hay thường?
– À! Lớp chọn.
– Đi thôi.
Tú Linh bước đi trước dáng vẻ vô cùng bình thản, đột nhiên Linh quay ngoắt sang tôi hỏi
– Ân Hoàng trong họ cậu có thực không liên quan tới Ân gia?
– Tớ thực sự không biết Ân gia nào, hơn nữa rất quan trọng sao?
– Không có gì,
Thực ra đã là lần thứ 3 Linh hỏi tôi câu này nhưng tôi chẳng biết gì về Ân gia cả, ba mẹ tôi vốn là trẻ mồ côi còn họ của ba tôi cũng chỉ là một người nuôi qua đường đặt cho chứ người ấy chẳng thiết tha gì mà nuôi ba tôi, theo lời ba thì vậy.
Lớp 11A1!
Theo Tú Linh vào lớp lập tức nhận được sự chú ý của tất cả không khỏi khiến tôi e ngại
– Chào! Tớ là Ân Hoàng Khánh Vy, rất mong được mọi người giúp đỡ.
– Ân Hoàng ư? Có liên quan gì tới Ân gia không vậy?
– Nhìn mặt con nhỏ ngố không lẽ là tiểu thư?
– Lại giống con nhỏ Ánh Tuyết à?
….
Hình như bọn họ chú ý tới họ của tôi hơn là tôi thì phải. Tú Linh bỗng kéo tuột tay xuống phía dưới kèm theo cái giọng lạnh lùng.
– Bớt ồn đi, Khánh Vy không liên quan đâu.
Mọi ánh mắt đổ dồn về tôi dường như rất thất vọng, rồi họ ném tôi vào góc nào không hay, quen rồi vì hầu như chẳng ai để ý tới tôi cả. Tú Linh dẫn tôi về cái bàn gần cuối còn bản thân thì ngồi bên trên ngoái cổ xuống dặn dò
– Kệ họ!
– Cám ơn!
– Đừng cám ơn tôi, đồng phục nữ trường Thục Minh tốt nhất nên đeo nơ hoặc cavạt giống tôi, còn nữa tóc dài ngang lưng đừng buộc thấp, thả ra hoặc buộc cao lên. Giữ hình tượng nữ sinh lớp chọn chứ?
– Tớ biết rồi, cảm ơn!
Tôi mỉm cười đáp lại, lần đầu tiên có người quan tâm tôi ở trường tới vậy, cảm kích là do từ khi đi học tới giờ chưa ai lại nói chuyện lâu với một đứa ” ngố” như tôi. Tuy nhiên Tú Linh có vẻ không quan tâm tới điều đó cho lắm, khuôn mặt dù rất dễ thương nhưng lại có chút lạnh lùng.