Quý Sâm hơi sốt, mặc dù là giữa hè, mà hai ngày trước cậu ướt quần một buổi tối, vẫn ngã bệnh.
Cậu lười biếng nằm nhoài trên bàn, cả người đổ mồ hôi lạnh. Không biết mình sốt mấy độ, kệ nó, chết cũng được. Nghĩ như thế, Quý Sâm muốn hôn mê ngủ thiếp đi.
“Cho tôi đi ra ngoài.” Tai người bị sốt như bị nhét bông, giọng Lý Trạch Thừa từ trên truyền xuống.
Quý Sâm chép miệng một cái, đầu lưỡi nóng bỏng, cậu loạng chà loạng choạng đứng lên cho Lý Trạch Thừa đi ra ngoài.
Lúc mơ hồ, cậu chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng vội vã đi ra ngoài của Lý Trạch Thừa.
Vừa rồi dậy nhanh quá, Quý Sâm có chút không chịu nổi, đổ về băng ghế nằm úp sấp, muốn ngủ tiếp.
“Nào, đây là nó cho cậu đấy, ha ha.”
“Không cần, cảm ơn.”
“Nhận đi, nó thích cậu, nó thấy cậu khá đẹp. Ha ha ha!” Hai nam sinh xô đẩy nhau, cười đến là càn rỡ.
Bị làm cho khó chịu, Quý Sâm mở mắt ra, một tay chống cằm, nhìn ra phía cửa.
Đó là hai tên cá biệt lớp bên cạnh, dùng đùa cợt nữ sinh có vóc người không như ý làm thú vui, còn tự cho là mạo như Phan An. Nữ sinh bị bắt nạt chỉ có thể nuốt giận vào bụng.
Cũng không biết ngày hôm nay hai tên này có dây nào không đúng, chọc tới địa bàn của Quý Sâm cậu. Cậu nhẫn nhịn cả người không khỏe, yên lặng xem kịch.
Nữ sinh dây dưa không được, không thể làm gì khác hơn là nhận khoai chiên trong tay hai người.
Lần này thì xong, thằng cao to cười như kẻ bị động kinh, “Ha ha ha, mày cũng nhận được hả? Không nhìn dung mạo của mình ra sao hả?”
Nữ sinh có chút mập, tên là Trịnh Lệ, tính tình mãnh liệt, nghe được câu này thì há miệng mắng, “Tôi thế nào? Sao cậu không vung bô nước tiểu xem cái mặt lợn của mình đi? Giống y như hai con khỉ nhảy nhót, ngày nào cũng như nhau, không mệt à?”
Hình dung rất đúng, Quý Sâm phụt một tiếng bật cười.
Chưa từng có nữ sinh nào bị trêu chọc mà còn dám mắng lại, tên vóc dáng thấp thẹn quá hóa giận, chỉ vào Trịnh Lệ, “Con lợn béo, mập thành lợn tinh, không có người bình thường nào không muốn nói chuyện với ông đây!”
Cho dù nữ sinh kiên cường đến mấy mà nghe nhục mạ như vậy, cũng không nhịn được nước mắt tràn mi. Sợ mất mặt, cô nghẹn cổ chuẩn bị mắng lại, ai biết trước mắt chợt lóe một bóng đen, cô nhìn thấy ghế rơi xuống và ánh mắt khiếp sợ của hai người kia.
Không biết là không chịu nổi hai người bắt nạt Trịnh Lệ hay bởi vì ba chữ không bình thường, có lẽ có cả. Lúc Quý Sâm phản ứng lại, tay đang giơ ghế lên đánh vào tên mập như điên.
Thằng cao to đã bị dọa cháng váng, nó như là gặp ma nhìn Quý Sâm tàn ác, hai chân run như cầy sấy, nói năng lộn xộn, “Đánh… Đánh người! Má nó! Đánh người rồi!”
Bạn học cả lớp sững sờ, rít gào, toàn bộ phòng học loạn thành một đống, chỉ có trong phạm vi hai mét cạnh Qúy Sâm không có ai đến gần.
Máu tươi tung tóe lên mặt làm Quý Sâm tỉnh lại, cậu ngồi lên người thằng béo, người dưới thân máu mũi như suối, giơ tay dính máu che trước mặt, oa oa khóc lóc xin tha, “Sâm ca, Sâm ca, em không dám… Đừng đánh… Xin anh.”
Quý Sâm nháy mắt mấy cái, chất lỏng tanh hôi thuận theo mi chảy xuống, hơi thở nóng như hơi nước từ bếp lò, mặt nổi lên ửng hồng không bình thường.
Người dưới thân còn đang rên rỉ thống khổ, bên cạnh thằng cao to phục hồi tinh thần lại muốn kéo Quý Sâm. Trước mắt càng ngày càng mơ hồ, mồ hôi làm ướt thái dương, một trận trời đất quay cuồng, mắt cậu tối sầm lại, ngã ra sau, ghế trên tay lăn trên đất phát ra một tiếng vang trầm thấp.
“Quý Sâm!”
Chai sữa bò ấm áp vỡ tan, mảnh vụn thủy tinh liểng xiểng phun tung toé, chất lỏng màu trắng vãi đầy đất.
Tới gần đã nhìn thấy một màn làm cho tim như ngừng đập, Lý Trạch Thừa trong hoảng loạn đạp mảnh vỡ vọt tới.
Vững vàng ôm được người, Lý Trạch Thừa ôm ngang Quý Sâm lên, quét mắt một cái.
Chỉ liếc mắt một cái, tên vóc dáng thấp kia đã lạnh từ đầu đến chân.
…
Khi Quý Sâm tỉnh lại cả người ướt đẫm, bị băng bó trên giường bệnh như nhộng, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào trong huyết quản, tay trái lạnh đến mức cứng đờ.
Cậu lắc lắc đầu, tỉnh táo hơn rất nhiều, không choáng như vừa nãy nữa, đoán chừng là hạ sốt rồi.
Còn đang nghĩ trước khi ngất mình làm gì, gian ngoài có giọng nói vọng vào.
“Bạn học nhỏ, cho dù đi vội cũng phải nhìn đất chứ. Miếng thủy tinh dài như vậy đâm vào chân, nếu đồ đạc ở phòng y tế không đầy đủ, làm sao tiêm uốn ván nhanh được.”
“Cảm ơn thầy, không sao ạ.”
Giọng của Lý Trạch Thừa? Cậu ta làm sao vậy? Cậu ta đưa mình tới? Quý Sâm giãy dụa gọi vọng ra ngoài, giọng vẫn có chút khàn khàn khô khốc, “Lý Trạch Thừa?”
Một người khấp khễnh đi vào, một chân đi giày chơi bóng, một chân khác quấn đầy vải băng, đeo hờ giày.
Lần đầu thấy Lý Trạch Thừa có lúc chật vật như vậy, Quý Sâm muốn cười, rồi lại không có lý do mà có chút đau lòng.
“Cậu đưa tôi tới hả? Cảm ơn.”
“Đừng đánh nhau nữa, Quý Sâm.” Lý Trạch Thừa dịch đến bên giường Quý Sâm, dựa vào tường, ôm tay nhìn cậu.
“Đừng nói cái này nữa, chân cậu làm sao thế?”
“Vừa rồi không cẩn thận.”
“Cậu không phải là… Thủy tinh trên đất từ đâu ra?”
Lời còn lại Quý Sâm không nói ra, bởi vì cảm thấy khả năng này thật hoang đường, rồi lại chỉ có khả năng này mới hợp lý.
“Không.”
“Tôi còn chưa nói là cái gì mà.”
“Không, cậu đừng nói sang chuyện khác, đừng đánh nhau nữa, Quý Sâm. Đây không phải là chuyện cậu nên làm.”
Nhớ tới hành vi như chó điên của mình, Quý Sâm xác thực lòng vẫn còn sợ hãi, “Nó thế nào rồi?”
“Chảy máu mũi, tay trầy da, ba mẹ nó hiện tại ở văn phòng chờ cậu.”
“Thế à, vậy tôi đi qua vậy.”
Mình vẫn không làm được kì vọng của bà ngoại, hết cách rồi, ai bảo Quý Sâm cậu là tên rác rưởi chứ.
Cậu tự giễu một phen, rút kim tiêm xuống giường, nước truyền phun đầy đất. Lý Trạch Thừa căn bản không phản ứng kịp.
“Cậu làm gì thế!?” Hắn một phát bắt được cổ tay Quý Sâm, muốn ấn Quý Sâm về giường.
Quý Sâm dùng sức phủi ra, “Không làm gì, đi tự thú.”
Đúng là làm sai, kích động nên gánh chịu hậu quả kích động.
Quý Sâm vịn đầu giường vững vàng bước đi, ra ngoài cửa.
“Lý Trạch Thừa, hôm nay cám ơn cậu đưa tôi về, sau này tôi làm trâu ngựa cho cậu đến khi chân cậu khỏi, đồng ý không?”
Lý Trạch Thừa què một chân, căn bản không đuổi kịp bước chân Quý Sâm, chỉ có thể gọi cậu, “Quý Sâm!”
“Làm gì hả? Tiền thuốc thang ngày mai sẽ đưa cho cậu, yên tâm.”
Không đợi Lý Trạch Thừa đáp ứng, Quý Sâm không quay đầu lại đi ra cửa.
Lý Trạch Thừa như thể không cảm thấy đau, cố nhét cái chân bị thương vào giày, cong người buộc giây giày.
Mới tới cửa phòng cứu thương, lại bị giáo viên y tế gọi lại, “Ai nha, bạn học, lúc bạn em đưa em tới đây, bước nào bước nấy toàn máu đấy, sắc mặt đen đến dọa người, thầy còn tưởng rằng quỷ đến. Em chăm sóc nó thật tốt, lòng bàn chân có vết cứa sâu vậy, không phải là đùa đâu.”
“Cảm ơn thầy, thầy đừng cho cậu ấy đi, chút nữa em tới đón cậu ấy.”
Lúc ngất đi là lúc nghỉ trưa, hiện tại buổi chiều đã học hết tiết. Quý Sâm ở trong ánh mắt của cả lớp, mắt nhìn thẳng đi vào phòng làm việc của giáo viên.
Mới đẩy cửa ra, một bàn tay tát Quý Sâm đến đầu óc choáng váng.
“Địt mẹ mày! Thằng con hoang có mẹ sinh không có mẹ nuôi!”
“Xin lỗi.” Xin lỗi, tôi không biết tôi làm sao nữa, gần đây cả người tôi cứ sai sai, tôi không nên xuống tay ác như vậy, xin lỗi.