Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu

Chương 8



“Cho anh xem với.”

Ngôn Hành Nhất nhào lên ghế, hai tay khoác lên lưng đệm, chống cằm nhìn Tiêu Chi Viễn xoay lưng về phía mình.

“Cho anh xem.”

Tiêu Chi Viễn như không nghe gì, lặng thinh bất động.

Ngôn Hành Nhất cũng không nóng nảy, cứ năm giây một lần câu “Cho anh xem với” lại vang lên một lần trong căn phòng nhỏ, giọng điệu không hề suy suyển. Anh biết Tiêu Chi Viễn sẽ không chịu được vài phút đâu, dựa theo đầu vai đang khẽ run kia anh cảm thấy chắc chắn là hết chịu nổi rồi.

Quả nhiên, Tiêu Chi Viễn mạnh tay đóng ập thứ đang cầm lại, quay đầu trừng anh. Chỉ là ánh mắt trông hơi hung dữ kia vừa chạm đến mặt anh đã bị khúc xạ chiếu đi mất, chẳng có tí tác dụng nào.

Tiêu Chi Viễn làm bộ chuẩn bị đi, Ngôn Hành Nhất nhanh tay lẹ mắt víu lấy góc áo hắn, vừa gào khóc “Nhóc không thương anh” vừa xin xỏ “Cho anh xem đi mà!”

Ngọn nguồn câu chuyện là lúc đến nhà anh ngày hôm nay, Tiêu Chi Viễn mang theo một cuốn sách vẽ bọc da mềm.

Khá cũ, thoạt trông đã dùng rất lâu rồi, bìa và góc giấy vì lật giở nhiều lần đã nhăn nhúm hư mất. Hắn còn nhét trong túi quần một cái bóp bút bẩn bẩn ịn đầy dấu tay màu đen.

—— Sinh viên nghệ thuật?

Lúc học đại học trường Ngôn Hành Nhất có một phân viện nghệ thuật, nào là hội họa, thiết kế, âm nhạc, hí kịch, múa đầy đủ mọi loại. Mỗi lần ngày kỉ niệm thành lập trường đến, người người tập trung trong hội trường, mấy khoa văn hóa lại ngóng dài cổ chờ xem khoa nghệ thuật sẽ làm mấy trò gì hay ho.

Ngôn Hành Nhất học khoa tiếng Trung bình thường, nhưng cá tính hoạt bát sôi nổi dễ kết bạn giúp thời đại học anh cũng coi như thuận buồm xuôi gió, hoạt động trong hội học sinh cũng quen kha khá bạn tốt bên mấy khoa nghệ thuật —— Cô bạn mua đồ cho Coca nhà anh là một trong số đó.

Nhờ những người bạn này mà thời đại học của Ngôn Hành Nhất rất muôn màu muôn vẻ. Trong khi người ta chán chường đến dài cả lông, anh bị mấy người xung quanh kéo đi xem triển lãm này, đi hòa nhạc này, xem biểu diễn này, mấy lúc còn được sắm một vai quần chúng nhỏ. Đến giờ nhớ lại, Ngôn Hành Nhất vẫn thấy bốn năm đại học của mình hoàn toàn không uổng phí.

Đó là lý do vì sao anh nảy sinh cảm giác hoài niệm khi nhìn thấy bản vẽ của Tiêu Chi Viễn.

Lẽ ra hôm nay Tiêu Chi Viễn sẽ đi dã ngoại vẽ vật thực, kết quả bị cái nắng chói chang cuối tháng tám hun nóng phải quành về. Hắn hết cách, đành ngồi trong góc tường vẽ con mèo nhà Ngôn Hành Nhất, bị người kia bắt gặp nhõng nhẽo tới lui đòi xem tranh cho bằng được.

“Keo thế… cho anh nhóc xem tí thôi mà, nha! Anh liếc một phát rồi quay đi luôn! Liếc phát thôi!”

Ngôn Hành Nhất chìa ngón tay ra trước mặt hắn quờ quạng. Tiêu Chi Viễn chịu giày vò mà bó tay bó chân, cắn răng đặt sách vẽ xuống trước mặt anh: “Cầm!”

Nói rồi kéo ghế chui vào góc nhà ngồi, khoanh tay quạu cọ giận dữ.

Ngôn Hành Nhất cầm vở vẽ buồn bực: Giận thật à? Không thể nào, làm gì có thứ không xem được đâu?

Càng nghĩ thế anh lại càng muốn xem, vì vậy anh bắt đầu lật từng tờ một ngắm nghía.

“Uầy…!”

Điều khiến anh ngạc nhiên kêu lên không phải sự tuyệt vời đẹp đẽ của các bức vẽ, mà là những trang giấy được lấp kín bởi đầy ắp những hình vẽ, không dư ra một khoảng trống nào như thể muốn tràn khỏi mặt giấy —— Chăm chỉ quá.

Mọi sự vật có thể tìm thấy dễ dàng trong cuộc sống nằm rải rác khắp mọi ngóc ngách. Dường như trong bất kì thời điểm nào và ở bất cứ nơi đâu, Tiêu Chi Viễn cũng có thể dùng nét vẽ và màu sắc để ghi lại vạn vật mình thấy trên thế gian này.

Ngôn Hành Nhất không biết Tiêu Chi Viễn có phải là thiên tài thật sự hay không, nhưng anh biết rõ thiếu niên này sẽ thành công. Chắc chắn vậy.

Những nỗ lực và sự cần cù của Tiêu Chi Viễn làm anh rung động không nói nên lời, thấy mình thật sự đi chết được mất. Giữa khoảnh khắc xấu hổ rất hiếm khi xuất hiện, anh chợt lật tới một trang giấy có những hình ảnh khá bất đồng.

Anh nhìn kỹ mấy dòng ghi chú, rốt cuộc hiểu ra vì sao Tiêu Chi Viễn không muốn cho mình coi cuốn sổ này rồi.

“Ây da, nhóc vẽ thiết lập cho truyện của anh đấy à!”

Tiêu Chi Viễn ngồi trong góc nhà, cả cơ thể bắt đầu căng thẳng. Ngôn Hành Nhất vui vẻ: Thì ra không phải giận, là xấu hổ!

Anh quay người đẩy bàn phím sang một bên, đặt cuốn sách vẽ chễm chệ trên bàn chăm chú ngắm nghía.

Xem ra Tiêu Chi Viễn không chỉ thích tiểu thuyết của mình bình thường. Hắn vẽ mọi nhân vật ở mọi thời kỳ ra hết, bao gồm tất cả mọi biểu cảm và chi tiết, thậm chí tỉ mỉ thiết kế cả đạo cụ và đồ vật sơ bộ. Lật tiếp về sau còn có những trang vẽ bối cảnh được phác họa hết sức hoàn chỉnh, Ngôn Hành Nhất như tưởng tượng được từng chút một điều hắn miêu tả.

Hoàn toàn trùng khớp với những gì anh tưởng tượng trong thời gian đầu sáng tác.

“Cái này của nhóc đưa làm tranh minh họa truyện được rồi! Giống y đúc mọi thứ anh muốn tả!”

Ngôn Hành Nhất lật qua lật lại thưởng thức, thích đến độ không rời tay, cũng chẳng hề che giấu lòng yêu thích của với những hình vẽ này.

Được tác giả khen ngợi như thế, Tiêu Chi Viễn vừa thỏa mãn vừa ngại ngùng, còn kì quặc đáp: “Nào có.”

“Đây là chuyện làm anh thấy vui nhất từ khi viết bộ truyện đó tới nay.” Ngôn Hành Nhất nhẹ nhàng nói, “Anh luôn tự hỏi những thứ do anh viết rốt cuộc có ai đó thật sự hiểu hay không? Liệu có ai sẽ nghĩ ra gì đó giống anh như thế? Hiểu được mỗi một đoạn văn, mỗi một con chữ anh viết…”

“Anh không mơ đến chuyện biết cả đâu, chỉ một điều là được. Anh hy vọng ai đó có thể hiểu được những gì đằng sau câu chuyện.”

“Anh không ngờ —— Thật sự có người như vậy.”

“Có lẽ đây mong mỏi tha thiết của mọi tác giả. Anh quá may mắn.” Ngôn Hành Nhất nhìn Tiêu Chi Viễn, không như trước nữa mà nghiêm túc nói: “Thật sự cảm ơn em, Chi Viễn, em quá tuyệt vời.”

Ngôn Hành Nhất nói chuyện đứng đắn làm Tiêu Chi Viễn không quen, không biết phải đáp lại thế nào.

“Ôi dào… nhóc vẽ tốt như thế nghiêm túc như thế. Làm anh xấu hổ vì nhây bản thảo rồi đây…” Ngôn Hành Nhất đỏ bừng mặt cực kỳ hiếm có, “Anh phải cố gắng viết thật tốt, phải xứng với những bức vẽ của nhóc mới được.”

Dường như không ngờ đến chuyện nhận được đánh giá cao đến vậy từ Ngôn Hành Nhất, Tiêu Chi Viễn sốt ruột.

“Anh viết tốt lắm, cả tạp chí… anh viết hay nhất!”

Ngôn Hành Nhất nhìn hắn mỉm cười, nhẹ giọng đáp “Cảm ơn”.

“Nếu tiểu thuyết của anh được xuất bản, anh kiếm nhóc vẽ tranh minh họa được không?”

Tiêu Chi Viễn cúi đầu mân mê chiếc bút máy trong tay: “Bây giờ không được, tôi vẽ không tốt.”

“Ai nói?!”

“Tôi nói.”

“Anh là nguyên tác! Anh nói được là được.”

Hình như anh tưởng “biên tập viên” và “tổng biên tập” của tạp chí và mấy người ngồi ghế cao đó tàng hình rồi quá.

Chuyện này Tiêu Chi Viễn có kiên định của mình, Ngôn Hành Nhất có nói thẳng ra nữa cũng vô ích, huống gì bây giờ sách của anh cũng không được xuất bản.

Sau đó, mấy bức tranh trong sổ vẽ của Tiêu Chi Viễn thành thứ vỗ về tâm trạng của Ngôn Hành Nhất, còn bị ép ký tên lên. Vài ngày sau, bức tranh nọ được anh đóng khung kính treo trên tường.

“Sau này nhóc thành danh rồi đừng có quên từng nhận lời anh đó. Có nổi tiếng đến độ anh không mời nổi cũng phải vẽ cho anh!”

Ngôn Hành Nhất chỉ vào bức tranh treo trên tường: “Đây là vật làm tin, hiểu chưa? Đừng có mà bịp anh!”

Tiêu Chi Viễn nhìn anh, vừa bất lực lại vừa thấy hài lòng.

Ngôn Hành Nhất nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên Tiêu Chi Viễn vì những câu nói chẳng nghiêm chỉnh gì của anh mà khẽ bật cười.

Vài năm sau đó quả thực hắn đã nổi tiếng đến độ Ngôn Hành Nhất không thể mời nổi, nhưng cũng thật không quên đi lời hứa hẹn năm ấy —— Tiêu Chi Viễn là người luôn giữ chữ tín, đã nhận lời ắt sẽ làm được.

Ngôn Hành Nhất nên biết điều ấy từ sớm.

Edit: tokyo2soul


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.