Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Hotboy Trường Có Phải Hơi Sai Sai

Chương 4



Trần nhà và tường trắng tinh, đèn huỳnh quang và ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào sáng choang, màu sắc bất đồng duy nhất chính là màn hình TV treo trên vách tường không khởi động, đen như mực, cùng chung quanh hình thành đối lập rõ ràng.

Tạ Phỉ ngồi ở trên giường, cùng Cố Phương Yến bốn mắt nhìn nhau.

“Dù vậy nhưng mà, tại sao cậu lại ở đây?” Tạ Phỉ mới vừa tỉnh, kỳ phát tình giả đã hoàn toàn giảm bớt nhưng chân tay cậu vẫn có chút vô lực, tốc độ nói chuyện rất chậm, thần sắc lộ ra chút mờ mịt hoảng hốt.

Cố Phương Yến dựa tường, nhướng mày nói: “Lúc ấy dưới tình huống kia, cậu trực tiếp đổ xuống, người không biết còn tưởng tôi bỏ thuốc cậu.”

Thật khéo, tôi cũng cho rằng như vậy đó. Tạ Phỉ ngầm chửi thầm, có điều mặt ngoài vẫn duy trì lễ phép: “Cảm ơn cậu đã đưa tớ tới đây.”

“Không cần cảm ơn, nếu cậu đã tỉnh, vậy tôi… ”

Cố Phương Yến nhấc chân định đi ra ngoài, lúc này, bác sĩ cầm một phần báo cáo kiểm tra sải bước đi vào: “Người bệnh giường số 25 tỉnh rồi? Vừa lúc để tôi nói một chút tình huống với người nhà của cậu.”

Người nhà? Tôi cùng cậu ta giống anh em lắm à?

Tạ Phỉ liếc Cố Phương Yến một cái.

Vì bác sĩ xuất hiện, người sau miễn cưỡng dừng bước.

Bác sĩ căn bản không cho bọn họ thời gian giao lưu ánh mắt, nói thẳng: “Cậu là bệnh nhân vì hỗn loạn tin tức tố từng ở bệnh viện của chúng tôi một đoạn thời gian đúng không?”

Tạ Phỉ không khỏi nhíu mày: “Tái phát?”

“Cái này thì không phải.” Bác sĩ xua xua tay. “Tôi và bác sĩ chủ trị của cậu trước đó đã mở một cuộc họp đơn giản. Thể chất của cậu xuất hiện một ít biến hóa, cụ thể biểu hiện ở chỗ tuyến thể Omega có tính kháng thuốc ức chế. Cậu ngất xỉu cũng vì nguyên nhân này.”

“Hiện tại giá trị ngưỡng ức chế tin tức tố của cậu đang tăng vọt, tính kháng cự thuốc ức chế rất cao, thuốc ức chế trên thị trường đều không có hiệu quả với cậu. Không chỉ như thế, còn sẽ xuất hiện trạng thái toàn thân vô lực, buồn nôn muốn ói, vì tác dụng phụ sốc thuốc hôn mê. Nói cách khác, nếu muốn an toàn không đau vượt qua kỳ phát tình, cần nhờ Alpha giúp đỡ.”

Nhờ Alpha giúp đỡ vượt qua kỳ phát tình là có ý gì, không cần nói cũng biết.

Tạ Phỉ cảm thấy hít thở không thông, cậu nhìn chằm chằm báo cáo trong tay bác sĩ một lát, quay đầu nói với Cố Phương Yến: “Người thân, mau véo tớ một chút, tớ hoài nghi mình đang nằm mơ.”

Cố Phương Yến đột nhiên nghe thấy loại bệnh tình này, xuất phát từ lễ phép hẳn là nên tránh đi, nhưng tình hình trước mắt không quá cho phép chỉ có thể quay mặt đi. Nghe được tiếng Tạ Phỉ gọi “Người nhà”, co quắp nghiêm mặt nhìn lại, “Cậu không mơ, đây là thật.”

“Không có biện pháp trị liệu sao?” Tạ Phỉ đem tầm mắt chuyển đến trên mặt bác sĩ.

Bác sĩ: “Trước mắt còn chưa có nghiên cứu ra phương án trị liệu nhằm vào loại tình huống này.”

Nói xong đẩy mắt kính: “Hiện tại cậu ở trong tình huống giai đoạn trưởng thành phát triển quá mạnh, kỳ phát tình cũng không cố định. Tôi đề nghị mỗi tháng làm kiểm tra sức khoẻ một lần, căn cứ tình trạng thân thể để sớm còn chuẩn bị. Chính là như vậy, hiện tại có thể làm thủ tục xuất viện rồi. Sau khi về nhà nhớ báo chuyện này cho cha mẹ hai đứa, còn nữa ngàn vạn lần không được sử dụng thuốc ức chế nữa.”

Bác sĩ đưa báo cáo trong tay đưa cho Tạ Phỉ rồi rời đi. Tạ Phỉ ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm sàn nhà tự hỏi nhân sinh. Cậu nỉ non:

“Đã là năm 9102 rồi, vì sao Omega còn phát tình giống như động vật vậy.”

“Kỳ phát tình là thứ người có thể trải qua sao? Đương nhiên không phải.”

“Beta không phát tình, cũng không bị ảnh hưởng khi người khác phát tình. Vì sao mình không phải Beta? Nếu mình là một Beta thì thật là tốt.”

Cố Phương Yến nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch này của cậu, nhịn không nổi duỗi tay lắc lắc hai cái trước mặt cậu: “Tỉnh tỉnh, đừng có nằm mơ nữa.”

Tạ Phỉ không dao động.

“Tôi đi trước.” Cố Phương Yến thu tay, mắt nhìn di động, xoay người định đi ra ngoài.

“Từ từ!” Tạ Phỉ rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trạng thái tự hỏi nhân sinh, vươn tay Nhĩ Khang* với Cố Phương Yến.

“Ừ?”

Mặt Tạ Phỉ nghiêm túc: “Bạn học Cố, trước khi ra khỏi phòng bệnh này, hy vọng chúng ta có thể ký một phần hiệp nghị bảo mật.”

Bàn tay tiện đà lập tức làm động tác cứa cổ uy hiếp: “Nếu cậu để lộ nửa chữ về chuyện vừa nghe được tại phòng bệnh này hôm nay ra ngoài…, cậu sẽ trở thành vong hồn dưới đao của tớ.”

Cố Phương Yến chuyển điện thoại di động, híp mắt nói: “Tôi vẫn nhớ rõ người nào đó, tối hôm qua còn cầm loa đọc thơ trên sân thượng.”

“Chuyện này đâu có liên quan.” Tạ Phỉ mặt không đổi sắc nói đúng tình hợp lý, “Phu thê còn có thể sát hại lẫn nhau, huống chi chúng ta hiện tại còn đang ở giai đoạn tớ đơn phương thích cậu chứ.”

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Phương Yến được người nói thích trước mặt, nhưng loại ngữ cảnh này vẫn là lần đầu tiên. Hắn bỗng nhiên cảm thấy Hạ Lộ nói rất đúng, Tạ Phỉ xác thực có chút ý nghĩa.

Hắn có chút muốn cười, nhưng mặt vẫn căng lại nhìn Tạ Phỉ nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ không nói ra ngoài.”

Tạ Phỉ lại thật kiên trì: “Ký hiệp nghị bảo mật đi.”

Cố Phương Yến nhìn cậu, cảm thấy nếu mình còn không đáp ứng, Tạ Phỉ có khả năng sẽ lập tức vác đao lại đây, chỉ có thể gật đầu: “… Được.”

Cố Phương Yến cầm theo cặp sách của Tạ Phỉ, tìm được giấy tờ chứng chính thân phận phải dùng để đăng ký làm thủ tục ở bên trong. Tạ Phỉ lấy ra giấy và bút từ bên trong, lên mạng tìm mẫu viết hai bản, sau đó bẻ ra một cái bút đỏ, dặn dò Cố Phương Yến: “Ký tên xong phải đóng dấu tay nữa. Bây giờ không có mực đóng dấu, chúng ta lấy mực đỏ thay thế tạm một chút.”

“……” Cố Phương Yến, “Haizz.”

Cố Phương Yến ký xong “Hiệp nghị bảo mật” với Tạ Phỉ liền rời đi. Tạ Phỉ thong thả ung dung tự đi làm thủ tục xuất viện. Cậu đã nằm viện một năm ở chỗ này, rất quen thuộc với xung quanh. Chọn một quán ăn tương đối yêu thích ăn xong cơm trưa, về lại trường vừa lúc đánh chuông vào học.

Giáo viên tiết ngữ văn tương đối hiền hoà, Trên bàn Tạ Phỉ chất một chồng sách, mượn cái này che đậy đặt điện thoại lên mặt bàn.

Hôm qua cậu ẩn cái nhóm Liên minh thất tình đi vì không chịu nổi người trong nhóm tag mình. Thời điểm điên cuồng nhất là lúc cậu hôn mê không chú ý tới, thông báo trải qua một buổi sáng đọng lại, cách mấy chục phút lại tới một lần, giống như là chuông báo thức. Cậu có chút do dự có nên trực tiếp rời khỏi nhóm luôn không.

Ngón tay Tạ Phỉ lướt trên màn hình nằm ngang, hai lựa chọn “Đánh dấu là đã đọc” và “Xoá bỏ” không ngừng xuất hiện lại biến mất. Đột nhiên, một tin tức mới nhảy ra, là bạn học lớp nào đó gửi.

“Giờ nghỉ giải lao Giáo thảo qua giúp cậu lấy cặp sách, sau đó chuyện hai người các cậu biến mất một buổi sáng bị em gái mưa của Giáo bá biết được. Cô ta muốn gọi người tới dạy dỗ cậu, buổi tối trở về cậu nhớ cẩn thận một chút nha, ngàn vạn lần đừng đi một mình đó.”

Đầu năm nay còn nổi lên phong trào nhận em gái nuôi?

Tạ Phỉ gửi trả lời cảm ơn, không hề để ở trong lòng.

Tác dụng phụ của thuốc ức chế vẫn còn, cả tiết học Tạ Phỉ đều mơ mơ màng màng. Chuông tan học vang lên không lâu, lớp trưởng đi về trước chỗ ngồi của cậu: “Tạ Phỉ, chị Mẫn tìm cậu kìa.”

“A?” Tạ Phỉ ngẩng đầu, giây tiếp theo nghĩ đến có thể là vì chuyện buổi sáng không ở trường học, ứng tiếng lớp trưởng xem như đã biết.

Giáo viên trong văn phòng không nhiều lắm, Trần Mẫn bảo Tạ Phỉ ngồi ở bên cạnh, không nghiêm khắc dò hỏi như trong dự đoán, thái độ của cô rất ôn hòa: “Buổi sáng đi đâu vậy?”

Tạ Phỉ: “Em tới bệnh viện.”

Trần Mẫn sớm đoán được, gật gật đầu: “Lần sau nếu gặp phải loại tình huống này nữa, nhớ phải xin nghỉ trước với giáo viên.”

“Vâng ạ.”

Ánh sáng trong văn phòng sáng ngời, nam sinh ngồi ở trên ghế, đôi mắt nhẹ rũ, mặt cắt không còn chút máu, cả môi đều có chút trắng bệch. Trần Mẫn nhìn thấy rất đau lòng: “Cô thấy sắc mặt của em vẫn không tốt, bác sĩ nói như thế nào?”

“Chỉ là bị cảm nắng thôi, bác sĩ bảo em uống nhiều nước ấm, tập thể dục nhiều, ít ngồi điều hòa.” Tạ Phỉ cong mắt, cười đến là ngoan.

Trần Mẫn lại hỏi cậu một ít chuyện liên quan. Tạ Phỉ đứng dậy, trước khi rời đi nhíu mày do dự một chút, hỏi: “Cô Trần… cô đã liên hệ với cha mẹ em rồi sao?”

“Có liên lạc, nhưng ba ba em không tiếp điện thoại.” Trần Mẫn nói.

Đã đoán được đáp án, Tạ Phỉ “Ồ” một tiếng.

“Nếu vẫn còn không thoải mái đừng cố gắng chống đỡ, có thể xin nghỉ về nhà.”

“Cảm ơn cô.” Tạ Phỉ lại cười.

Tạ Phỉ ngủ cả một buổi chiều thêm cả tiết tự học buổi tối, sau khi tan học Vưu Sâm nghe một ít tim đồn, khăng khăng đưa cậu rời trường học.

Cửa chính Nhất Trung là trạm xe buýt, học sinh chờ xe rất nhiều nhưng Vưu Sâm cũng không yên tâm. Cậu đơn phương làm chủ đổi phương tiện giao thông của Tạ Phỉ thành taxi.

Thành phố Lâm Giang này, trừ bỏ đêm kuya cùng ngày Tết, thời gian còn lại không một khắc nào không tắc đường. Thời gian Tạ Phỉ về nhà cùng ngày hôm qua không khác gì nhau.

Trong nhà vật chuyển động còn sống như cũ chỉ có người máy quét rác đúng giờ khởi động, tên ngốc này còn đụng phải tường, vướng trong góc không ra được. Tạ Phỉ qua giải cứu nó, chậm rì rì đi theo phía sau nó.

Có điều không phải bất cứ phòng nào Tạ Phỉ đều sẽ theo vào, cậu chỉ dạo quanh phòng khách, nhà ăn, phòng bếp cùng phòng ngủ của mình.

Trong lúc đó đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Tiếng nói chuyện của phụ nữ, đàn ông còn có tiếng một cậu bé, tiếp theo một tiếng “Tích”, mật mã trên cửa mở ra.

Người đàn ông và người phụ nữ vốn dĩ đều đang cười, nhưng khi thấy Tạ Phỉ đứng ở phòng khách lập tức thu lại.

Người đầu tiên tiến vào chính là cậu bé kia, mười một hai tuổi, phía sau đeo một cái hộp đàn, vừa thấy Tạ Phỉ vô cùng cố gắng nở nụ cười: “Anh, em tham gia thi đấu đã trở về.”

Ánh mắt Tạ Phỉ xẹt qua trên người cậu bé, không lên tiếng. Cầm lon Coca xoay người.

“Em trai con đạt giải nhì.”

Tấm phim chụp CT lần trước của Tạ Phỉ còn ném tủ giày cạnh cửa, nam nhân trực tiếp để túi mua hàng trong tay đè lên, vững lông mày không đổi thay giày đi vào phòng khách. “Giáo viên nói chỉ tại chất lượng cây đàn chênh lệch với người đạt giải nhất thôi. Dù sao hiện tại con không chơi đàn nữa, đưa đàn của con cho em trai đi.”

“Muốn đàn hả?” Tạ Phỉ cười rộ lên không chút để ý. “Cây đàn này vừa nổi danh lại còn là đàn cổ. Trên thị trường tính giá 50 vạn. Nể mặt múi người quen giảm cho ba 10% còn 45 vạn, đưa tiền con bán cho.”

Người đàn ông lập tức đen mặt, Tạ Phỉ lại cười một tiếng, cười xong trực tiếp trở về phòng ngủ, ầm một tiếng khóa trái cửa.

Đèn trần phòng ngủ màu vàng nhạt sáng lên, trên cửa sổ thuỷ tinh phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Phỉ nhưng không chút cảm xúc nào.

Cậu nhìn chằm chằm bản thân mình hai giây, đi qua kéo rèm ra.

Đặt bên cửa sổ là các loại máy chơi game, bên cạnh dựng một hộp đàn màu đen, Tạ Phỉ nhẹ nhàng chạm vào nó một chút, xoay người lấy ra một cái switch*, chọn một trò chơi đeo tai nghe lên.

(*thiết bị chuyển mạch để chơi game)

Cây đàn kia là mẹ để lại cho Tạ Phỉ.

Cha mẹ Tạ Phỉ ly dị lúc cậu còn rất nhỏ, mấy năm trước mẹ qua đời, hiện tại cậu đi theo cha. Nhưng bàn về tình cảm, còn không thân thiết bằng người máy quét rác ngốc nghếch kia.

Con trai thứ hai của Tạ Phong Minh cũng học đàn Violin, hỏi Tạ Phỉ muốn cây đàn kia cũng không phải một hai lần, Tạ Phỉ trước nay đều cười lạnh.

Cậu trầm mê chơi trò chơi đến khuya, ngày hôm sau đương nhiên dậy trễ. Lúc đến trường vừa khéo kết thúc tiết học đầu tiên, bắt đầu nghỉ giải lao giữa giờ.

Cậu không chạy theo náo nhiệt, mượn vở ghi của Bàn trước, bổ sung chương trình học đã bỏ lỡ buổi sáng và hôm qua.

Trong phòng chỉ có một mình Tạ Phỉ, cậu không nhanh không chậm chép chú giải《 Tỳ bà hành bình tự 》*, đột nhiên, cửa sau khép lại không khoá bị người một chân đá văng kêu loảng xoảng.

(* là là bài thơ dài 616 chữ của Bạch Cư Dị, viết về cuộc đời trôi nổi truân chuyên của kẻ ca kĩ đàn tì bà.)

Có hai người tới, đều không cao lắm. Một người gầy như khỉ, một người da rất đen.

“Tạ Phỉ đúng không?” Hai người một trước một sau đi vào phòng học, Da Đen ngồi vào cái bàn nghiêng phía sau Tạ Phỉ, gác chân lên hỏi.

“Em gái nuôi kia của Giáo bá gọi các người tới?” Tạ Phỉ nhớ tới lời nhắc nhở nhận được ngày hôm qua, đặt bút xuống ngẩng đầu.

“Xem ra mày rất rõ mình đã làm ra chuyện gì.” Da Đen cười lạnh, “Dám câu kết làm bậy với người đàn ông chị Kim để ý, chán sống rồi à.”

“Ồ, muốn diễn Niên Quý Phi, Niên Canh Nghiêu sao? Không nghĩ tới Chân Hoàn Truyện** có thể diễn tới cả trong trường học luôn á.” Vẻ mặt Tạ Phỉ cảm khái, nói mãi, lộ ra biểu tình nghi hoặc: “Cũng không biết hai vị ở trong cung là địa vị gì, thái giám tay chân của Quý Phi nương nương?”

Khỉ Ốm bị lời này chọc giận trừng mắt, ba bước thu gọn còn hai bước đi đến trước mặt Tạ Phỉ: “Mẹ mày ——”

Da Đen vỗ bả vai Khỉ Ốm: “Trong trường học không tiện làm việc.” Hắn còn vài phần lý trí, tiếp theo quay đầu nói với Tạ Phỉ nói: “Nếu mày có bản lĩnh, vậy 8 giờ 15, đến…”

Tạ Phỉ cười: “Bọn mày còn lễ phép như vậy hả? Đánh nhau hen trước thời gian, tan học gặp nhau sau rừng cây nhỏ?”

Nói xong cậu đứng lên, ném bút lên bàn: “Tao thấy đừng mất công chọn thời gian, hiện tại tới luôn đi. Camera giám sát phía sau không mở, khỏi chọn địa điểm nữa, tại chỗ luôn đi.”

Vừa dứt lời, cậu ra tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, bắt lấy cánh tay Da Đen, lập tức kéo hắn xuống từ trên bàn, lại nhanh chóng vòng đến phía sau, cong chân đá hắn một cái.

Lực đạo mạnh tới mức Da Đen không thể chịu được, bùm một tiếng quỳ xuống đất. Khỉ Ốm bên cạnh chạy nhanh tới hỗ trợ, Tạ Phỉ đè lại bả vai hắn, dùng kỹ xảo kéo hắn một cái, làm hắn trật khớp.

Lại đá vào một chân, làm hai anh em lăn đến cùng một chỗ.

Trên sân thể dục.

Sau tiết mục cả nghìn người chạy vòng quanh sân kết thúc, các lớp đứng về lại đội ngũ, chỉnh tề nhảy điệu nhảy zombie. Hạ Lộ đứng ở hàng thứ hai đếm từ dưới lên, di động trong túi vẫn luôn rung. Bởi vì lòng hiếu kỳ cậu thả tay xuống, click mở nhóm WeChat vài phút lại spam mấy trăm thông báo.

Ngay sau đó gào lên một tiếng đậu má.

“Hai tuỳ tùng của Lâm Húc Quân đi tới lớp 11/10, hình như là muốn dạy dỗ Tiểu Tạ!” Hạ Lộ xoay người kéo tay Cố Phương Yến.

Cố Phương Yến rũ mắt: “Ai?”

“Lâm Húc Quân, chính là Giáo bá học khối 12 trường mình á! Nhưng mà người đi là tuỳ tùng của hắn.” Hạ Lộ trợn trắng mắt, “Chắc chắn là em gái mưa kia của hắn giở trò quỷ, nữ chính này bị thiểu năng hả? Tạ Phỉ bị cảm nắng ngất xỉu, khi đó cậu vừa lúc đi ngang qua, đưa cậu ấy tới bệnh viện không phải rất bình thường sao? Nếu là tớ đi ngang qua tớ cũng sẽ làm như vậy!”

Khi đến kỳ phát tình giả, tin tức tố của Omega toả ra không đến mức làm cả toà nhà đều chịu ảnh hưởng. Lúc ấy là nghỉ giải lao giữa giờ, ở khu dạy học tầng ba chỗ gần toilet chỉ còn một mình Cố Phương Yến ở lại phòng học, cho nên tình trạng của Tạ Phỉ, chỉ có Cố Phương Yến rõ ràng.

Sáng hôm qua Cố Phương Yến không ở trường học, Hạ Lộ gửi WeChat hỏi, hắn lấy cớ như vậy trả lời, Hạ Lộ nghe xong tin tưởng không chút nghi ngờ.

Đầu mày Cố Phương Yến hơi nhăn lại gần như không thể thấy: “Tạ Phỉ ở trong phòng học?”

“Trong nhóm bảo như vậy.” Hạ Lộ nói, “Phốc, bọn họ nói trước kia cậu không thèm để ý tới một ai, cho nên hậu cung là một mảnh yên bình. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một viên đá hấp dẫn lực chú ý của cậu, liền có một em gái ngu ngốc nổi điên… ”

“Muốn quản không? Nếu mặc kệ, không làm cho em gái ngu ngốc kia đẹp mặt, không chừng về sau người ta còn tự cho mình là chính cung. Lại nói Tạ Phỉ còn đang bị bệnh đấy! Việc này đến cùng cũng tại cậu, Tạ Phỉ là một Omega nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, hiện tại nhất định đang rất sợ hãi! Cậu mà không đi thì không còn là con người nữa!”

Vẻ mặt Cố Phương Yến nhàn nhạt: “Lời nên nói đều bị cậu nói hết.”

Hạ Lộ: “Vậy còn không mau đi!”

Hai nam sinh song song đi tới cửa sân thể dục, gặp được sao đỏ đi kiểm tra kỷ luật, đối phương ngốc lăng không dám cản.

Bọn họ rất nhanh đã trở lại lầu ba.

Cửa sau lớp 11/10 mở toang, Cố Phương Yến bước vào trước, không nghĩ tới ba người trong phòng học, chỉ có một mình Tạ Phỉ đứng.

Khỉ Ốm dựa vào chân bàn, vẻ mặt không thể tin được: “Đờ mờ! Mình bị một Omega đánh! Mẹ nó, mình đường đường là một Alpha, lại bị Omega đánh!”

Da Đen ngửa đầu nhìn Tạ Phỉ: “Anh em… Không không không ba ba! Ngài trước kia lăn lộn ở phương nào? Còn thu tiểu đệ không?”

Omega trong dự liệu phải là “Nhỏ yếu đáng thương lại bất lực” ghét bỏ mà “Chậc” một tiếng. Dư quang thoáng nhìn thấy người mới bước vào phòng học, nhướng mắt nhìn qua, đầu tiên là sửng sốt, rồi chợt cười rộ lên:

“Ôi, Hoàng Thượng, ngài đã tới rồi ư?”

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng Thượng: Xem ra tôi không cần tới.

Tôi nghĩ, khẳng định không ai đoán được tôi sẽ đưa thêm chi tiết ký hiệp nghị bảo mật vào cốt truyện lúc Tiểu Tạ phải vào bệnh viện đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.