Trải qua một ngày chiến đấu vất vả, tất cả mọi người đã sớm vừa mệt vừa đói, mắt thấy màn đêm đã bao phủ cả khu rừng rậm, rừng rậm càng thêm mấy phần kinh khủng. Đại trưởng lão tìm một bãi cỏ trống trải, hạ lệnh qua đêm ở nơi này.
Tất cả mọi người như được đại xá, từng người một không có hình tượng chút nào ngồi bệt ở trên mặt đất, cầm lương khô ăn.
Ngưng Sương đứng ở cách đó không xa đón gió đêm, những cây cổ thụ trong rừng rậm cao vút che hết bầu trời, giấu đi ánh sáng của tất cả trăng sao, chỉ còn lại ánh sáng từ đống lửa do lão sư đốt lên, lúc sáng lúc tối , chiếu vào làn da trắng như ngọc, mái tóc đen nhánh, mặt mày như vẽ của nàng, gió đêm nhe nhàng thổi qua khiến tay áo nàng khẽ lay động , bóng dáng đón gió mà đứng đó của nàng giống như cửu thiên thần nữ hạ phàm.
Lạc Vân Tường nhìn thấy chính là một khung cảnh như vậy, hắn vốn là muốn đến đây tìm đệ đệ Lạc Vân Bằng của hắn, nhưng trong lúc vô tình lại thấy được cảnh đẹp này, nhất thời lòng bàn chân của hắn giống như mọc rể không thể di chuyển được
Hắn có gia thế rất tốt, thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã được rất nhiều mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, nhưng tâm của hắn vẫn luôn phẳng lặng. Luôn nói vị hôn thê của hắn là Hiên Viên Linh, chính là mỹ nhân tuyệt sắc nổi danh khắp đại lục. Nhưng hôm nay, ánh mắt tĩnh mịch sáng ngời của tiểu cô nương này, ánh mắt vừa lạnh nhạt vùa xa cách lại dễ dàng tạo nên rung động ở trong trái tim hắn.
“Sở tỷ tỷ. . .” giọng nói của Hiên Viên Trạch từ xa truyền đến, Lạc Vân Tường bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra nàng chính là ân nhân cứu mạng của hắn, cũng là người khiến hắn hiếu kỳ. Vốn tưởng rằng, thấy, lòng hiếu kỳ sẽ được loại trừ, nhưng không nghĩ tới, chân chính gặp được, lòng hiếu kỳ lại càng tăng lên.
Bỗng nhiên, gió trong không khí mang theo một cỗ âm thanh mạnh mẽ chậm rãi kéo tới, Ngưng Sương ngưng thần tập trung lắng nghe, mới phát hiện, âm thanh đó giống như âm thanh của thiên quân vạn mã đang chạy, mặc dù ở rất xa nhưng lại làm rung chuyển khắp mọi nơi.
Sắc mặt nàng biến đổi lớn, kinh hô: “Là sói trong rừng rậm, hơn nữa còn là một đàn đang chạy tới chỗ chúng ta!” Cùng Bạch Hổ khế ước, chỗ tốt lớn nhất chính là nàng có thể cùng hưởng năng lực như Bạch Hổ, điều khiển gió chính là một trong số đó.
Lắng nghe tiếng nói của gió, có thể sớm nhận biết được rất nhiều nguy hiểm, từ đó tránh dữ gặp lành.
Nàng phát ra lời cảnh cáo không lớn không nhỏ, vừa lúc truyền vào trong tai của tất cả mọi người, Đại Trưởng Lão hơi khép mắt, trong mắt lộ ra ánh sáng khác thường. Đứa nhỏ này, ngũ giác thật là nhạy bén! Hắn vừa mới phát hiện bọn họ có khách không mời mà đến, nàng lại đã có thể phát ra lời cảnh cáo. Hơn nữa trong âm thanh còn thao túng thêm huyền lực một cách xuất thần nhập hóa, cũng không phải chỉ vởi năng lực của một tinh huyền sư là có thể làm được, tiểu nha đầu thâm tàng bất lộ!
Nàng vừa dứt lời, âm thanh chê cười theo nhau mà tới. Nhưng chỗ đội ngũ của nàng, tất cả mọi người đều rối rít đứng dậy, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Dọc theo đường đi, mỗi lần nàng nhắc nhở đều có mục đích, cho nên, lần này cũng không phải là không có căn cứ.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, một trận tiếng bước chân giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt vang lên, tiếng bước chân mạnh liệt làm rung chuyển khắp mọi nơi , mặt đất giống như đang run rẩy, sắc mặt của mọi người đột nhiên biến trắng, có không ít ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía bóng dáng màu trắng kia, vì sao một tinh huyền sư như nàng lại có lực cảm giác cường đại như vậy.
Trong cuốn “thuần thú bí lục” của Ngưng Sương có ghi lại một đạo bí kỹ, gọi là chiến giáp khải hóa, chỉ cần tu vi đạt đến thánh giai đỉnh cấp là có thể sử dụng. Ba tháng trước, vừa lúc Ngưng Sương đem thực lực của bản thân tăng lên tới thánh giai đỉnh cấp, cho nên tối nay, nàng quyết định đem Bạch Hổ biến thành áo giáp, kiến thức một phen, không biết một tứ tinh thú hoàng cộng thêm cửu tinh thánh huyền sư thì lực chiến đấu rốt cuộc sẽ như thế nào?
Thông thường cấp bậc của sói trong rừng rậm đều là vào khoảng trung kỳ thú tôn, đương nhiên, sói dẫn đầu đội bình thường đều là cấp bậc thánh thú đỉnh cấp, hơn nữa số lượng rất lớn, da dầy thịt chắc, lực chiến đấu hết sức kinh người, bình thường được khen là ‘sát thủ rừng rậm ’.
Lặng yên không tiếng động ẩn vào chỗ tối trong rừng rậm, hai tay Ngưng Sương kết ấn, một đạo bạch quang từ trong cơ thể nàng xông ra, ngay sau đó, một cái chiến giáp hoa lệ tinh sảo màu trắng xuất hiện ở trên người nàng, mũ giáp màu trắng hoàn toàn che lại dung mạo của nàng, chỉ còn lại một đôi mắt sáng ngời lộ ra bên ngoài. Trong nháy mắt khí thế quanh thân nàng trở lên mạnh mẽ, ở dưới bóng đêm yểm trợ , nàng lấy khí thế sét đánh nhanh không kịp đỡ xông vào bầy sói.
Tay cầm Phượng Ngâm kiếm, lấy khí thế vạn người không thể đỡ quét ngang bầy sói, đối mặt với bầy sói ngã xuống thành một mảnh, Phượng Ngâm kiếm hưng phấn đến mức phát ra thanh âm ong ong kéo dài, giống như một đứa nhỏ lấy được đồ chơi yêu thích, huơ tay múa chân. Ngưng Sương kinh ngạc nhìn Phượng Ngâm kiếm trong tay, Phượng Ngâm hoạt bát đáng yêu lại có một mặt khát máu như vậy.
“Chủ nhân, ta chính là Sát Lục chi kiếm, chỉ có chém giết mới có thể tăng lên ta phẩm chất và kích thích tiềm lực của ta. Cho nên, chủ Nhân, về sau hãy để cho ta chiến đấu cùng với người đi!” Giọng nói non nớt của Phượng ngâm truyền vào đầu, Ngưng sương lại ngạc nhiên.
Đối mặt với bóng dáng màu trắng đột nhiên xông vào bầy sói chém giết kia, trong lòng mọi người đều rối rít suy đoán, đây là cao nhân phương nào?
Ở dưới sự hướng dẫn của lão sư, các học viên cũng xông vào chiến đấu với bầy sói, nhìn Ngưng Sương chém giết giống như gặt lúa, dần dần bọn họ đã vượt qua nỗi sợ hãi đối với cường giả thú tôn, tốp năm tốp ba vây công .
Ở dưới sự vây công từ hai phía, bầy sói rất nhanh bị tổn thất hơn một nửa, có thể tu sửa luyện đến cấp bậc thú tôn, đã nói lên linh trí của chúng nó rất cao. Bầy sói biết hôm nay chúng nó đã đá trúng tấm sắt, sát khí trên người bạch y nhân kia quá mức kinh khủng, hơn nữa thực lực của nàng càng thêm sâu không lường được. Cơ hồ không có con sói nào có thể đến gần người của nàng, huống chi ở chỗ tối còn có một cỗ hơi thở cường đại dao động, thủ lĩnh bầy sói quyết định thật nhanh, hạ lệnh rút lui. Ngưng Sương cũng không đuổi theo, ngược lại thừa dịp hỗn loạn lúc bầy sói rút lui, ẩn vào trong bóng tối, cởi ra chiến giáp, thu hồi Phượng ngâm, lặng lẽ lẫn vào trong đội ngũ.
Hai mắt đại trưởng lão sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen bóng của Ngưng Sương, đôi mắt này ngược lại vô cùng giống với đôi mắt của bạch y nhân vừa rồi, chỉ là khí thế trong đôi mắt không giống nhau, hiện tại đôi mắt này rất thanh nhã trầm tĩnh thần bí như mặt nước phẳng lặng, mà đôi mắt vừa rồi bén nhọn chém giết tựa như sóng lớn. Hơn nữa khí tức người nọ tản ra lúc nãy sợ rằng không thua kém mình, với số tuổi của nha đầu này là không có khả năng! Nhất định là trùng hợp! Nhất định là như vậy! Đại Trưởng Lão trăm mối vẫn không có cách giải.
Tuy nói trận đầu giành được thắng lợi, nhưng vẫn có không ít học viên bị thương, cũng may là không có nguy hiểm tới tính mạng. Trải qua trận này, huyền thú lân cận cũng cách xa bọn họ, dù sao ngay cả sát thủ rừng rậm cũng không thể chiếm được tiện nghi ở trên người bọn họ, thì làm sao những tiểu đả tiểu nháo như chúng nó còn dám va vào chứ?
Trong rừng rậm, bình thường đám huyền thú đều là thông qua giết chết sau đó cắn nuốt loài người cùng huyền thú nhỏ yếu hơn để tăng lên tu vi, sát thủ rừng rậm sống thành đàn chính là bởi vì lực chiến đấu tổng thể cường đại, nhân thú chết ở trong miệng chúng nó đếm không hết, thực lực tổng hợp của chúng nó mới có thể cao như vậy. Thông thường , huyền thú tu luyện tới giai đoạn thú tôn cần khoảng sáu mươi năm, mà sát thủ rừng rậm lại chỉ cần bốn mươi năm.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, tinh thần và thể lực của các học viên cũng khôi phục không sai biệt lắm, hơn nữa trải qua cuộc chiến đấu tối hôm qua, rất nhiều người đã thành thục hơn rất nhiều. Đối với mỗi loại thực vật và động vật gặp ở dọc đường đều giữ lại mấy phần cẩn thận, ít đi vài phần lỗ mãng kích động lúc trước.
Trải qua chém giết tối hôm qua, Ngưng Sương đối với chém giết càng thêm nhận thức sâu sắc. Cái gọi là chém giết, không nhất định là phải có lòng dạ độc ác, coi sinh mạng như cỏ rác, mà là phải có dũng khí không thể buông tha và quyết tâm tìm được đường sống trong cõi chết. Chỉ có như vậy, mới có thể một mình xông vào kẻ địch cướp đi sinh mạng .
Lần tỉnh ngộ này cùng với tối hôm qua chiến đấu tăng lên, Ngưng Sương cảm giác mình cách đột phá huyền tôn không còn xa nữa, mơ hồ có thể chạm được đến ranh giới của huyền tôn.
Một ngày lộ trình này, tất cả mọi người đều thật cẩn thận nên hữu kinh vô hiểm (*), ngày kế tiếp sẽ tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm. Đêm đó lúc dừng lại nghỉ ngơi, Đại Trưởng Lão giảng giải tổng thể một phen ở trong chỗ sâu của rừng rậm có thể gặp nguy hiểm, cuối cùng, dùng một câu ‘ nguy hiểm ở chỗ sâu trong rừng rậm, cũng không giống với ở bên ngoài, ôn hòa như vậy, các ngươi phải tùy thời chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu! ’ kết thúc.
(*) hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và sỡ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.
Qua hai ba ngày lo lắng đề phòng , lúc này tất cả mọi người vừa nghe được lời này, nhất thời bị kích động ngay tại chỗ, thực nhân đằng khiến huyền lức mất đi, độc Nam Tinh hoa khiến cả người cứng ngắc, đụng phải cánh hoa của Thực Nhân hoa sẽ bị nó cắn nuốt, còn có Huyết Mãng âm hiểm thâm độc, sát thủ rừng rậm kinh khủng, vân vân…, những thứ này còn có thể xem như ôn hòa sao? Vậy ở chỗ sâu không ôn hòa là cái hình dáng gì?
Ngưng Sương đối với mấy cái này mắt điếc tai ngơ, điều làm nàng vui vẻ nhất trong chuyến đi này chính là Tần Phỉ Phỉ không tới. Kể từ sau khi kết thúc cuộc thi đấu ở học viện, Tần Phỉ Phỉ tuyên bố với bên ngoài đóng cửa tu luyện, sau đó không còn thấy bóng dáng của nàng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người nữa.
Ngưng Sương có một loại dự cảm, lần gặp tiếp theo ,Tần Phỉ Phỉ nhất định sẽ khiến cho nàng rung động.
Sớm muộn gì giữa các nàng cũng sẽ có một trận chiến dấu, cho nên, trong thời gian ngắn nhất nàng phải khiến bản thân cường đại lên.
Sáng sớm ,trước khi xuất phát, các lão sư lại dặn dò phải chú ý cẩn thận thêm một lần nữa, cũng cường điệu lặp lại điều cấm kỹ ở chỗ sâu trong rừng rậm.
Rõ ràng, ở chô sâu trong rừng rậm nhất định là vô cùng kinh khủng, cho nên mới khiến các lão sư cẩn thận như vậy. Qua lời giảng giải của các lão sư kết hợp với miêu tả của Mộng lão, nàng tổng kết lại, đại khái có ba điểm cơ bản: huyền thú thực vật trí mạng, huyền thú động vật cường đại và hoàn cảnh địa lý phức tạp.
Về ba điểm này, có rất nhiều cách nói, cơ bản huyền thú thực vật cùng bên ngoài đại khái giống nhau, chỉ là thực lực cao hơn mà thôi. Còn huyền thú động vật, kinh khủng nhất chính là một loại mãnh thú được đặt tên là ‘ Tử Dực mỹ nhân phong ’ , chúng nó xuất hiện hàng ngàn hàng vạn con, mỗi một con đều có tu vi huyền tôn, trong đó còn không thiếu cường giả thánh giai và hoàng giai. Còn lại, hoàn cảnh địa lý phức tạp là do nơi này có bày pháp trận huyễn thuật, không cẩn thận, là có thể khiến người ta vùi sâu vào trong đó, không thể tự kềm chế.
Nghe nói, từng có một cường giả cửu tinh huyền tôn đỉnh cấp một mình tiến vào chỗ sâu ở trong rừng rậm, nhưng lại không có đi ra, mà mệnh bài trong gia tộc thì đã vỡ vụn.
Mệnh bài vỡ vụn đại biểu cho đã chết, cửu tinh huyền tôn cũng là cấp bậc cao cấp tồn tại ở trên đại lục, ngoại trừ không tới hai mươi cường giả huyền vương, chính là số lượng cửu tinh Huyền tôn cũng không nhiều.
Một người tung hoành ngang dọc ở trên đại lục như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn phải bỏ mạng ở đây. Ngưng Sương không khỏi cảm khái thở dài. Từ đó, nàng làm việc cũng càng thêm cẩn thận hơn.
Kể từ lúc đặt chân vào chỗ sâu trong rừng rậm, Minh Huyễn liền nhấc lên hăng hái, mắt nhìn sáu phía tai nghe tám phương, vội vã kinh khủng!
“Nha đầu, phiến rừng rậm này cũng bị người bày ra cấm chế!” Trong giọng nói của hắn giống như có không thể tin, trên gương mặt phong hoa tuyệt đại mơ hồ toát ra mấy phần ngưng trọng.
Nhắc tới cấm chế, cái Ngưng Sương nghĩ tới đầu tiên chính là Mặc Nhiễm đang bị vây trong Mê Vụ sâm lâm, như vậy có phải nơi này cũng đang phong ấn một người nào đó hoặc một vật gì đó hay không đây?
“Ngươi xác định?” Ngưng Sương phóng tầm mắt nhìn tới, trong rừng rậm cây cối xanh tươi, không khí trong lành mát mẻ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cành là rậm rạp chiếu xuống mặt đất loang lổ. Không giống như Mê Vụ sâm lâm tối tăm không có ánh mặt trời, cũng không có sương mù dày đặc!
“Ừ, cấm chế của nơi này chỉ hạ ở một địa phương nhỏ, rất có thể là ở vị trí trung tâm, đến lúc đó ngươi chỉ cần lưu ý một chút là biết ta nói không sai.” Giọng nói của Minh Huyễn rõ ràng rất ngưng trọng, hai phiến rừng rậm này cách xa nhau vạn dặm, nhưng lại bị bày cấm chế giống nhau, chẳng lẽ là trùng hợp?
Bởi vì được các lão sư nhắc nhở, các học viên đều lên tinh thần, thận trọng theo sát đội ngũ. Nhưng cho dù cẩn thận hơn nữa, thì thứ nên tới vẫn là tránh không khỏi.