Tuý Linh vẫn không thấy dấu hiệu tốt lên, Ngạn Phong cùng Ngạn Thần đứng ngồi không yên.
Hản trách móc Ngạn Phong, hầu như ngày nào hắn cũng ở cạnh nương của mình.
“Con đã xin ba gỡ bỏ phong ấn, là tại ba không chịu nghe con”
“Một mình ta không thể quyết định được”
“Ba không thể quyết định được cho đến khi nương thành ra như thế này sao? Hừ, ba chỉ nghĩ đến công chúng Ma giới mà thôi!”
Hắn tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
Ngạn Thần không phục, ba hắn lại vì suy nghĩ cho bọn người Ma giới của mình chứ chưa bao giờ nghĩ cho nương của hẳn.
Ba hắn dám đánh trọng thương nương, và nhốt nàng ở nơi đây chịu hình phạt suốt một ngàn năm qua.
Ba hắn thực độc ác với nương hắn! “Con không có quyền trách ba”
Ngạn Phong đập mạnh ly trà xuống bàn, Y buông tay, chiếc ly lập tức tách ra thành hai mảnh, trà bị đổ.
Vài lần, Y suy nghĩ rất nhiều cho việc làm ngu ngốc của mình năm xưa.
Vô cớ tức giận, y đẩy nàng vào chỗ hiểm.
Ngạn Thần liếc ánh mắt lạnh lẽo nhìn ba hắn, bốn mắt chạm nhau, phảng phất hận ý trong đôi mắt của bọn họ.
Hắn hận vì không thể làm gì được cho nương khi nàng bị phong trần, cũng hận ba hắn không có tình nghĩa.
Ngạn Phong hận chính mình, vì không thể quyết đoán trong việc tình cảm riêng tư của mình.
Khi con tim không lên tiếng, lí trí cũng trong âm thầm hành động.
Y, dường như bị toàn bộ người Ma giới tiêu khiển!! “Nếu không phải tại ba thì nương của con đã không thành ra như vậy, nếu không phải tại ba thì nương của con đã tỉnh lại”
“Con đi đi, ta muốn được yên”
“Nếu như ba không yêu nương nữa, vậy trả nương lại cho con, con sẽ thay phần ba chăm sóc và yêu thương, con sẽ làm tốt hơn cả ba nữa”
Ngạn Thần nhướn mày, cố ý kích động đến sự tức giận đang được nhen nhóm trong lòng Ngạn Phong.
“Ầm”
y dường như mất hết sự bình tĩnh, Ngạn Phong lập đổ cả bàn trà bằng đá.
“Không được vô lễ như thế”
“Con không vô lễ, con chỉ muốn cảnh cáo với ba”
“Chuyện của ta, không cần con quản.
Lập tức rời khỏi chính điện của ta”
Ngạn Phong không thèm nhìn hắn, y chỉ ngón tay ra phía cửa theo ánh mắt.
Cô trừng lớn mắt nhìn hẳn “Trà còn rất nóng”
Nếu như là người bình thường cũng phải đợi nguội chút nữa mới uống, đằng này ai kia lại nhân lúc trà còn nóng đem uống hết.
Mặt hắn không biểu tình nhìn cô, sau đó liếc ánh mắt muốn giết người qua người Tiêu Dao.
Con bé có chút sợ hãi ôm chặt lấy con gấu bông “Con….con không nói gì hết, chú…chú đừng đánh con”
“Sao mày lại ở đây?”
“Con đợi chú tới đưa con về”
Ngạn Thần vội quên mất, ngày trước Tiêu Dao lặn lội xuống dưới này tìm hắn, lúc nương hắn xảy ra chuyện.
Con bé vì không màng hồn phi phách tán mà câu cứu cho mẹ của mình.
Hắn co giãn đôi mày ra nhìn con bé “Còn bị thương không?”
Tiêu Dao lắc lắc đầu “Không”
Hắn nhẹ gật đầu, sau đó quay mặt nhìn Tô Nhiên.
Cô có chút ngây người nhìn hẳn, hắn lại nhíu mày “Cô lại muốn nhìn cái gì?”
Tô Nhiên giật mình, cô cười cười lơ đênh “Lâu rồi không gặp, anh dạo này thế nào rồi”
“Ổn!”
Ngạn Thần trào phúng phun một chữ.
Tô Nhiên có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Thời gian Ngạn Thần không ở đây, cô luôn lo lắng và muốn hỏi chuyện Tuý Linh.
Thế nhưng, khi đã gặp được hắn cô lại kiệm lời.
Cô im lặng, quay mặt đi nơi khác.
Qua một lúc lâu sau, Tô Nhiên lên tiếng hỏi “Vậy mẹ của anh thì sao, bà ấy đã khoẻ lại chưa”
“Còn chưa chịu tỉnh lại”