Trong lúc chờ đợi tổ hậu kì setup lại bối cảnh , Tống Vân Hành liền tìm đại một góc yên tĩnh để ngồi xuống xem xét kỹ phần kịch bản của đoạn phim sắp sửa quay .Đây là phân cảnh đầu tiên nam nữ chính gặp nhau ,chỉ là vô tình lướt qua giữa biển người mênh mông nên không có đối diễn cũng không có đối thoại . Phần này chủ yếu là phải dùng ánh mắt và biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt để lột tả nội tâm và tính cách nhân vật .
Khi ấy, Vệ Tuân đang là đại tướng quân thắng trận trở về ,hắn dương quang vô hạn ,uy dũng oai vệ ngồi trên lưng chiến mã .Thân dẫn theo vạn quân bước đi trong tiếng reo hò của trăm họ bách tính.Còn nữ chính Mộ Linh lại phải sống trong cảnh nước mất nhà tan ,lưu lạc địch quốc,chật vật đến độ không có nỗi một chốn dung thân .Cô đứng lẫn trong đám dân thường hô hào nhốn nháo ,ánh mắt trầm tĩnh mà thâm sâu nhìn về phía Vệ Tuân . Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi hai người bắt gặp nhau, đã định sẵn là một hồi yêu hận tình thù day dưa không dứt.
Phân đoạn này không quá phức tạp ,cũng không quá nặng đô về mặt tâm lí ,thế nhưng muốn dễ dàng thực hiện hoàn chỉnh chỉ qua một lần quay là điều không thể . Bởi lẽ đây là cảnh phim quy tụ gần cả trăm diễn viên quần chúng ,đã vậy Tống Vân Hành còn phải cưỡi ngựa thật . Dù cho trước đó hắn và dàn diễn viên còn lại trong đoàn đều đã trải qua một lớp huấn luyện võ thuật và kỹ năng kéo dài hơn một tháng thì việc hợp tác với một bạn diễn bốn chân chưa bao giờ là việc có thể hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát .
Nhận thấy tất cả máy quay đều đang chuyển sang trạng thái sẵn sàng quay chụp, nhân viên công tác của đoàn phim cũng đã hướng dẫn xong diễn viên quần chúng đứng vào đúng vị trí của từng người . Tống Vân Hành liền đưa lại kịch bản trên tay cho trợ lí nhỏ Olwen ,chỉnh sơ qua trang phục rồi đi đến nhận lấy dây cương ghìm ngựa từ tay của một người huấn luyện động vật mà đoàn phim mời tới .Dưới sự hướng dẫn của người đó ,hắn dịu dàng xoa nhẹ lên nhúm lông bờm của chú ngựa đen trước mặt ,lại cẩn thận đút cho nó một ít thức ăn xem như quà làm quen .Đợi đến khi chú ngựa kia hoàn toàn buông xuống sự phòng bị với hắn ,Tống Vân Hành mới cầm chắc dây cương ,chân trái giẫm lên bàn đạp mượn lực nhổm người, nhẹ nhàng ngồi vững ở trên yên .Thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước ,đùi khép chặt phần sườn ngựa,bắp chân hơi căng để tọng lực dồn vào bàn đạp .Có một vài nhân viên công tác thấy góc áo hắn bị nhăn liền nhanh tay chạy đến chỉnh sửa rồi lanh lẹ rời đi .
Tống Vân Hành nhận lấy một cây trường thương màu bạc từ tổ đạo cụ ,vững vàng cầm chắc ở trên tay .Hắn ưỡn thẳng sống lưng ,oai vệ mà ngạo nghễ ngồi trên yên ngựa .
_ ‘Loạn thế’ !Cảnh 1 màn 1 !Action !
Sau tiếng hô đầy khí thế của trợ lí đạo diễn , tất cả máy quay trên phim trường đều nhất quán chuyển sang chế độ ghi hình.Trịnh Lôi nghiêm mặt ngồi trên ghế đạo diễn ,chuyên chú quan sát từng cử động nhỏ đang diễn ra trước ống kính máy quay . Chỉ thấy hiện hữu trên màn hình nhỏ có độ phân giải cao là gương mặt anh tuấn bức người cùng phong thái dũng mãnh đĩnh đạc của Tống VânHành .
Dưới sự tung hô reo hò của hàng trăm bách tính ,hắn xuất hiện như một vị thần ngự trị ở trên cao.
Một thân chiến giáp ,tay nắm trường thương ,cưỡi trên hắc mã ,hắn là chàng thiếu niên mang theo chút kiêu ngạo ngông cuồng của tuổi trẻ ,cũng là vị tướng quân trầm ổn sát phạt chốn sa trường. Từng ánh mắt ,nét mặt của hắn đều toát lên khí khái của một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất của thời đại lúc bấy giờ . Hắn là Vệ Tuân! là Vệ Tuân được vẽ nên một cách chân thực và đẹp đẽ nhất dưới hình dạng của Tống Vân Hành .
_ Tốt !Tốt lắm !_ Trịnh Lôi gần như không kìm chế nổi cảm giác phấn khích ở trong lòng mà tấm tắc khen ngợi.
Cùng lúc đó ,ở một góc quay khác là ống kính đặc tả bóng dáng có phần lẻ loi tĩnh lặng của nữ chính Mộ Linh .Cô đang đứng trong dòng người náo nhiệt ,âm thầm dõi theo từng cử động của Tống Vân Hành . Tuy tính tình của Thái Y Vân có phần ngạo mạn khinh người thế nhưng thực lực diễn xuất và khả năng nhập vai của cô là điều không một ai có thể bàn cãi . Chỉ thông qua một ánh mắt cô đã có thể biểu đạt ra đủ loại tâm tình hỗn loạn của công chúa Mộ Linh khi nhìn thấy vị tướng quân máu lạnh đã diệt sạch tộc mình.
Mọi thứ dường như điều diễn ra vô cùng tốt đẹp ,cho đến khi có một diễn viên quần chúng đi lệch ra khỏi hàng ngũ ,làm chắn mất ống kính máy quay ở góc độ quan trọng .
_ Cắt ! Cắt ngay cho tôi . _ Trịnh Lôi tức tối đứng bật dậy ,chỉ thẳng vào mặt diễn viên kia ,quát lớn : _ Cậu đang làm cái quái gì vậy hả ? Nhờ cái tính hậu đậu của cậu mà bây giờ công sức của cả đoàn phim hóa công dã tràn hết rồi !
_ Xin…Xin lỗi đạo diễn ! Tôi không cố ý …! _ Nam diễn viên phạm sai lầm chết người kia bị quát đến tái cả mặt , không ngừng cúi đầu xin lỗi Trịnh Lôi và mọi người xung quanh .
Sau vài tiếng trách mắng ,Trịnh Lôi không thể làm gì khác hơn ngoại trừ cố gắng đè nén lửa giận rồi quay lại ngồi xuống vị trí cũ.Thế là nhân viên trong đoàn phim lại tốn thêm không ít thời gian để chuẩn bị máy móc ,bối cảnh rồi đạo cụ để quay lại lần hai.
Tiếc là những sai lầm nhỏ nhặt cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong suốt quá trình quay phim. Khi thì diễn viên vào vai binh lính bị vướng chân vấp ngã, khi thì đạo cụ không sử dụng cẩn thận liền bị hư .Riêng những lúc đang diễn ổn nhất thì con ngựa mà Tống Vân Hành cưỡi lại không chịu phối hợp . Kết quả là chỉ có một cảnh quay mà cả ekip đoàn phim phải mất nguyên buổi sáng mới có thể hoàn thành .
Xế trưa , nhân lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi ,Tống Vân Hành liền theo lệ mà đăng mấy tấm ảnh chụp được trong buổi lễ khai máy sáng nay lên mạng .Chỉ ít phút sau đó đã có đến hàng triệu lượt like và bình luận hiển thị dưới bài viết của hắn .Đa phần đều là những lời khen có cánh về tạo hình nhân vật và nhan sắc của dàn diễn viên. Một số ít còn lại thì chăm chỉ share bài và tỏ ý sẽ ủng hộ khi bộ phim ra mắt.
Nhiệm vụ quảng bá đã làm xong , Tống Vân Hành liền lên xe đi theo phó đạo diễn và tổ ekip khác trong đoàn di chuyển đến địa điểm quay chụp mới .Bối cảnh lần này là một rừng đào đang độ nở hoa nằm ở phía nam khu thành cổ .Rừng đào này trải dài hơn trăm mét ,nằm dưới chân một ngọn núi đá vôi uốn nếp hùng vĩ .
Vì vướng phải lịch trình quay show thực tế ở gần đây , thế nên sau khi thực hiện xong cảnh quay của buổi sáng Thái Y Vân liền dẫn theo trợ lí vội vã rời đi. Vì vậy Tống Vân Hành buộc phải tách ra để quay riêng những phân đoạn không có mặt nữ chính.
Nhanh chóng đi vào khu vực phía sau hậu trường để thay đổi trang phục và chỉnh sửa tạo hình .Đợi đến khi mọi thứ được chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy thì trời cũng đã về chiều .
Dưới tông màu vàng cam tịch liêu mà ảm đạm của những tia nắng cuối ngày , có một vị tướng quân trẻ tuổi tay cầm trường thương, một mình một ngựa đối đầu với một đám sát thủ áo đen tinh nhuệ .Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí ,trường thương trong tay không ngừng vung lên hạ xuống lạnh lẽo như lưỡi hái tử thần,mỗi lần xuất chiêu đều thành công đoạt mạng .
Hắn uyển chuyển nghiêng người tránh thoát một lưỡi đao kề sát qua cổ ,trong một cú xoay eo đẹp mắt ,mũi chân liền điểm nhẹ trên yên ngựa rồi vận khí bay lên không trung .
‘ Rắc ! ‘ _ Thanh âm đứt đoạn của thứ gì đó bất ngờ vang lên phá hỏng hết tất thảy sự hoàn hảo trước đó .
_ Cẩn thận ! _ Có người hoảng sợ thét lên .
Không đợi các nhân viên trong đoàn phim kịp thời phản ứng ,thân ảnh lắc lư chới với của Tống Vân Hành đã rơi thẳng xuống từ trên ngọn cây .
Sau một tràn dài những âm thanh ken két hư hỏng của máy móc và tiếng la thất thanh của đám người chứng kiến , Tống Vân Hành bị dây cáp lôi đi một đoạn khá dài trên mặt đất.
Cơ thể hắn va vào một gốc anh đào to tướng , đầu choáng đến độ buồn nôn .
Nhân viên công tác lúc này mới định thần lại , vội vã chạy đến đỡ lấy hắn . Dây cáp nhanh chóng được tháo xuống , Olwen như sắp khóc đảo mắt kiểm tra khắp người Tống Vân Hành một lượt .Xác định hắn chỉ bị thương ngoài da ,cậu mới yên tâm lùi sang một bên để nhân viên y tế xử lý vết thương cho hắn .
Do rơi xuống từ một độ cao không quá nguy hiểm ,lại thêm phần có sử dụng thiết bị bảo hộ ở bên trong ,nên ngoại trừ cánh tay bị qua quẹt chảy máu và thân thể có phần đau nhức ra thì Tống Vân Hành không bị gì nghiêm trọng.
Nhận thấy sắc trời đã bắt đầu nhá nhem sập tối ,mà trạng thái sức khỏe của Tống Vân Hành cũng không thích hợp để tiếp tục thực hiện những cảnh quay yêu cầu kỹ thuật cao, phó đạo diễn đành ra hiệu cho mọi người thu dọn dụng cụ ,kết thúc buổi quay.
_ ‘A Hành ! Là ngươi sao ‘?
Một trận âm phong không biết từ đâu đến thổi quét ngang khiến những cánh hoa đào mỏng manh bay tán loạn trong gió.
Tống Vân Hành có chút không xác định mà quay đầu nhìn lại sau lưng . Dưới sắc màu ảm đảm mịt mờ của đêm tối ,hắn dường như nhìn thấy một thân ảnh bạch y quen thuộc đang đứng dưới gốc cây.Người đó tóc dài chấm eo , thân hình mảnh khảnh , trên tay cầm theo một chiếc ô giấy kiểu xưa che khuất đi gần hết khuôn mặt chỉ để lộ ra đường cằm thanh tú và đôi môi mỏng nhạt màu.
_ Anh Hành ! _ Bàn tay khớp xương rõ ràng của Olwen vỗ nhẹ lên bả vai khiến Tống Vân Hành giật nảy mình.
_ Sao thế? _ Olwen có chút ngạc nhiên trước phản ứng thái quá của hắn ,dạo gần đây ông chủ của cậu cứ kỳ kỳ quái quái làm sao ấy . Còn đặc biệt xui xẻo nữa.
_ Không có gì . _ Tống Vân Hành mệt mỏi lắc lắc đầu . Hắn lần nữa đưa mắt nhìn về phía gốc đào sau lưng ,chỉ thấy một mảnh trống trơ chẳng có gì ở đó .
_ Vậy thì đi tẩy trang !Anh còn ngẩn ra đó làm gì ?_ Olwen mỉm cười tiến đến lôi kéo Tống Vân Hành đi về hướng chuyên viên trang điểm .
Lúc bóng lưng hai người vừa vặn rời đi ,ở gốc đào phía sau lại dần dần hiện lên bóng dáng lẻ loi cô tịch của một bạch y nam tử . Ánh mắt người đó như một mặt hồ tĩnh lặng sâu không thấy đáy ,quạnh quẽ thê lương nhưng lại dạt dào tình ý nhìn về phía Tống Vân Hành .
_ A Hành ! Rốt cuộc thì ta cũng chờ được ngươi rồi .