Hôm nay Tô Thị có một cuộc đàm phán lớn với một công ty mới nổi bên Anh. Nghe vậy nên đích thân Tô Sa sẽ ra mặt xem đối tác thế nào. Có điều cô mới tiêm filler căng da mặt nên mặt có hơi đơ. Mặt cô đã lạnh lùng sẵn ,giờ thêm quả đơ này nhìn lại càng khó gần.
Lại Dục Triết là người được ủy quyền để đàm phán cùng với Tô Thị lần này. Nhìn thấy Tô Sa anh vô cùng bất ngờ. Có vẻ cô không nhận ra anh. Cũng phải, đã 6 năm rồi, có lẽ cô đã quên.
– 5 triệu USD.
– Cô Tô, có bên ra giá với chúng tôi 7 triệu.
– 5 triệu!
Lại Dục Triết cong môi cười, nhìn mặt cô không cảm xúc còn nghĩ cô kiên nghị và cứng rắn. Đám nhân viên của Tô Thị ngồi sau sếp cũng nín thở im re.
– 6 triệu!
– 5 triệu!
Từ đầu đến giờ, Tô Sa ngồi nguyên một tư thế, đến nét mặt cũng không chuyển biến làm chuyên gia bên đối tác không phân tích tâm lý của cô qua biểu cảm được.
– Thế này nhé, 5,5 triệu. Chốt kèo ?
– 5 triệu!
Tô Sa hôm qua xử lý thằng em về cũng mệt, cô còn chưa xem qua nội dung đàm phán hôm nay. Trong đầu cô chỉ nhớ mỗi hai từ “5 triệu”.
Chuyên gia tâm lý ghé vào tai Lại Dục Triết thì thầm ,anh nheo mắt rồi gật đầu, cuối cùng trong không khí có hơi căng thẳng bèn lên tiếng.
– Done! Cô Tô, hợp tác suôn sẻ!
Tô Sa đơ mặt cười không nổi, ngay lập tức kí tên lên hợp đồng rồi bắt tay với Lại Dục Triết :
– Hợp tác thành công.
Thế là từ hôm ấy, bà chủ Tô Thị được tung hô trong giới là “bà hoàng đàm phán” khi chỉ với hai từ đã kí được hợp đồng lớn. Đám nhân viên còn nghĩ cô dùng đòn tâm lý để khiến đối tác khuất phục, lại lấy đó là câu chuyện để học hỏi và tung hô cô.
Chỉ có Tô Tịnh Khang khi nghe chuyện là phì cười hiểu được nguyên do, vì chính anh đã tiêm filter cho chị gái hôm qua.
****
– Lão đại!
– Thế nào?
– Thuận lợi. Đoán xem tôi gặp ai.
– Ai?
– Cô gái 6 năm trước.
– … Sao gặp?
– Cô ấy là chủ của Tô Thị , rất này nọ luôn, không hề nhận ra tôi và đàm phán rất chắc. Lần đầu tôi gặp một người mà đầu cuối chỉ nói mỗi “5 triệu”.
Tinh Kính Đằng nghe vậy, đôi tay đang cầm ly rượu lại không uống mà chỉ ngửi.
– Hóa ra thân thế cũng khá lắm.
– Bất ngờ đúng không?
– Đúng là bất ngờ thật! Mọi việc vẫn diễn ra như kế hoạch.
– Dĩ nhiên, dù gì cũng là quá khứ rồi.
Lại Dục Triết uống hết ly rượu rồi đi ra ngoài. Chỉ còn lại Tinh Kính Đằng đang nhìn ra cửa kính ngắm thành phố về đêm.
– Thì ra em ở đây!
Tinh Kính Đằng không hề quên cô gái năm nào, người phụ nữ duy nhất ở trên giường cùng anh khi anh còn ở bên Anh. Đùng cái cô chạy mất, giờ lại ở vùng đất thị phi và khốc liệt này.
Ánh mắt u ám và sắc lạnh, xem ra nếu có gặp lại, hai người cũng không thể quay về như xưa.
Từ ngày cô chạy mất tới giờ, anh chưa từng tìm cô. Thế mà giờ anh đang ngồi trước máy tính và tìm hiểu thông tin về người đứng đầu Tô Thị.
” Độc thân, có năng lực, khá có sức ảnh hưởng trong giới”.
Hôm nay Tinh Kính Đằng mới biết người phụ nữ ấy tên Tô Sa. Trong kí ức của anh, Hani chính là tên của cô. Nhìn ảnh trên màn hình một lúc lâu, người đã quá khác. Tóc ngắn tẩy trắng còn đâu đen dài, khuôn mặt sắc sảo trưởng thành đúng kiểu phụ nữ tuổi 30. Chỉ có đôi mắt nâu với mi dài, ánh nhìn lạnh lùng là như cũ.