Tạ thị A Huân
A Lai cùng a mẫu nàng toàn thân thương tích bị đẩy vào bên trong sài phòng khóa lại, bốn gia nô cao to khỏe mạnh canh giữ ở bên ngoài.
A Lai lo lắng cho a mẫu, hỏi nàng có bị thương đến chỗ nào không.
“Chút tiểu thương này không có gì đáng ngại.” Kiêu thị không quá để ý đến thương tích của chính mình, đem mái tóc của A Lai một lần nữa buộc lại thật tốt, vén y phục của nàng lên, thấy trên thân thể nhỏ bé non mịn của nàng tất cả đều là màu xanh tím, khóe miệng cũng bị móng tay của Lục nương cào rách.
Kiêu thị đau lòng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói: “Ngược lại là A Lai của ta chịu khổ rồi.”
“A Lai không khổ. Những vết thương này so với lúc a mẫu dạy con tập võ không đáng kể chút nào.”
“Suỵt.” Kiêu thị ra hiệu cho nàng nói chuyện nhỏ giọng, đừng để người bên ngoài nghe được.
Kiêu thị chỉnh lại y phục của nữ nhi, kêu nàng ngồi xuống, cũng không hề sốt ruột, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Sau khi đem hai mẹ con A Lai nhốt lại, Tạ Tùy Sơn đứng ngồi không yên. Thấy Diêu thị còn chưa quay về phòng, hắn buộc lòng phải kiên trì đến cùng đi tới nhận lỗi: “Nhi tử vô năng, để cho mẫu thân lao tâm khổ trí.”
Tỳ nữ đem cốc váng sữa mới vừa rồi còn chưa ăn xong đưa đến đây, Diêu thị dùng chiếc muỗng nhỏ bằng bạc cắt váng sữa thành một khối: “Đừng nói những lời vô dụng nữa. Phụ thân con trong vòng hai ngày nữa sẽ trở về, dù sao thì người cũng đã chết, việc cấp bách trước mắt chính là giải quyết tai họa lưu dân, bằng không chỉ sợ công lao chưa thấy họa đã tới trước mắt. Ta nghe nói Hạ Huyện từa cùng Thứ sử hôm nay đi đến ngoại ô thành đông, con có phái người đi theo không?”
Tạ Tùy Sơn cả kinh: “Thứ sử đến đây?!”
Diêu thị âm thầm thở dài một tiếng, đã sớm đoán được nhi tử sẽ trả lời như vậy: “Phụ thân con trước khi đi đã luôn dặn dò con, làm việc phải suy nghĩ ba lần mới làm, con thì ngược lại, lén dùng phù truyền của hắn không nói đi, ngay cả Thứ sử giám sát đến đây con cũng không biết. Ngày đó con dứt khoát tuyên bố phải mở cửa thành thả lưu dân vào, hiện giờ con định giải quyết như thế nào đây?”
Tạ Tùy Sơn khẩn trương nói: “Nhi tử biết sai rồi, việc này là do nhi tử suy nghĩ không chu toàn, nhi tử đã cho người đi thu thập quản chế đám lưu dân này rồi. Người của huyện nha cũng đồng thời xuất động, nghe nói Lâm huyện đã điều động một số binh lính đến đây rồi.”
“Hiện tại mới thu thập quản chế chỉ sợ là đã chậm. Thứ sử hiện tại đang ở tại Kỳ huyện, khó mà đảm bảo được Tôn Minh Nghĩa sẽ không đem tai họa này chụp lên trên đầu Tạ gia chúng ta. Không nói đến bên ngoài, chỉ với cái chết của Tứ di thôi phụ thân con ngày mai trở về con cũng khó có thể ăn nói. Hắn yêu thương Tứ di, chúng ta đều biết.”
Tạ Tùy Sơn sắc mặt như nước tù đọng, “Vậy” cả buổi, nhỏ giọng nói: “Cái chết của Tứ di xét cho cùng cũng là do nàng chạy loạn khắp nơi mới dẫn tới đại họa, lưu dân vào thành nàng còn đi cầu phúc cái gì chứ, còn không phải là vì lấy lòng phụ thân! A Lai kia cũng không biết đi theo hộ chủ, cuối cùng khiến cho con dính phải xui xẻo!”
Diêu thị trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn vội vàng ngậm miệng không nói thêm gì nữa, tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng của Vân Mạnh tiên sinh.
“Mẫu thân, con đi tìm Vân Mạnh tiên sinh xin chút chủ kiến.”
Diêu thị nói: “Đi đi.” . Truyện Khoa Huyễn
Tạ Tùy Sơn lập tức đi về hướng thư phòng của Vân Mạnh tiên sinh, tỳ nữ bên cạnh Diêu thị nói: “Phu nhân cũng không cần quá lo lắng, hôm nay trước lúc Tứ di xuất môn phu nhân cũng đã khuyên nhủ nàng, là Tứ di cố ý muốn đi đến chỗ Vương gia, phủ quân cũng không thể trách cứ phu nhân. Hoặc là nói, diêm vương muốn nàng canh ba phải chết há có thể lưu nàng đến canh năm, đây đều là số mệnh đã định, cũng không có quan hệ gì với đại công tử.”
Diêu thị ngậm một khối váng sữa, đợi sau khi nó tan sạch rồi mới chậm rãi nói: “Đó là số mệnh đã định, nhưng cũng không nên chết tại thời điểm mấu chốt như vậy. Nhìn thấy mấy thứ dơ bẩn ban đêm không ngủ ngon. Ngươi kêu người nấu chút canh bách tử đưa xuống đi.”
“Dạ”
Tạ Tùy Sơn đi được nửa đường càng nghĩ càng chột dạ.
Vân Mạnh tiên sinh tuy rằng là lão sư của hắn, nhưng suy cho cùng vẫn là trợ tá của Tạ phủ, nhận lương bổng chính là do phụ thân Tạ Thái Hành cấp cho, đối với chuyện Tứ di lần này Vân Mạnh tiên sinh nhất định sẽ đứng về phía phụ thân, không chừng sẽ khuyên hắn cúi đầu nhận sai với phụ thân. Trước kia hắn đi theo nữ tiên sinh học tập cũng rất tốt, phụ thân lại nhất quyết nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân đuổi nữ tiên sinh đi, mang một lão nhân mục nát về làm lão sư của hắn, kỳ thật chính là đến quản hắn, thường xuyên đến bên tai phụ thân tiết lộ bí mật.
Không thể đi tìm Vân Mạnh tiên sinh.
Tạ Tùy Sơn đứng trong hành lang hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định tìm một kẻ chết thay.
A Lai là người thích hợp nhất. Thân là nô bộc mà lại có thể bỏ mặc sự sống chết của chủ tử một mình chạy đi, sau khi sự việc xảy ra hối hận lấy cái chết tạ tội cũng có thể lý giải được. Như vậy cái chết của Tứ di có người gánh tội, hắn chẳng qua chỉ là tuổi trẻ khí thịnh vô tình sơ suất mà thôi.
Được, liền làm như vậy đi.
“Người đâu!”
Bọn gia nô nghe tiếng liền chạy đến.
“Hai mẹ con người làm vườn giam ở nơi nào?”
“Hồi bẩm công tử, dựa theo phân phó của công tử, đang nhốt ở sài phòng, chờ công tử xử lý.”
“Tốt.” Rút thanh đao bên hông ra, ánh sáng bạc dày đặc từ lưỡi đao lóe lên, gương mặt Tạ Tùy Sơn lộ ra sát ý.
Mang theo gia nô vọt vào sài phòng, sau đó kéo A Lai ra ngoài áp chế trên mặt đất, lưỡi đao đặt trên cái cổ mỏng manh của nàng:
“Ngươi tiện nô bất trung tham sống sợ chết, nhận lương bổng của Tạ gia ta nhưng lại hại chết chủ tử! Hôm nay ta sẽ thay Tạ gia thanh lý môn hộ, tiễn ngươi đi gặp Tứ di bồi tội!”
A Lai liều mạng giãy dụa, khí lực lại lớn mạnh một cách thần kỳ, hai gia nô trưởng thành dùng sức đè nàng xuống nhưng lại có chút trấn áp không được.
Tạ Tùy Sơn thấy nàng còn dám phản kháng, trường đao giơ lên cao định chém xuống, Kiêu thị liền chắn ở trước người A Lai:
“A Lai tuổi còn nhỏ, muốn giết thì giết ta đi! Ta nguyện ý vì Tứ di đền mạng!”
Tạ Tùy Sơn cất lên một tiếng cười quái dị: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta còn có thể lưu lại tính mạng của ngươi sao?” Hắn giận dữ chỉ vào mũi Kiêu thị, “Ta đã sớm muốn bầm thây vạn đoạn ngươi ả phụ nhân xấu xí làm bẩn danh tiết của phụ thân ta! Hôm nay vừa lúc, đem thứ dơ bẩn các ngươi dọn dẹp cho sạch sẽ, về sau Tạ phủ chúng ta cũng thanh tịnh hơn rất nhiều!”
Đối mặt với lưỡi đao của Tạ Tùy Sơn, Kiêu thị chớp mắt cũng không hề chớp, ngược lại khi hắn cầm đao lớn giọng hô hào đối chọi cùng nàng, chợt cảm giác được một tia lạnh lẽo không thể diễn tả được xẹt qua.
Bọn gia nô thấy Tạ Tùy Sơn cầm đao nửa ngày cũng không chém xuống, nhịn không được dùng khuỷu tay thúc nhẹ sau lưng hắn. Tạ Tùy Sơn phục hồi tinh thần, lại một lần nữa giơ đao lên, hét lớn một tiếng định chém xuống.
Âm thanh xé gió không biết từ đâu đến, “vụt” một tiếng quất vào da thịt cùng với tiếng kêu thảm thiết của Tạ Tùy Sơn đồng thời vang lên.
Thanh đao sắc bén rơi xuống đất, Tạ Tùy Sơn ôm lấy bàn tay đã hiện lên một vết roi sưng đỏ lui về phía sau mấy bước, đang muốn quát mắng, thì thấy muội muội A Huân đang cầm trong tay một thanh roi tinh xảo đứng ở cửa sài phòng.
“Ngươi! Ngươi dám đánh ta!” Tạ Tùy Sơn bị một roi này quất đến thật sự đau đớn khó nhịn, xưa nay cũng chất chứa nhiều oán hận đối với A Huân, giờ khắc này lại càng căm tức vạn phần.
A Huân chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, bởi vì quanh năm luyện võ nên thân hình thon dài rắn chắc, ra tay có chút sắc bén. Để thuận tiện hành động, một đầu tóc đen vừa chạm thắt lưng được quấn thành một búi buộc ở sau đầu, được bao bọc chặt chẽ bên trong một túi lưới được đan từ dây thép, tóc mai dính ướt do tuyết đọng đã tan. Nàng có khuôn mặt trái xoan, hai hàng lông mày hẹp dài, đôi môi mỏng, là gương mặt tiêu chuẩn của một mỹ nhân, chẳng qua là trời sinh giỏi võ quanh năm đều ở bên ngoài vì Tạ gia làm việc, phơi nắng đến nỗi màu da giống như hạt lúa mì, một thân trang phục màu gỗ tử đàn tựa hồ còn mang theo hàn khí của đêm tuyết.
“Tình thế cấp bách ra tay mạo phạm, vẫn là thỉnh ca ca thứ lỗi.” A Huân ngoài miệng thì nói thế, nhưng ngữ khí lại hoàn toàn không có ý tứ nhận lỗi. Tạ Tùy Sơn nhặt lên trường đao dự định đêm nay giải quyết triệt để cùng nàng, Vân Mạnh tiên sinh lại không đúng lúc mà xuất hiện, khuyên hắn “Công tử vạn lần chớ xúc động”.
“Đây là chuyện nhà của ta! Tiên sinh vẫn là chớ nhúng tay vào thì hơn!” Tạ Tùy Sơn lúc này đã kích động đến mức toàn bộ lỗ chân lông trên người đều nở phình, hận không thể xông lên chém giết sạch sẽ, ai cản trở liền giết hết toàn bộ!
Cơn tức giận lẩn quẩn trong đầu, lại bị Vân Mạnh tiên sinh vừa vặn đâm chọc một câu.
Vân Mạnh tiên sinh chậm rãi nói: “Tạ minh công bảo ta tới thỉnh công tử đến tiền thính gặp hắn.”
Nghe được danh hào của phụ thân, Tạ Tùy Sơn buông lỏng bàn tay, thanh đao cũng thiếu chút nữa rơi xuống.
“Phụ…… Phụ thân sớm như vậy đã trở về?” Hắn thật sự choáng váng rồi, A Huân vốn cùng phụ thân đi Yến châu đang đứng ở ngay trước mắt, phụ thân trở về thì có cái gì đáng ngạc nhiên.
Vân Mạnh tiên sinh khẽ gật đầu, tuyết đọng ở cằm đang tan chảy nhỏ từng giọt xuống đất.
Bọn gia nô đều nhìn về phía đại công tử. Tạ Tùy Sơn giữa ánh nhìn của mọi người luống cuống đảo mắt hai vòng, thu trường đao trở về, đẩy A Huân ra, bước nhanh đi về phía tiền thính.
“A Lai, ngươi không sao chứ?” A Huân thu hồi thanh roi của mình, đỡ A Lai từ trên mặt đất đứng lên. Vốn tưởng rằng đã bị chuyện này làm cho kinh hách, A Lai chỉ mới mười hai tuổi nhất định sẽ phải khóc lớn một hồi. Không nghĩ tới A Lai lắc lắc đầu, thực trấn định mà nói:
“Ta không sao, tỷ tỷ không cần lo lắng.”
A Huân đưa mắt nhìn Kiêu thị đang đứng ở một bên, biểu hiện điềm tĩnh của hai mẹ con này khi đối diện với sinh tử trước mắt vượt ra ngoài dự kiến của nàng.
Khoái mã của Vân Mạnh tiên sinh đã chạy ra bên ngoài Kỳ huyện hơn trăm dặm cấp báo với nàng và phụ thân chuyện lưu dân vào thành và chuyện phát sinh trong Tạ phủ, nói đại công tử muốn đẩy mẹ con Kiêu thị vào chỗ chết. A Huân sau khi nghe được liền quất ngựa truy phong, nhanh như sấm sét, nghênh đón gió tuyết vội vã chạy về nhà, đúng lúc cứu được các nàng. Bộ dáng hung tàn kia của Tạ Tùy Sơn nàng đã tận mắt nhìn thấy, nếu trì hoãn một bước hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
A Huân thấy khóe miệng A Lai sưng đỏ đến đáng sợ, có một vết thương vẫn còn đang rỉ máu, giơ tay nhẹ nhàng vừa chạm vào A Lai liền đau đến hít một ngụm khí lạnh.
A Huân nói: “Các ngươi đi theo ta, vào trong phòng ta giúp các ngươi thoa chút thuốc.”
Bên này A Huân dẫn theo hai mẹ con bọn họ quay về phòng, bên kia Tạ Tùy Sơn chạy tới tiền thính còn chưa thấy rõ bộ dáng phụ thân, đã bị Tạ Thái Hành ném một chén trà bay tới giữa trán, xác trà cùng nước trà nóng hổi bắn đầy lên mặt.
“Ngu xuẩn không biết lợi hại!” Tạ Thái Hành tức giận đến mức chòm râu dài muốn dựng ngược, “Ngươi có biết ngươi đã gây ra bao nhiêu tai họa rồi không! Còn dám lén dùng phù truyền của ta loạn mở cửa thành! Vì sao trước khi làm việc ngươi không tìm Vân Mạnh tiên sinh thương lượng! Đã chết bao nhiêu mạng người rồi ngươi có biết hay không?!”
Tạ Tùy Sơn lập tức quỳ xuống, định giải thích: “Con chính là nghĩ đến tình trạng đói kém hiện tại, Hoàng thượng nhất định sẽ phải hạ chỉ……”
Còn chưa chờ hắn nói xong Tạ Thái Hành đã tung một cước đạp vào vai hắn, đẩy hắn ngã trên mặt đất: “Có bao nhiêu cân lượng chính ngươi không biết?! Từ nhỏ đến lớn chính sự không hoàn thành được một chuyện nào! Hiện tại còn dám cả gan phỏng đoán ý vua? Ngươi có phải là muốn chọc ta tức chết hay không hả!”
Diêu thị tiến đến vuốt ngực Tạ Thái Hành, để cho hắn bớt giận: “Thừa Ngật lúc ấy chẳng phải cũng chỉ vì muốn tranh chút công trạng nho nhỏ cho Tạ gia đó sao?”
Thừa Ngật là tên tự của Tạ Tùy Sơn, hắn năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, tên tự cũng là vừa mới được đặt cho.
“Tranh công cái gì! Quản tốt chính hắn là được! Ngu không ai bằng! Ngay cả muội muội ngươi cũng không bằng!” Tạ Thái Hành chính là bị chân khí nhập tâm phế, ngay cả Diêu thị đến trấn an cũng không có tác dụng.
“Ngươi xem ngươi, còn không phải bởi vì ngươi luôn nói hắn không bằng A Huân, hắn mới trăm phương ngàn kế muốn tạo ra chút thành tích, để cho ngươi thay đổi cách nhìn về hắn đó sao? Thừa Ngật chính là có tâm tư tốt mà thôi.”
“Dù là tâm tư tốt thì đặt ở trên người một kẻ ngu xuẩn cũng chỉ có thể làm ra chuyện xấu!” Tạ Thái Hành hô to một tiếng, “Người đâu! Bắt hắn lôi vào từ đường cho ta! Gia pháp hầu hạ!”
Diêu thị thấy hắn quyết tâm muốn trừng trị nhi tử, cũng không cản trở nữa, đưa mắt ra hiệu với Tạ Tùy Sơn, ý tứ là “Con cố chịu đựng đi”.
Tạ Tùy Sơn đá văng toàn bộ gia nô vây xung quanh, hừ lạnh một tiếng tự mình đi đến từ đường.
“Ngươi nhìn xem tiểu tử bất tài này, càng ngày càng tệ hại! Đây là thái độ hắn nên có sao!” Tạ Thái Hành cưỡi ngựa thần tốc chạy trăm dặm trở về, vốn là mỏi mệt đến cực điểm, bị nhi tử chọc tức một trận như vậy lại phiền lòng, nặng nề ngồi vào ghế sai người một lần nữa châm trà.
Diêu thị cũng là đau đầu, nhưng mà nàng có chuyện càng lưu tâm hơn: “Lang quân không phải ngày mai mới quay về sao? Như thế nào trong đêm lại quay về gấp như vậy?”
“Ta nếu không trở về, chỉ sợ toàn bộ Tuy Xuyên cũng không đủ cho hắn gây chuyện!”
Diêu thị đưa mắt nhìn Vân Mạnh tiên sinh không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng ở một bên, nét đỏ bừng trên mặt hắn sau khi vận động kịch liệt còn chưa rút đi. Cái gì cũng không cần phải nói, Diêu thị đã hiểu.
Kiêu thị không đi đến phòng A Huân, nói trong hoa viên còn có chút việc chưa làm xong, thương tích của nàng không có gì đáng ngại, chỉ để cho A Lai đi theo.
Nhìn thấy a mẫu khập khiễng rời đi, A Lai có chút xuất thần.
Nàng cùng Kiêu thị đối mặt với lưỡi đao của Tạ Tùy Sơn không hề biểu hiện sợ hãi cũng không phải là do các nàng không sợ chết, mà là Kiêu thị sớm đã có phòng bị.
Từ lúc nàng trở về nhà báo cho biết chuyện Tứ di mất tích, a mẫu nàng đã suy đoán được Tứ di lần này e rằng khó tránh khỏi tai ương ngập đầu, thậm chí ngay cả chuyện Tạ Tùy Sơn sẽ nổi sát tâm đối với mẹ con các nàng đều đã được tính toán ở trong lòng, cho nên mới quyết định thật nhanh cùng Vân Mạnh tiên sinh đạt thành ước định nào đó.
A Lai không biết bọn họ rốt cuộc đã ước định cái gì, lúc ấy a mẫu bảo nàng đợi ở ngoài cửa, nàng cũng không thể đục lỗ vách tường mà nghe lén. Nhưng có thể cảm giác được ước định này đối với Vân Mạnh tiên sinh ắt hẳn là có sức hấp dẫn rất lớn, bằng không thì một thư sinh nho nhã yếu đuối như hắn, sẽ không vì ước định này mà cam chịu mạo hiểm đối mặt lưu dân trong đêm tuyết thúc ngựa lao điên cuồng như vậy.
May mà a mẫu linh âm sát lý*, để cho Vân Mạnh tiên sinh sớm lên đường, Tạ Thái Hành cùng A Huân tỷ tỷ trở về chính là rất đúng lúc.
(*) Linh âm sát lý (聆音察理): dựa vào nghe nhìn mà phán đoán, phân tích
Đem tất cả mọi chuyện đã nhìn thấy ở trong mắt xâu chuỗi lại với nhau, lặng lẽ phân tích rõ ràng, A Lai càng thêm khâm phục đối với a mẫu đã âm thầm lặng lẽ bày mưu nghĩ kế.
Đi vào trong phòng của A Huân, mùi hương ấm áp quen thuộc làm cho tâm tình buộc chặt của A Lai chậm rãi dịu xuống.
A Huân bảo nàng ngồi xuống bên giường, lục tìm lấy hòm thuốc, giúp nàng thoa thuốc.
“Ngươi thật sự là càng lớn lá gan cũng càng lớn. Bên ngoài nơi nơi đều là hồ tặc ăn thịt người, ngươi lại còn dám tự mình chạy khắp thành đi tìm người.” Ngữ khí trách mắng của A Huân đối với nàng không giống như chủ mẫu các nàng, không phải cao cao tại thượng như chủ nhân đối với gia nô, mà là sự quan tâm và lo lắng của tỷ tỷ đối với muội muội.
Tạ gia ngoại trừ đích nữ A Huân thì không một ai xem A Lai là cốt nhục của Tạ thị, thậm chí còn ngại mở miệng. Nhưng A Huân thì không như thế. Cho dù là ở trước mặt người ngoài A Huân cũng để cho nàng trực tiếp gọi mình bằng “Tỷ tỷ”. Cho nên ở Tạ gia, ngoại trừ a mẫu, A Lai chỉ thân cận với mỗi A Huân.
A Huân quanh năm luyện võ, trong phòng có rất ít son phấn nữ hồng như các nữ nhân gia bình thường, ngược lại là dược liệu trị thương cái gì cần có đều có. Nàng giúp A Lai thoa thuốc mỡ lên khóe miệng, thuốc mỡ mát lạnh, rất nhanh đánh tan đi cảm giác đau rát nơi miệng vết thương.
“Đáng tiếc cuối cùng vẫn không cứu được Tứ di.” A Lai nhớ lại chuyện cũ a mẫu từng kể rằng Tứ di đã cứu tế mẹ con các nàng trong lúc nguy nan, đối với chuyện hôm nay vẫn cảm thấy hổ thẹn.
A Huân không tiếp tục nhắc tới Tứ di nữa, đối với nàng mà nói chuyện ở hậu viện đều là việc nhỏ không nên hao phí tinh lực. Nàng tiếp tục lục tìm bên trong hòm thuốc, thuận miệng nói:
“Trên người chắc là cũng có không ít vết thương, cởi y phục ra tỷ tỷ thoa thuốc cho ngươi.”