Mặt trời lên cao, những tia nắng sáng rực chiếu rọi xuống tán cây xanh mát, vài chú chim kiểng đang nhảy nhót tung tăng trong lồng gỗ. Tiếng chim hót hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, tạo nên một âm thanh hài hòa vô cùng dịu tai. Phong ngồi trong vườn, tay anh nâng tách trà, trên mu bàn tay nổi lên từng đường gân xanh ghồ ghề đầy nam tính. Làn khói mỏng từ tách trà nóng phả lên gương mặt tuấn mỹ sắc nét của anh, vẽ nên một bức tranh tuyệt sắc mãn nhãn mắt người nhìn.
Ông nội Lục đã uống cử trà thứ ba trong cùng một buổi sáng, lúc này cũng không còn cảm thấy đói bụng nữa. Ông liếc nhìn sang cháu trai lớn, càng nhìn càng thấy thằng nhóc này rất giống ông thời trẻ tuổi. Muốn sắc có sắc, muốn dáng có dáng, phong độ không thiếu, khí chất lại chưa từng thua kém đấng anh tài nào. So ra trong mấy đứa cháu, có mỗi thằng nhóc này là lang bạc bí hiểm. Mấy đứa còn lại chọn theo con trai ông, ngày càng ra dáng ông chủ, nhà tài phiệt. Nhưng đàn ông mà, lang bạc rong rủi một chút cũng tốt, sợ là khi về già, có muốn chạy đây đi đó lại phải ngại cái lưng đau, cái chân nhức mỏi…
– Thằng nhóc này bữa nay rảnh rỗi đến thăm ông, có phải là có chuyện gì muốn nói không?
Phong đặt tách trà xuống bàn, anh cởi áo sơ mi khoác ngoài, cảm thán nhàn nhạt một câu:
– Nhìn trời thì mát, vậy mà mặc thêm áo sơ mi khoác ngoài lại thấy nóng. Ông nội, trưa rồi sao không vào trong nhà?
Ông nội Lục càu nhàu:
– Thì không phải tại con ghé thăm ông sao? Muốn ngồi ở ngoài này cho mát, giờ than thở cái gì?
Phong cười cười:
– Vậy hả? Con quên!
Ông nội Lục lại hỏi:
– Ngồi cũng hơn 5 phút rồi, có gì muốn nói thì nói lẹ đi, đừng tỏ ra bí hiểm với ông.
Phong rót thêm trà vào tách cho ông nội, thú thật mục đích hôm nay anh đến không hẳn là chỉ vì thăm ông. Nhưng sự thật anh muốn làm gì thì anh lại không thể nói cho ông nghe được, chỉ có thể ngơ ngơ ngồi tám chuyện với ông như thế này.
– Con ở nhà rảnh rỗi không làm gì, đến đây thăm ông, ngắm trời ngắm mây, nghe tiếng chim hót cũng vui vậy. Lúc con đi xa, ông không phải gọi trách con không uống trà cùng ông hay sao?
Ông nội Lục bĩu môi ra mặt:
– Tốt quá nhỉ? Chứ không phải ba cậu muốn “gả” cậu cho con gái của ông quan nào đấy mà không vừa ý cậu, nên cậu mới tới đây kiếm ông già này à?
Phong nhướn mày nhìn ông nội, chuyện này anh có nghe Thiện nói qua, chẳng là anh cũng không để ý đến lắm. Giờ nghe ông nội nói thế này, không lẽ ba anh muốn lấy vợ cho anh thật?
Nhìn thấy biểu cảm này của cháu trai, ông nội Lục thở dài ngao ngán một hơi:
– Ba con khi sáng có ghé đây thăm ông, nó có nói là nhìn trúng con gái út của cho tịch tỉnh. Gia thế tốt hơn vợ sắp cưới của Cao Thiên, tính tình con bé này cũng mạnh mẽ, khá là hợp với con.
Phong không muốn bàn luận thêm, nhanh chóng đưa ra ý kiến:
– Không hợp với con đâu, ông nói ba con đừng làm chuyện vô bổ nữa.
Ông nội Lục tò mò:
– Sao lại nói là vô bổ? Vậy chứ con định khi nào sẽ lấy vợ đây hả? Đã già như thế này rồi, giờ không chịu cưới vợ thì đợi đến khi chống gậy mới chịu cưới phải không?
Phong tự cảm thấy mình không đến mức già, mặc dù tuổi của anh đã bước sang hàng ba nhưng không đến bao nhiêu người có thể đoán đúng được tuổi của anh. Lại nói anh đi ra ngoài, so với thanh niên bây giờ, nhìn anh chỉ hơi chững chạc hơn một xíu, làm gì đến mức già như ông nội anh vừa nói?
– Ông nội, con rất tốt, không chê được điểm nào đâu.
Ông nội Lục cười khẩy:
– Ừ tốt, tốt quá mà không có ai hốt. Thằng Thiện cũng sắp lấy vợ rồi, con còn ở đó mà tốt với không tốt. Ông nói trước, nếu trong năm nay con không đưa được bạn gái đến gặp ông thì ông để mặc cho ba con muốn làm gì thì làm. Đàn ông trưởng thành là phải lấy vợ, để lâu… máy móc không hoạt động được đâu.
Phong cười khổ, đúng là chủ đề muôn thuở của mọi người mỗi khi nhắc về anh. Ông nội anh trước kia cũng không bắt anh lấy vợ, vậy mà kể từ sinh nhật năm 30 tuổi của anh, ông cũng bắt đầu rỉ tai anh về chuyện vợ con. Vợ là anh lấy, anh không nôn, thế quái nào bọn họ lại nôn như vậy chứ? Nếu anh không lấy vợ, anh cũng có thể tìm cách sinh được con vậy, không có chuyện để mất giống được đâu…
– Ông đừng hối con, ông mà hối, con tìm không được người lại bắt đại một cô bé đến đây làm cháu dâu cho ông… lúc đó ông đừng có bảo con biến thái.
Ông nội Lục nheo mắt nhìn cháu trai, môi ông hơi nhếch, tò mò hỏi Phong.
– Ra là có bạn gái rồi? Đẹp không? Tuổi tác thế nào?
Phong cười cười, nói bâng quơ:
– Không rõ bây giờ có đẹp không nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, vừa dậy thì xong, nuôi lớn chút chắc sẽ đẹp.
Ông nội Lục đá đá vào ghế cháu trai, ông khinh bỉ ra mặt:
– Muốn có con gái thì cưới vợ rồi đẻ một đứa, cần gì chơi cái trò biến thái như vậy hả Phong?
Phong cười lớn:
– Hợp thức hóa 2 trong 1 cho nhanh, đỡ mất công phải rườm rà sinh con đẻ cái. Tư tưởng con tiến bộ như vậy, ông nội phải mừng mới đúng chứ?
– Vậy là mày lấy vợ hay mày nuôi con gái?
Phong mím môi cười cười, anh không trả lời, mà cũng không biết phải trả lời thế nào. Những gì anh nói với ông nội từ nãy đến giờ cũng không hẳn là nói vui, cũng có chút tâm tư muốn “nuôi” một cô vợ thật. Mà thôi đi, chuyện lấy vợ rất là tâm linh, mà tâm linh thì không đùa được, dân công nghệ như anh cũng không dám đem chuyện tâm linh ra đùa giỡn.
Nói bâng quơ thêm vài chuyện nữa, Phong mới hỏi đến mục đích chính. Nhưng lại sợ làm phiền đến ông nội, anh luôn lựa lời tránh để ông nghi ngờ.
– À ông nội, mấy bữa trước con về nhà thấy cháu gái của dì Ba đến, bộ ở đây ông có chuyện gì hả ông?
Ông nội Lục hỏi lại Phong:
– Ý con nói con bé Dao ấy hả?
– Con không biết tên, chỉ nhớ cô bé ở đây phụ giúp cho ông thôi.
– Là con bé Dao, ông sai nó đem trà đến đưa cho ba con, ba con cần trà ngon tặng cho bạn ấy mà.
Phong gật gù, trong lòng cũng thầm cân nhắc. Mà ông nội Lục cũng không hỏi thêm gì, hai người tiếp tục tán gẫu thêm vấn đề khác, cũng không để tâm đến cô gái tên Dao là bao. Lát sau, Phong nói muốn đi vệ sinh, anh biết Dao đang nấu thức ăn ở dưới bếp, anh muốn đích thân hỏi thăm cô ta một số chuyện.
Ông nội Lục ngồi ở trong vườn, mắt ông dõi theo đứa cháu trai, đợi cháu trai khuất xa tầm mắt, ông mới phẩy tay gọi người đến sai việc.
– Lão Triệu, ông gọi cho lão Lộc, hỏi ông ta xem gần đây bên đó đã xảy ra chuyện gì? Nhất là vào cái hôm mà con bé Dao đến đưa trà, hiểu chưa?
Lão Triệu nhanh nhạy gật đầu:
– Tôi hiểu rồi ông chủ.
Ông nội Lục tuy có già nhưng vẫn còn rất minh mẫn và nhạy bén. Ông hiểu cháu trai của mình, lại hiểu khá nhiều về đứa cháu kiệm lời này của ông. Phong không có tính tò mò, lại cực kỳ hạn chế bàn tán chuyện của người khác. Một đứa có tính tình lãnh bạc như Phong sẽ không tự nhiên mà hỏi thăm đến con bé Dao giúp việc cho nhà ông được. Xem ra, có chuyện gì đó xảy ra rồi đây!
Phong vào trong nhà, anh sau khi từ phòng vệ sinh đi ra thì cố ý tạc ngang xuống nhà bếp, vừa vặn nhìn thấy Dao đang nấu ăn. Dao cũng nhìn thấy anh, cô liền gật đầu chào hỏi, cười rất tươi:
– Cậu Cả, chào cậu, cậu có cần gì không, em lấy giúp cho cậu?
Phong nghiêm mặt:
– Không cần gì đâu, tôi muốn uống nước lạnh, tự tôi rót là được rồi.
– Dạ, ly để sẵn trên bàn, nước em để trong tủ, cậu cần thêm gì thì nói với em.
Phong không trả lời, anh rót nước vào trong ly, uống cạn một hơi, cũng vờ quan sát Dao một chút. Khoảng chừng vài giây sau, anh đặt ly thủy tinh lại chỗ cũ, vờ như là hỏi thăm Dao về chuyện ngày hôm đó của Nhiên.
– À này, tôi nghe ông nội nói hôm trước cô về nhà tôi à?
Dao nghe anh hỏi, cô có chút ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép trả lời.
– Dạ, em có về đưa trà cho ông chủ… có chuyện gì không cậu Cả?
Phong để ý rất kỹ từng cử chỉ lời nói của Dao, anh cảm nhận rõ trong cô không có sự giấu giếm, cũng không sợ hãi che giấu bất cứ chuyện gì. Thông qua thái độ này có thể kết luận được rằng, hoặc là Dao không biết gì cả, hoặc là cô ta che giấu quá tốt, tâm lý đối phó cực kỳ vững vàng.
Thấy Phong im lặng không nói gì, Dao cũng không dám lên tiếng nói thêm. Lát sau, Phong phất tay, ý bảo cô cứ tiếp tục làm việc, anh không làm phiền cô nữa. Đáng lý Phong còn muốn hỏi cô ta thêm vài câu nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy có hỏi thêm cũng không thể tìm ra được manh mối gì khác. Và dường như, anh có chút cảm giác, rằng Dao không hề hay biết gì về chuyện của Nhiên đêm hôm đó…
Phong quay trở ra, anh tiếp tục trò chuyện cùng ông nội, lại xem như chưa từng có cuộc nói chuyện thoáng qua với Dao vừa rồi. Đến giữa trưa, sau khi dùng cơm trưa xong, anh xin phép ra về, cũng không nhắc thêm gì đến chuyện của Dao nữa. Ông nội Lục không có nghi ngờ nhiều, ông lúc này đang đợi kết quả từ chỗ lão Triệu…
________________________
Nhiên theo lịch đến dạy học cho bé Hoài, lúc dạy học xong, cậu Cả giữ cô lại, mục đích là muốn bàn bạc vài chuyện với cô.
Nhiên ngồi trong phòng khách, bên cạnh cô là cậu Cả cực kỳ soái ca, bé Hoài thì đang tự học trong phòng, còn dì giúp việc thì bận rộn ở dưới bếp. Cậu Cả bày laptop ra bàn, cậu cho cô xem trích xuất một đoạn ghi hình, chỉ khoảng vài giây nhưng lại nhìn được rất rõ gương mặt và vóc dáng của cô gái duy nhất xuất hiện trong đó.
Nhiên căng mắt nhìn rất chăm chú, phải mất mấy phút sau, sau khi đã xem đi xem lại hơn chục lần, cô đột nhiên chau mày tỏ vẻ cực kỳ hoang mang nói với Phong.
– Cậu Cả… em không hiểu…
Phong nhìn cô, anh nghiêm giọng hỏi:
– Em không hiểu chuyện gì?
Nhiên chỉ tay vào cô gái trong đoạn ghi hình, cô nói như muốn mếu:
– Chị gái này… vừa giống mà vừa không giống chị gái em gặp đêm hôm đó.
Lần này, đến Phong cũng không kìm được mà cảm thấy hoang mang theo cùng cô. Anh hỏi:
– Em nói mớ à? Tôi không hiểu em đang nói gì.
Nhiên ảo não thật sự, đến cô còn không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì nữa mà, làm sao cậu Cả hiểu được chứ…
– Là thế này… đêm hôm đó lúc em đang đi lên nhà gặp mẹ cậu thì giữa đường em có gặp chị gái xinh đẹp. Theo như em nhớ thì chị gái xinh đẹp cũng là mặc bộ quần áo giống hệt chị gái trong băng ghi hình, vóc dáng cũng tương tự, không sai lệch lắm…
Thấy cô ngập ngừng, Phong lên tiếng:
– Em nói tiếp đi, tôi nghe.
Nhiên nuốt nước bọt, cô có chút mất bình tĩnh, hơi run run, cô nói:
– Nhưng mà… chị gái này không phải chị gái xinh đẹp mà em đã gặp. Ý em là… chị gái xinh đẹp thì rất xinh đẹp, còn chị gái này… không có xinh đẹp.
Phong nhíu mày nhìn Nhiên:
– Em nói gì vậy Nhiên?
Nhiên gãi gãi đầu, cô chống tay lên đùi, mặt mày nhăn nhó khổ sở.
– Cậu Cả… em nói thiệt đó… em không có nói “ngáo” đâu, em cũng không biết nói thế nào cho cậu hiểu nữa.
Phong đại khái là có thể hiểu được một vài ý, thấy cô gái nhỏ này trúc trắc trong vấn đề giải thích, anh liền cất giọng khàn khàn tóm tắt lại giúp cô.
– Tức là… chị gái mà em gặp hôm đó… bề ngoài thì giống với cô gái trong đoạn băng ghi hình nhưng gương mặt thì lại không giống? Tôi nói vậy đúng không?
Nhiên như tìm được ánh sáng chân lý, cô gật đầu lia lịa, tay vỗ bộp bộp xuống bàn:
– Chính xác, ý em là muốn nói như thế, cậu Cả giỏi quá, rất thông minh.
Phong phì cười trước biểu cảm phấn khích của cô, giọng anh cũng dịu hơn hẳn.
– Khoan khen ngợi tôi đã, em có thể nói rõ hơn nữa được không? Tôi vẫn chưa hiểu rõ ý em lắm đâu.
Nhiên biết là cậu Cả vẫn chưa hiểu lắm, vậy nên cô tiếp tục nói hết những gì mà cô biết. Mà cậu Cả tóm tắt cũng gần đúng, Nhiên giúp cậu bổ sung thêm vài chi tiết.
– Ngoại hình giống, quần áo cũng giống nhưng gương mặt thì không giống đâu cậu. Với lại, cậu nói là chị Dao làm ở nhà ông nội cậu, nhưng đêm đó lúc em trò chuyện với chị gái xinh đẹp, chị gái nói chị hầu cho mẹ cậu đã lâu nên biết mẹ cậu thích ra đình nghỉ mát. Cũng có thể đây là chiêu trò của chị gái xinh đẹp hòng đánh vào lòng tin của em… nhưng mà điều quan trọng là chị gái tên Dao này và chị gái xinh đẹp em đã gặp… không hề giống nhau. Chị gái xinh đẹp có giọng nói ngớ ngớ như người Hoa, còn như cậu nói thì chị gái tên Dao nói giọng miền Tây đặc trưng. Chỉ là… em thiệt sự không thể hình dung được… làm sao mà lại có chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra? Cùng một người nhưng hai gương mặt? Chẳng lẽ chị gái tên Dao dùng mặt nạ hả cậu?
Phong cũng không hiểu, Nhiên đã không hiểu thì anh cũng khó lòng mà hiểu được. Như những gì anh được biết thì Dao không phải tự ý đến biệt thự Nguyễn Cao nhà anh, cô ta là đột nhiên được ông nội anh nhờ đem trà đến cho ba anh. Mà lúc sáng này khi anh hỏi chuyện Dao, cô ta cũng không có điểm gì khác lạ, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh không biết rõ về Dao nhưng nghe chú Lộc kể, Dao là cô gái hiền lành, ít ra khỏi nhà, cũng không thân thiết với bà Ba, dì họ hàng xa của Dao. Nếu nói Dao hôm đó nghe lời bà Ba hại Nhiên hòng đổ lỗi cho mẹ anh… chuyện này cũng thật khó để tin.
Trong lúc cậu Cả đang suy xét lại vấn đề của cô gái tên Dao thì Nhiên lại ngồi đây do dự không biết có nên nói chuyện mặt dây chuyền bằng vàng cho cậu biết hay không. Thật ra, cô cũng có chút lo lắng, lo là cậu Cả không quá thật lòng đứng về phía cô. Rõ ràng là giữa cô và cậu ấy vẫn còn khúc mắc về chuyện bức tranh bị mất cắp. Bây giờ hợp sức với nhau vì chuyện này có liên quan đến bà Hai, nhưng lỡ sau này chuyện bức tranh có thêm manh mối gì đó vớ vẩn ảnh hưởng đến cô… vậy lúc đó cô biết làm thế nào?
Nếu bây giờ cô giữ lại chuyện về mặt dây chuyền này, rồi sau này nếu lỡ tình hình chuyển biến xấu thì cô có thể dùng mặt dây chuyền để làm điều kiện trao đổi được không? Mà cũng không còn là vấn đề được hay là không được mà cô chắc chắn phải làm như thế. Cô không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể giữ lại chuyện về mặt dây chuyền để tạo cho mình một tấm bùa hộ thân chờ ngày bà lão Nhĩ nhà cô quay trở về… chỉ có thể như vậy. Người dù có tốt đến đâu, nếu không thể đi chung một đường thì cũng không cách nào đối xử hết lòng hết dạ với họ được!
Cậu Cả vừa suy nghĩ xong, lúc nhìn sang Nhiên lại thấy cô thất thần nghệch mặt ra, trông có vẻ như đang rối rắm dữ lắm. Anh nhìn cô một lát, cô cũng không nhận ra, anh khẽ lắc đầu, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, cô mới chịu nhìn đến anh. Nhìn thấy được vẻ bất an trong đáy mắt cô, anh nhịn không được, dịu giọng trấn an:
– Được rồi, tôi sẽ giúp em tìm lại công bằng, dù có là ma thì tôi cũng bắt con ma đó đến xin lỗi em… được chứ?
Nhiên cười gượng, cô bĩu môi:
– Cậu mà bắt được ma, ma mà nghe được là cậu tiêu đời.
Thấy cô chịu cười, cậu Cả thoáng yên tâm hơn chút, cậu nói với cô:
– Về ăn uống ngủ nghỉ, đừng hoang mang, hoang mang cũng không giải quyết được chuyện gì. À mà này, tôi có chuyện cần hỏi em…
Nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của cậu Cả, Nhiên có hơi chột dạ, cô liền nhớ đến chuyện của ngày hôm qua… là cô cố tình nghe lén Nhi tỏ tình với cậu. Nghĩ nghĩ, cô liền dịch mông về sau, để một chân xuống sàn nhà, canh lúc cậu sơ hở là liền bỏ chạy thoát thân.
Mà người tính không bằng cậu Cả tính, xét về độ nhanh tay, nhạy bén cùng với sức lực phi thường thì Nhiên quả thật không có đường đấu lại với cậu Cả. Cô chỉ vừa dịch mông là cậu đã đoán được cô muốn làm gì, đây chẳng phải là tìm đường bỏ trốn hay sao?
Vậy nên lúc Nhiên vừa bỏ một chân xuống sàn nhà thì cậu Cả đã nhanh tay với tới giữ chặt lấy eo cô, kéo cả người cô về phía trước, giam cầm cô trong vòng tay của cậu.
Nhiên bị kéo bất ngờ, cô giật mình kêu lên một tiếng, sau lại thấy mặt mình đang đối diện với lồng ngực rộng lớn của cậu Cả, cô sợ đến muốn ú tim. Hai tay cậu bao lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, chân cô một đặt trên ghế, một thả xuống sàn nhà, hai tay thì chống trước ngực người đối diện. Lúc này, cô mới ngước mắt lên nhìn cậu, cũng thấy cậu đang nhìn cô chăm chú. Mắt cậu rất đẹp, tròng mắt sâu hút, sáng rực bí hiểm vô cùng, làm cô nhìn đến mức ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Phong giữ lấy Nhiên, vì khoảng cách quá gần nên anh có thể ngửi được mùi thơm của sữa tắm toả ra từ cơ thể nhỏ nhắn của cô. Là loại mùi hương rất lạ, dịu mát thanh thuần, không hề giống bất cứ loại mùi hương nào mà anh đã từng ngửi qua. Cô thấp hơn anh một cái đầu, lúc này anh đang cúi người nhìn xuống, còn cô thì đang ngước mắt nhìn lên. Vậy nên trong khoảng cách ngắn như vậy, anh có thể nhìn rõ được đến từng sợi lông mi cong cong của cô. Mắt cô rất to, sáng và tròn, mi cong nhưng không dày, mũi không quá cao, môi nhỏ căng mộng, nước da đặc biệt trắng hồng, hai má đầy đặn đáng yêu…
Từng bộ phận trên gương mặt cô không đặc biệt xuất chúng nhưng khi tất cả được ghép lại cùng với nhau thì lại tạo nên một tổng thể vô cùng hài hòa, vô cùng cân xứng. Nói không quá thì có thể dùng ba từ “tiểu mỹ nữ” để hình dung.
Cô cứ chớp mắt nhìn anh, đôi hàng mi rung động theo từng cái chớp mắt, thật sự rất đỗi sinh động. Phong nhìn cô, lại bị vẻ đẹp của cô cuốn hút lúc nào không hay biết. Anh là đàn ông, mỹ nữ anh gặp qua không thiếu nhưng để lại ấn tượng trong lòng anh thì không có được bao nhiêu người. Cô gái nhỏ này, nói thật thì không được xem là quá xuất chúng, nhưng trong vòng bán kính năm trăm mét trở về, có muốn tìm người thứ hai giống như cô, chắc chắn sẽ không cách nào tìm được. Cô là độc nhất chứ không phải tuyệt nhất!
Phong nhịn không được mà đưa tay búng nhẹ lên trán cô, anh nhếch môi cười, nói khẽ:
– Nghe lén tôi nói chuyện, giỏi nhỉ?
Nhiên biết ngay mà, biết ngay là tên khó chiều này kiểu gì cũng hỏi tội cô mà…
– Chuyện đó… em không nghe lén đâu… tại vì cậu bảo em đừng tắt máy… cậu quên rồi hả?
Phong nhướn mày:
– Nhưng em vẫn có thể tự mình tắt máy, đúng chưa?
Nhiên nghẹn họng, nhất thời bí bách không biết nên nói cái gì. Thì đúng là cô có thể tắt máy, nhưng mà… chuyện hay ho như vậy, cô làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Nhìn thấy được vẻ mặt quắn quéo của cô, anh sợ anh mà hỏi thêm nữa thì cô sẽ bật khóc ngay tại chỗ mất. Vung tay đánh vào trán cô, đồng thời buông tay khỏi người cô, anh vờ nghiêm giọng cảnh cáo:
– Sau này đừng nghe lén nữa, tật xấu đó.
Nhiên nhìn thấy cậu Cả đã ngồi về chỗ cũ, tim cô lúc này mới được thả lỏng, không còn đập liên hồi như vừa rồi nữa. Sợ quá đi mất, sợ có người lôi cô ra đánh 300 cái vào một chỗ!
Phong thấy Nhiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, anh được dịp nói tiếp:
– Không được kén ăn.
Nhiên lại tiếp tục gật đầu, nhưng gật được vài cái, cô lại chớp chớp mắt, lí nhí nói với anh:
– Nhưng có cái không ăn được…
Phong liếc nhìn cô:
– Ý em nói là thịt lươn?
– Còn cả canh riu cua nữa, cả hột vịt lộn, cả khổ qua, cả cá chạch, cả thịt dê, thịt nai, trái thanh long, còn có…
Phong giật mình trước một dãy tên các món nằm trong danh sách đen của cô, anh thật sự không thể nghe thêm được, liền giơ tay ngăn không cho cô nói nữa. Anh nhíu mày, hỏi cô:
– Em định kể đến sáng? Em như vậy mà không kén ăn?
Nhiên thở dài một hơi:
– Chịu thôi, em không ăn được những thứ này đâu…
– Là không ăn được hay không thích ăn?
Nhiên suy ngẫm:
– Có cái không biết ăn, có cái không thích ăn…
– Được rồi, về suy nghĩ xem cái nào không biết ăn viết ra gửi tôi xem.
Cô tròn xoe mắt hỏi anh:
– Chi vậy cậu Cả?
Phong cười cười, anh nói chắc như bắp:
– Sau này đổi giờ dạy cho bé Hoài sang giờ cơm chiều, em đến đây, tôi tập cho em ăn. Đừng cãi, đây coi như một phần trong công việc của em. Làm tốt, tăng lương. Làm không tốt, trừ lương. Liệu mà làm!
___________________________
Tối một ngày nào đó, sau khi đã ăn một bụng cơm từ nhà cậu Cả về, lại còn bị ép ăn thêm nửa trái thanh long, Nhiên vác cái bụng tròn vo về lại biệt thự Nguyễn Cao. Cô vừa mở cửa bước vào phòng thì đã nhìn thấy ma Tú đang ngồi trên ghế đợi cô từ lúc nào. Thấy ma Tú, Nhiên có chút kích động, cô vội chạy ngay vào, cũng không quên khóa cửa phòng lại. Đi đến trước mặt ma Tú, cô hỏi gấp:
– Sao rồi? Sao rồi? Anh có nhận ra được cái gì khác lạ không?
Ma Tú gật đầu, anh ta đặt mặt dây chuyền vàng lên bàn, anh ta nói:
– Có chút manh mối.
Nhiên nhanh nhảu:
– Là manh mối gì? Mặt dây chuyền này là của ai?
Ma Tú đột nhiên nhíu mày, giọng vốn dĩ đã trầm, lúc này còn trầm hơn, biểu cảm cực kỳ nghiêm trọng:
– Nhiên Nhiên, chủ nhân của mặt dây chuyền này… chết rồi!